Tiếng rầm thật to? Mọi người quay lại xem là nơi đâu phát ra tiếng động ấy. Trên bãi cỏ thênh thang Song Sinh Linh bị trượt ngã dập mông kêu la đau đớn.
“Haha.. Ha..ha” - Tiểu Ngọc, Tiểu Lăng, Tiểu Dao cùng cười nức nở.
“Mạc Nhược Băng đồ khốn kiếp” - Song Sinh Linh gừ nhẹ.
“Lão đại! Không sao chứ đứng lên mau “ - Yến Tử chạy tới.
“Song Nhi muội có đau không đứng lên nào! “ - Mạc Hải San và Mạc Hồng Lăng đỡ nàng dậy.
“Mau ra coi Song Nhi bị sao nhanh! “ - Thái Thượng Hoàng tức giận quát Mạc Nhược Băng.
“Vương phi! Ta sai rồi đừng đánh ta hic. Nàng có sao không? “ - Mạc Nhược Băng hối hận bước tới.
“Thích chết không hả” - Song Sinh Linh ôm mông véo cẳng tai hắn lại.
“Á... Á... Á đau ta biết lỗi rồi” - Mạc Nhược Băng kêu lên tất cả mọi người phì cười.
Thật là vui vẻ - hạnh phúc biết bao!
Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh
Bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, gió lớn cuốn tới, sắc trời chuyển tím.
“Chuyện gì vậy?”
“Động đất ư? “
“A.... A... A”
Trong người Yến Tử và Song Sinh Linh hai món bảo vật phát sáng cùng nhau bay lên trời. Sinh Cửu Ngọc và Yến Tiêu Dao hoà lại làm một chiếu vào ánh trăng.
Ánh trăng liền chuyển thành trăng lưỡi liềm màu đỏ mở ra một khoảng không gian khác.
“Không lẽ là...” - Song Sinh Linh và Thái Thượng Hoàng trợn mắt la lên.
Sao lại đúng lúc này chứ? Ta với chàng yêu nhau chưa đủ? Chưa được ôm con, chưa được nghe con gọi tiếng mẹ mà? Tại sao!?? Tại sao chứ?? Ông trời ơi!!!
Gió càng ngày càng lớn Mạc Hải San che chắn cho Yến Tử, Mạc Nhược Băng che chắn cho Song Sinh Linh . Mạc Hồng Lăng che chắn cho ba đứa nhỏ và Thái Thượng Hoàng.
“A! Ta đang bị hút vào trong đó” - Yến Từ la lên.
“Ta cũng vậy” - Song Sinh Linh nhìn chằm chằm Mạc Nhược Băng.
“Song Nhi, Yến Nhi hai con đã tới lúc về nhà rồi” - Thái Thượng Hoàng biết rằng kết cục này giống với năm xưa ông đã gặp phải.
“Không !!! Song Sinh Linh nàng không được đi đâu hết!! “ - Mạc Nhược Băng ôm chặt lấy nàng hét lớn.
“Đừng đi Yến Tử” - Mạc Hải San ôm lấy Yến Tử.
“Xin lỗi! Đã đến lúc thiếp phải đi rồi?! Tạm biệt chàng! Tạm biệt các con! Tạm biệt mọi người! “ - Song Sinh linh nở nụ cười trong nước mắt.
Thực sự nàng đã mơ tới cảnh này rất nhiều lần rồi. Nhưng mà nỗi đau này quá lớn.
Gió thổi càng ngày càng lớn không ai mở mắt ra được . Yến Tử ngậm ngùi cất tiếng nói “bảo trọng” rồi nhắm chặt mắt lại.
“Mẹ” - Tiếng bập bẹ của ba đứa bé khiến hai nàng cùng mở mắt nhưng rồi hình ảnh mọi người cũng nhoè đi trong tiếng tích tắc của thời gian.
Trời lại quang,mây lại nổi,gió lại ngừng, khung cảnh ngự hoa viên trở nên tráng lệ bao giờ hết. Nhưng con người lại là một nỗi buồn sâu sắc?
Đôi lời tác giả:
#Song: Chặng đường gần một năm với bộ Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng gần như khép lại rồi đó các vị độc giả thân yêu à? Có ai thích kết cục này không ta? Với ta à? Hừm có chút bất mãn nha! Nhưng cũng muốn tạo ra một kết thúc có hậu lắm cơ haha... Nhưng trước hết hãy nghe tiếp lời bà tác giả hợp tác với ta đã nhiaa *cúi chào, chuyển mic*.
#Yến Runa: Thân ái! Kính chào các vị độc giả đã đang và theo dõi đứa di tinh thần của ta và bà Son kia nhầm Song nhá :3. Thôi không dài dòng nữa nói luôn điểm chính :v . Kết thúc của mỗi một đứa con tinh thần của ta là một buổi đầu óc max rối . Qua bao thời gian bàn bạc của ta với bà Song và hỏi ý kiến một số vị độc giả thì quyết định sẽ vào ngày tròn một năm khai hoang đứa con này. Tức là ngày 13/8/2018 ý! Sẽ cho ra 3 Phiên Ngoại :3 thấy chưa hẳn 3 ngoại truyện nhé các tình yêu!!! Nên nhớ đây chưa hẳn là kết thúc -.-
--> Cúi chào và tạm biện hẹn ngày bộ Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng tròn 1 tuổi nhiaaa *cả hai nắm tay cúi chào tinh bông*