“Ta đi đây , vương gia tiếp tục công việc còn đang dang dở đi “ - Song Sinh Linh nhém lại một câu không nhìn nữa quay lưng .
“Vương phi , nàng đứng lại cho ta “
“Vương phi .. Vương phi không phải như những gì người nhìn đâu “ - Yên Hà sợ hãi quỳ xuống dập đầu lẩy bẩy .
“Nàng tìm ta chúng ta đi “ - Mạc Nhược Băng vứt Yên Hà ở lại rồi chạy theo Song Sinh Linh .
“Đứng lại đó” - Song Sinh Linh thanh âm chỉ để cho hai người nghe thấy .
“Nàng giận ta ?” - Mạc Nhược Băng vẻ mặt có lỗi kéo tay áo nàng .
“Không nha ! “
“Vậy sao nàng không vào ?”
“Ta có việc bận đến tìm người mượn đồ”
“Nàng mượn gì ? Nói đi “
“Mười nghìn vạn lượng “
“Nàng mượn gì số tiền lớn như vậy ?” - Mạc Nhược Băng ngạc nhiên nhìn vị vương phi thích trèo tường bây giờ lại mượn tiền hắn.
“Đừng hỏi ! Nhanh có cho ta mượn không ? Không ta đi cướp ngân hàng “ - Song Sinh Linh giả vờ giận dữ bỏ đi .
“Ấy!!! Ta đưa mà nhưng phải tới hàng thương lấy . “ - Mạc Nhược Băng nhíu mày .
“Không cần đâu ! Chỉ cần đưa ta dấu ấn cửa ngươi “ - Thật ra cô cũng không muốn để cho hắn biết việc mà cô đang làm .
“Được ta đi lấy “
“À mà còn này ! Ta mượn cả Lệnh Bài “ - Song Sinh Linh thở dài .
“Nàng mượn ?”
“Ừ ! Không là không ai tin ta là thập tam vương phi của ngươi đó . Bị bắt nạt nữa “ - Cô giả bộ đáng thương .
“Ai dám ? Kẻ nào dám “ - Mạc Nhược Băng thống giận .
“Thôi được rồi ! Đi lấy đi “
“Được”
-Bát Vương phủ-
“Vương gia .... Vương gia đâu rồi ... Tên khốn đản “
Choang ... Choang...
Bốp ... Bốp ...
“Vương phi ... Vương gia không có trong phủ “ - Một nha hoàn rụt rè lên tiếng .
“Chết tiệt !!! Hắn lại đi đâu rồi “ - Yến Tử tức giận đập phá mọi đồ quý giá trong thư phòng Mạc Hải Sa.
“Hạ nhân cũng không ... Không rõ . Vương gia đi từ qua không về “ - Nha hoàn kia lại nói tiếp .
Tại sao hắn lại không có trong phủ lúc này chứ ? Thật là tức chết mà !!! Ta lại để mất món hàng thượng đẳng này rồi .
“Hắn đi với gái !!!! “ - Yến Tử thét lên giận dữ phi hết đồ nọ đến đồ kia .
“Vương phi bớt giận “ - Đồng loạt hạ nhân cúi đầu ngoài cửa phòng sợ hãi .
“Ta sao mà có thể bớt giận được khi vương gia các ngươi ra ngoài đâm hoa ghẹo nguyệt “
Trời !
Vương gia của chúng ta mặc dù trong phủ trước đã có hai vị phu nhân nhưng không hề đoái hoài đến họ .
Ngày nào cũng trong thư phòng nghỉ rồi ra ngoài nhiều , còn bây giờ thì ... Vị vương phi này dường như đã chiếm vị trí rất quan trọng trong tâm vương gia rồi .
“A!!! “ - Yến Tử dường như thấy được cái gì đó liền kêu lên .
“Ây là vàng thật nha !!! ngọc Mây đi cầm cái này chắc được bộn tiền rồi “ - Cầm cái vật có hình Long phượng màu vàng lên cắn thử .
“Vương phi cái đó không thể !!!”
“Vương phi đó là đồ của vương gia “
“Vương phi xin người !!! “
Tất cả hạ nhân đều gục mặt xuống khóc sướt mướt nả nê . Nhưng Yến Tử lại thản nhiên không phản ứng gì cầm cái như lệnh bài đó trên tay ngắm nghía.
“Các ngươi nên nhớ rõ , ai mới là chủ nhân thực sự ! Ta đã vào phủ và được gọi là vương phi của vương gia các ngươi thì có nghĩa đồ của vương gia cũng là của ta . Nói xằng bậy ta phạt “ - Nói xong cô cùng Ngọc Mây chạy ra đi mặc mọi hạ nhân vẫn quỳ ở đó .
Ở góc hoa viên có hai bóng người .
“Ồ .. Thì ra vương phi lại là con người hà tiện như vậy . Chủ tử chúng ta có cần báo cho vương gia không ạ ? “ - A hoàn của người gọi là chủ tử lanh lẩu lên tiếng .
“Báo chứ ... Báo chứ “ - Nàng ta cười e thẹn tà mị lấy chiếc quạt phe phẩy