CHƯƠNG 66
.
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Sau khi điên cuồng làm tình, thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt, hai chân Triển Phi đều có dấu hiệu run rẩy đứng không vững. Nếu không nhờ Quý Ngật Lăng đỡ hắn ra khỏi phòng tắm, chỉ sợ hắn sẽ nằm luôn trong đó.
Trước khi ngủ, Triển Phi vô cùng nghiêm túc nhìn Quý Ngật Lăng nói, “Lăng, tôi hiện không thể cho em một sự đảm bảo, bất quá xin cho tôi chút thời gian. . . . . .”
Chuyện tương lai, không ai nói chính xác được, cũng không ai dám đứng ra cam đoan, nhưng cũng không thể mãi ở thế bị động, dù sao bọn họ mới chính là chủ nhân chân chính của cuộc đời mình.
Gật gật đầu, vì muốn để Triển Phi được an tĩnh nghĩ ngơi, Quý Ngật Lăng quay người định rời đi thì tay bất ngờ bị giữ lại, người kia cũng hoàn toàn không có ý muốn buông ra. Cậu hết cách, chỉ có thể xoay người đối mặt với Triển Phi, nhìn thẳng vào đôi con ngươi nóng rực của hắn.
Cơ hồ muốn nói lại thôi, sau nửa buổi lúng túng, Triển Phi bất đắc dĩ cười khổ.
“Lăng, tôi cũng không còn trẻ nữa, loại kích thích này nếu làm nhiều tôi không chắc bản thân mình có thể chống đỡ nỗi đâu.” Tính tình hắn trước giờ vốn không tốt, vẫn chưa hiểu làm thế nào có thể nén giận được như vậy, vì muốn tươi sống nuốt trọn toàn bộ đống lửa giận này, Triển Phi cảm thấy nội tạng trong bụng sắp bạo liệt nổ bung bét hết.
Bởi sáu năm trước bị ép phải buông tha ngọn lửa băng lãnh trước mặt, hắn chỉ muốn thiêu rụi tất cả, đến mức không thể vãn hồi.
Sớm đã hối hận. Tại Kim Hải Ngạn, trong khoảng khắc biết đến tình trạng thân thể của Quý Ngật Lăng, hắn liền hối hận, ruột gan như biến thành màu đen, nhưng có thể làm gì cho cậu đây? Thời gian không có khả năng quay trở lại, vết thương này đã hình thành, Quý Ngật Lăng đau khổ suốt sáu năm, bản thân hắn rốt cuộc cũng được nếm mùi báo ứng.
Ít nhất trong khoảng thời gian từ khi tái ngộ đến giờ, Triển Phi vì sai lầm của mình sáu năm trước mà tiếp nhận báo ứng, vĩnh viễn vượt xa Quý Ngật Lăng.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt màu xám tro không phản chiếu ánh sáng, Quý Ngật Lăng không nói gì, chỉ chậm rãi cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, không tiến vào cũng không ngừng lại, tựa như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Buông tay ra, Triển Phi mỉm cười nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Giấc ngủ bù ban nãy căn bản không sâu, luôn lo lắng đề phòng, nên khi vừa thanh tỉnh, phát hiện ngoài đại sảnh quá mức yên lặng, hắn vì lo sợ Quý Ngật Lăng đột ngột rời đi mà lao ra khỏi phòng.
Cẩn thận nhét lại góc chăn cho Triển Phi, Quý Ngật Lăng ngắm gương mặt gầy gầy mệt mỏi của hắn, bất giác vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nét ương ngạnh trước đây đã chậm rãi bị năm tháng xóa bỏ. Tuy vẫn có lúc tức giận phẫn nộ. Khi hai người đối mặt, vẫn không tự kiềm chế mà huơ tay mùa chân với cậu. Nhưng không thể phủ nhận, Triển Phi đã mất đi vẻ táo bạo ương ngạnh của năm đó, hắn đã không còn là tên con trai bất cần kia nữa.
Nếu không hôm nay, hắn sẽ bất chấp đá cửa rời khỏi đây rồi.
Lẳng lặng ngắm Triển Phi hồi lâu, Quý Ngật Lăng mới đứng lên thay một bộ quần áo rồi lái xe đến công ty. Tuy đã sắp hoàng hôn, nhưng công việc vẫn chưa hoàn thành, mặc kệ nói thế nào, chính mình cũng phải làm một tổng tài tẫn chức tẫn trách.
Danny quả nhiên vẫn còn trong công ty, bất quá đối với tin nhắn không được hồi đáp kia, y trái lại không có bất kỳ biểu hiện gì, vẫn như trước lễ độ lịch sự cầm báo cáo công tác đã được chuẩn bị đâu vào đấy giao cho Quý Ngật Lăng.
Yên lặng tiếp nhận tài liệu cần mình ký tên, Quý Ngật Lăng không nói gì, còn Danny sau khi kín đáo liếc mắt nhìn cậu một cái thì lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Mãi đến khi tiếng bước chân của Danny đã triệt để biến mất, Quý Ngật Lăng mới ngẩng đầu nhìn vào phiến cửa đóng kín.
Nên nói chuyện với y rõ ràng. Tình cảm của cậu đối với Danny vĩnh viễn không có khả năng biến thành tình yêu. Y cứ như vậy chờ cậu cả đời, cũng không đổi được một cái giá ngang hàng, nhưng điều đó, y so với cậu lại càng thông suốt hơn, hiện tại phải nói với y như thế nào đây? Không phải càng ra vẻ yếu ớt hơn sao?
Nhưng nếu không nói rõ, chính cậu lại càng có lỗi.
Ném toàn bộ suy nghĩ rắc rối ra sau đầu, Quý Ngật Lăng bưng tách cà phê nhẹ nhấp một ngụm, bắt đầu xem tài liệu.
Buổi tối về nhà, Triển Phi đã rời đi, không biết hắn đi đâu, Quý Ngật Lăng cảm thấy không nhất thiết phải tìm hắn. Dù sao đều là những người trưởng thành, muốn đi đâu cũng không cần phải xin phép. Cởi quần áo, đi vào phòng tắm tẩy rửa đơn giản, sau khi bước ra, tinh thần ngoài ý muốn tốt hơn rất nhiều. Không biết hôm nay có phải uống nhiều cà phê, hay hút quá nhiều thuốc, hoặc do bởi được sảng khoái phát tiết một hồi, giúp cả thân thể lẫn tinh thần phấn chấn hơn chút ít.
Mở máy tính lên mạng. Tin tức du lịch, tài chính, kinh tế vẫn như trước, nhưng thời gian trôi qua, đọc càng nhiều, đầu mày Quý Ngật Lăng nhíu lại càng chặt, khi đọc đến tin cuối cùng, đôi lông mày xinh đẹp cơ hồ đã dính sát vào nhau.
Ngay sau đó cửa liền bị đẩy mở.
Triển Phi có chìa khóa nhà, trong thời gian ăn nhờ ở đậu, Quý Ngật Lăng mỗi lần nhìn thấy hắn với đôi mắt như con chó nhỏ ngồi xổm trước cửa mong đợi cậu đi làm về, rốt cuộc mềm lòng cấp cho hắn cái chìa khóa riêng.
Nheo mắt đóng trang web lại, Quý Ngật Lăng quay đầu nhìn Triển Phi đang tháo ca-vat, cuối cùng vẫn không hỏi gì, hắn chưa yếu đuối đến mức cần mình bảo hộ.
Tùy ý hàn huyên vài câu, hai người không ai nhắc lại sự kiện ban ngày. Bởi Triển Phi đã ngủ nguyên buổi trưa, hiện tại tự nhiên cũng không còn buồn ngủ nữa. Sau khi chào hỏi qua lại với Quý Ngật Lăng thì đi thẳng vào phòng.
Một cái thư phòng, một bàn công tác đã bị Quý Ngật Lăng chiếm mất, Triển Phi chỉ có thể làm việc trong phòng ngủ.
Vô luận quan hệ giữa hai người tốt như thế nào, đối với công việc trái lại cũng khá ăn ý, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ đối phương.
Quý Ngật Lăng cau mày, cuối cùng vẫn không an tâm, sau khi cơ hồ sưu tầm toàn bộ thông tin trên mạng, nhìn đồng hồ đã gần ba giờ, cậu xoa nhẹ tình minh huyệt, uống một ngụm rượu brandy rồi tắt máy tính.
Trong phòng ngủ Triển Phi vẫn còn thức ngồi trên giường, đang ôm máy tính xách tay đánh chữ. Nhìn thấy Quý Ngật Lăng đi vào thì ngẩng đầu cười với cậu một cái rồi tiếp tục cúi đầu gõ gõ.
Không biết hắn đang bận rộn làm gì, nhưng thứ đang đè nặng trong lòng khiến cậu căn bản không ngủ được, Quý Ngật Lăng trực tiếp leo lên giường, không trước sau rào đón mà áp sát lại nhìn văn bản hắn đang viết, mấy cái đạo đức kinh doanh gì đó tuyệt đối bị cậu vứt sạch.
Đó là một phần chương trình PPT [PowerPoint] dùng trong cuộc họp, nội dung vẫn là về công tác xử lý sự cố lần trước.
“Uy, Lăng, em đang nhìn trộm tài liệu cơ mật của công ty chúng tôi đó. . . . . .” Triển Phi nói giỡn một câu, nhưng không mảy may có ý định che giấu, ngón tay vẫn linh hoạt tiếp tục đánh chữ.
Không biết vì sao, cậu đối với thái độ khinh miêu đạm tả này của Triển Phi thật rất bất mãn. Quý Ngật Lăng không muốn nhìn hắn nữa, trở mình xem thường, trực tiếp rúc người chui vào ổ chăn, đưa lưng về phía Triển Phi, tỏ rõ thái độ không muốn cùng hắn nói chuyện.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Triển Phi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc gần như chôn sâu bên trong gối đầu.
Vài lần nghĩ muốn hất mớ móng vuốt đáng ghét kia ra, đến cuối cùng Quý Ngật Lăng vẫn không làm vậy, chỉ cắn răng, phát tiết sự khó chịu trong câm lặng.
Khốn khiếp, một kẻ sắp bị tống vào tù, cả công ty khó lòng giữ được, vì cái gì còn có thể ngồi đó cười đùa!? Hắn vì sao ở loại thời điểm này lại bay sang Anh?
Triển Phi, anh vốn không phải bị sao chổi rơi trúng đầu, sao mấy chuyện xui xẻo cứ hết cái này đến cái khác kéo tới, đã vậy cái sau lại nghiêm trọng hơn cái trước!