CHƯƠNG 52
.
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Cao Hiểu Mẫn lần này sau khi ngất xỉu thì lưu lại bệnh viện, thân thể của cô đã quá mức suy yếu, lại ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều không chú ý bồi bổ dinh dưỡng nên đến ngay cả đứng cũng không vững.
Từ ngày Triển Thiên Khung bị bắt cóc, cô cơ hồ không thể tiêu hóa được bất kỳ loại thực phẩm nào, bởi từng ăn kiêng giữ dáng do đặc thù nghề nghiệp nên dạ dày đối với việc ăn uống thiếu điều độ đã sớm thành thói quen, nên không lập tức ngã quỵ, mà thứ giúp cô tiếp tục kiên trì chống đỡ chính là sự tín nhiệm đối với Triển Phi, tin rằng hắn sẽ có biện pháp cứu con.
Nhưng khi niềm tin duy nhất của cô trong nháy mắt bị triệt để phủ nhận, tinh thần trong phút chốc cũng tan vỡ, thân thể vốn suy yếu rốt cuộc vô pháp chống chọi được nữa, hoàn toàn sụp đổ.
Trên thương trường, Triển Phi vẫn như trước không chịu nương tay, cần làm gì liền làm như vậy, không cho đối phương một chút cơ hội. Về mặt khác, vô luận hắn có cố gắng tìm kiếm như thế nào, chi bao nhiêu tiền, thông qua bao nhiêu người, cũng đều không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào của con trai.
Biết đối phương tuyệt đối là phường lưu manh, là loại người liều mạng không sợ chết, chuyện gì cũng dám làm, bởi vậy cũng không sợ sự uy hiếp của Triển Phi, mà đối đầu với hạng người này, Triển Phi quả thật vô kế khả thi, huống chi nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa, muốn cho người đánh vào thế giới ngầm Hàn Quốc cơ hồ là chuyện hoang tưởng.
Thinh thoảng Triển Phi cũng sẽ đến bệnh viện thăm Cao Hiểu Mẫn, cũng không mất quá nhiều thời gian, chẳng qua muốn xuất hiện trước mặt, giúp cô thêm sức mạnh để chống đỡ. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Triển Phi, Cao Hiểu Mẫn lại càng thêm thương tâm, lệ rơi không ngừng. Vừa kích động không biết Triển Phi có mang đến tin tức tốt nào không, lại sợ hãi hắn sẽ mang đến tin xấu.
Cứ như vậy, nhưng Cao Hiểu Mẫn cũng không tiếp tục tăng gánh nặng cho Triển Phi, cũng không chủ động đến công ty tìm hắn, thậm chí ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi qua, hoàn toàn mang bộ dáng tiếp thu vận mệnh.
Trong khoảng thời gian này, Quý Ngật Lăng vẫn lưu lại Thượng Hải, không trú nhờ tư gia của Triển Phi, cũng không đến Kim Hải Ngạn, mà chỉ thuê một căn phòng trong khách sạn gần công ty hắn. Cậu vừa xử lý những chuyện tương đối phiền toái của công ty, vừa cố gắng tìm kiếm tung tích của Triển Thiên Khung. Danny không hổ danh là một trợ thủ đắc lực, biết Quý Ngật Lăng có việc cần giải quyết không thể trở về ngay được, cũng không có khả năng yên tâm rời Thượng Hải, nên y tự mình xử lý phần lớn công việc, trừ phi có vấn đề quan trọng khó đưa ra quyết định mới báo với Quý Ngật Lăng để cậu định đoạt.
Có lẽ giống với việc Triển Phi luôn cần phải đến bệnh viện thăm Cao Hiểu Mẫn, Quý Ngật Lăng đối với sự tồn tại của Triển Phi cũng vô cùng quan trọng, chỉ là điều đó không rõ ràng hiển hiện ra bên ngoài. Nhưng không thể không nói tại những lúc tinh thần sa sút, Triển Phi rất cần một người để hắn dựa vào, cho dù cậu không làm gì cả, nhưng hắn chỉ cần biết bên người vẫn còn có cậu, trước mặt Quý Ngật Lăng, Triển Phi thỉnh thoảng sẽ không nén được để lộ ra vẻ yếu ớt, nhưng không vì vậy mà cảm thấy niềm kiêu hãnh của bản thân bị tổn thương.
Để thời gian kéo dài quá lâu không phải ý hay, Triển Phi vốn cũng không phải là loại người kiên nhẫn, thích cùng đối thủ trường kỳ kháng chiến. Đồng thời không có biện pháp tìm lại con trai càng khiến hắn sốt ruột, không nhịn được nữa mà chuyển từ phòng thủ sang ngấm ngầm bất ngờ tấn công làm đối phương trở tay không kịp.
Trên thương trường, hành vi cướp đoạt của công ty đối thủ cũng cực kỳ lộ liễu trắng trợn, không chừa cho một lối thoát, nếu ngươi không chết thì ta chết. Nhưng một khi đã quyết định tấn công tự nhiên cũng không cần phải lùi bước, chỉ có thể kẻ tám lạng người nửa cân mặt đối mặt.
Triển Phi xuống tay hết sức tàn nhẫn, bởi với kinh nghiệm của đối phương, họ tuyệt đối sẽ không e ngại hắn. Nếu lỡ như liều mạng bỏ ra một lượng vốn lớn mà đối phương có thể cường thịnh trở lại, khi đó Triển thị chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn bất lực. Huống chi chiến trường chính vẫn ở Anh Quốc, phía Quý Ngật Lăng cũng không bỏ qua cơ hội giáng cho đối phương một đòn chí mạng.
Biết Triển Phi đang có ý định bức đối phương khiến họ phải tự động hiển thân. Càng vào những lúc như thế này, tầm quan trọng của con tin càng được nâng cao. Đối với kẻ bắt cóc mà nói, nếu giết con tin thì dù có nhận được tiền cũng không có được kết cục tốt đẹp. Nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn chúng tuyệt đối sẽ không chọn giải pháp thủ tiêu con tin.
Ngày đó, sau khi Quý Ngật Lăng vừa kết thúc một cuộc họp qua điện thoại trong khách sạn, sắc trời cũng dần dần về đêm, cậu nhìn đồng hồ thì phát hiện sớm đã qua giờ tan tầm, liền tự hỏi không biết Triển Phi ở bên kia thế nào.
Quý Ngật Lăng rửa mặt, khoác áo khoác rồi quyết định ghé qua văn phòng hắn. Không có ý tứ gì đặc biệt, cậu chỉ muốn mỗi ngày cập nhật một chút tình hình hiện tại, ngoại trừ bản thân cũng cảm thấy có phần không quen.
Thang máy lên đến nơi, tầng làm việc của Triển Phi vừa hiện ra, Quý Ngật Lăng thậm chí còn chưa kịp hồi phục thì cửa thang máy đã bật mở, cổ tay liền bị người từ bên ngoài nắm chặt, sau đó lập tức bị trực tiếp túm vào văn phòng. Triển Phi nhanh chóng thuận tay đóng cửa phòng lại, kéo Quý Ngật Lăng đến trước bàn làm việc, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, mạnh mẽ ôm lấy Quý Ngật Lăng, tựa đầu chôn sâu vào cổ cậu, bộ dáng yếu ớt không chịu nỗi.
Văn phòng không bật đèn, phía bên ngoài rèm cửa để mở, nắng chiều tà mang theo sắc đỏ mờ ảo chiếu rọi những hạt bụi lơ lửng tràn ngập không gian phòng làm việc.
Triển Phi vốn định chuẩn bị ra về, nhưng trong khi đang đứng chờ thang máy thì nhìn thấy Quý Ngật Lăng, liền không lưỡng lự kéo cậu vào văn phòng.
“Tôi cứ nghĩ cậu đã quay về rồi. . . . . . ” Thanh âm hắn rầu rĩ, nghe không ra cảm xúc.
Trước khi toàn bộ chuyện này kết thúc, tôi sẽ không rời khỏi nơi đây. Những lời này, Quý Ngật Lăng chỉ nghĩ ở trong lòng, không hiểu vì sao cảm thấy không nhất thiết phải nói ra thành lời.
“Có. . . . . . tin tức gì không?” Cưỡng ép đối phương khiến chúng hoang mang nóng nảy không phải là sách lược lâu dài, chúng nhất định sẽ sớm đáp trả, khoảng thời gian này sẽ nhanh chóng qua đi.
Nhẹ lắc đầu, Triển Phi như trước giấu mặt sâu bên sườn cổ Quý Ngật Lăng không ngẩng lên, dường như loại dựa dẫm này đối với hắn hiện tại mà nói là thập phần trọng yếu, cũng thật tham lam.
Cậu muốn vươn tay khẽ vuốt lưng hắn, giống như muốn trấn an một đứa trẻ, nhưng tay vẫn lưỡng lự dừng lại giữa không trung, không nhúc nhích.
Mãi đến khi Triển Phi bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn với hành động dựa vào đơn thuần này nữa, tay hắn theo bản năng cũng hơi hơi dùng sức, ôm Quý Ngật Lăng càng chặt thêm, khiến cậu càng dựa sát vào hắn, gương mặt đang dán bên cổ cậu cũng chầm chậm nâng lên, bắt đầu tìm kiếm môi Quý Ngật Lăng.
Thời điểm môi Triển Phi chạm vào môi cậu, Quý Ngật Lăng rốt cuộc cũng hạ tay, nhẹ nhàng đỡ lấy gáy hắn. Bởi cậu chủ động hôn sâu hơn, giúp đối phương càng thêm kiên định đón nhận.
Nụ hôn không kéo dài được bao lâu, Triển Phi lại lần nữa cúi đầu dựa vào cổ Quý Ngật Lăng, khẽ thở dài.
Có lẽ tất cả mọi người đều đang mắng Triển Phi lãnh huyết vô tình, cư nhiên có thể thờ ơ đối với cả con trai ruột đang bị bắt cóc, thậm chí còn từng bước áp sát, đẩy đối phương vào tử lộ, hoàn toàn không quan tâm đối phương có khả năng sẽ mang con hắn ra chịu tội thay. Thật là một tên bạo quân, trên lãnh thổ của kẻ khác làm mưa làm gió, duy ngã độc tôn.
Nhưng, sâu bên trong nội tâm hắn đang nghĩ gì? Đối với Triển Thiên Khung, hắn dành bao nhiêu tình cảm? Kỳ thật Quý Ngật Lăng rất muốn hỏi, lúc trước anh kết hôn cùng Cao Hiểu Mẫn, thậm chí còn sinh con với cô ta, đến tột cùng là vì cái gì?
Về tình về lý? Có bao nhiêu tình cảm trong đó? Triển Thiên Khung trong lòng hắn có bao nhiêu sức nặng? Hắn thật sự có thể không tiếc mà hy sinh đứa trẻ 5 tuổi hay sao?
Nhưng Quý Ngật Lăng ít nhất tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng những vấn đề này.
Giữa bầu không khí tương đối yên tĩnh, di động của Triển Phi đột ngột vang lên, Triển Phi đang dựa người vào Quý Ngật Lăng không hề động đậy, mãi sau khi tiếng chuông vang lên được bốn lần thì hắn mới vươn tay, lấy di động khỏi túi đặt bên tai.
“Triển Phi, anh bình tĩnh nghe tôi nói. Tôi vừa nhận được tin báo từ sân bay, nhìn thấy một người mang theo một đứa trẻ bề ngoài rất giống con trai anh nhập cảnh. Biểu hiện của kẻ kia không bình thường còn đứa trẻ tinh thần có vẻ hoảng loạn. Người của chúng tôi vẫn đang theo dõi bọn họ, anh nhanh chóng chạy đến sân bay đi.”