Bộ trang phục hở lưng của Song Sinh Linh lại càng có phong cách hơn. Một bộ váy dài dành cho Phi tử xếp trăm ly đỏ, đính đá phỉ thuý, phỉ thuý bị nàng khoét sạch để lại vô số lỗ rách hình bướm, lộ ra áo lót trắng bên trong.
Nếu không phải sợ bị Cấm Vệ quân Đông Tề Quốc, lấy tội danh khinh bỉ Hoàng thất ném ra ngoài dày xéo, nàng đã mặc áo lót ra dự tiệc rồi.
Điện Càn Long vàng son lộng lẫy, Song Sinh Linh đủ màu đủ sắc, sắc mặt chúng thần tím ngắt, Mạc Nhược Băng đềm nhiên như không.
Song Sinh Linh chờ Hoàng đế đi khỏi, lập tức vẫy tay gọi cung nhân : “It me!”
It me kia ngơ ngác không biết đối đáp thế nào, nàng hứng lấy ánh mắt khinh bỉ và ngạc nhiên xung quanh, đanh thép nói:
“Mang cho ta phần tôm chiên!”
Trong điện nhất thời xôn xao cả lên, tiếng thì thầm bàn tán văng vầng khắp trong điện. Tôm chiên chính là hải sản, món ăn hết sức thấp kém.
Chỉ có dân khuân vác hạ đẳng của bảy nước mới ăn món này, chỉ cần ngươi có chút địa vị đều ra vẻ khinh thường khi nghe người ta nhắc đến. Huống chi bây giờ là quốc yến hậu hôn lễ, trang nghiêm lộng lẫy.
Sắc mặt của Hầu Gia sa sầm nhìn Mạc Nhược Băng chằm chằm. Hắn nâng ly rượu lên môi, uống một hơi cạn sạch chẳng hề dừng. Đặt mạnh ly rượu không xuống bàn, khẽ nhíu mày dài, đảo ánh mắt một lượt.
Hầu Gia bị hắn nhìn bằng cặp mắt như vậy, chỉ thấy tim mình giật thót như bị cây sắt đánh vào, lưng lập tức túa ra mồ hôi lạnh. Lúc này mới nhớ đến danh tiếng sát thần giết người không chớp mắt của vị Thập Tam Vương gia này.
Lời nói ban nãy có chút bực bội, nóng nảy, gã vội vàng lên tiếng che đậy sự sợ hãi :
“Thập Tam Vương Gia xin tha mạng ta sẽ sai người đi mua ngay cho vị tiểu thư này”
Mặc kệ Hầu Gia nói Mạc Nhược Băng không nhìn ông ta nữa. Mà cũng đang đảo mắt tìm vương phi của hắn vừa mới đây lại đi đâu mất rồi.
“Thập Tam Đệ đây rồi! “
Mạc Nhược Băng quay lại thì ra là Đại Vương Gia Mạc Hồng Lăng.
“Đại ca lâu lắm mới gặp nha” - Mạc Nhược Băng buông ly rượu xuống chào hỏi ra lẽ hắn cũng không thích tên này tẹo nào ngoài mặt ra vẻ nhưng tâm địa bất chính.
“Đệ đây rồi, còn Bát đệ đâu chả phải hai người thân thiết lắm sao? “ - Mạc Hồng Lăng ôm ôm Mạc Nhược Băng nở nụ cười danh mãnh nói.
“Ta ở đây hoàng huynh. Ta đắc tội rồi khiến cho huynh phải nhớ ta à xin chịu phạt” - Mạc Hải San bước tới cùng Yến Tử như đôi kim đồng ngọc nữ nhìn Mạc Hồng Lăng đang cứng miệng nhìn hai người.
“Không... Không sao lại thế được chứ! Bát đệ với vương phi vẫn ổn chứ? “ - Mạc Hồng Lăng cắn môi nhìn Yến Tử.
“Vương phi nàng nói với Đại ca xem chúng ta có ổn không? “ - Mạc Hải San đưa tay lên bẹo má nàng nói.
“Ấy ! Chàng nữa ! Tất nhiên chúng ta ổn rồi mà còn phải hỏi nữa” - Yến Tử chu chu miệng lên.
“Vậy tốt rồi! Đây là ta có quà hậu lễ cho hai đệ ! Người đâu dâng! “ - Mạc Hồng Lăng kêu người dâng quà.
“Khách khí quá Đại ca! Vậy chúng đệ xin nhận” - Mạc Nhược Băng và Mạc Hải San đồng thanh.
“Còn của ta nữa !” - Một nữ nhân thân vận trang sức đầy người, nước hoa sặc sụa, ăn mặc loè loẹt nhìn bọn họ.
“Thì ra là Đại tẩu nga”
“Không cần câu lệ lễ tiết ta chỉ muốn hỏi là Bát đệ có đối sử tốt với Nhị muội của ta không đấy” - Châu Xuân Tử Đăng đại tiểu thư của Châu phủ - Châu huyện bộ thượng thư. Và cũng là đại tỷ cùng cha khác mẹ với Yến Tử.
“Đại tẩu! Ta không đối sử tốt với Yến Tử thì ai sẽ đối sử tốt với nàng ấy đây! “ - Mạc Hải San cầm ly rượu lên vuốt ve khuôn mặt Yến Tử nói.
Xuân Tử hiện lên tia ganh ghét khi nhìn thấy Yến Tử được phu quân của ả nhìn chăm chú. Liền tức giận quay lại nói Mạc Hồng Lăng.
“Tướng công! Chàng coi phu phụ đệ ấy mặn nồng thế kia kìa” - Xuân Tử mặt bộ nhõng nhẽo.
Thế là Mạc Nhược Băng cũng chỉ cười pha lên phá tan bầu không khí này. Mạc Hải San cũng hùa theo với Yến Tử.
Mấy người họ nói được vài câu rồi cũng tách ra Yến Tử cáo lui đi ra ngoài Xuân Tử liền theo dõi.
Ta thử coi cô chạy đằng nào!