-Thập Tam phủ đệ-
“Ồ, lão mặt trời đem mặt ta phơi nắng.” - Song Sinh Linh than thở quạt gãy tay.
Sau đó, nàng đuổi tới chuồng ngựa, Song Sinh Linh là mồ hôi đầm đìa. Cũng không thấy bóng dáng tên Mạc Nhược Băng.
Song Sinh Linh giận dữ, hỏa lực bốc lên vùi vụt, đứng tại chuồng ngựa , gầm lên giận dữ. Đồng thời, hai tay cắm xuống hông. ngửa mặt lên trời :
“Mạc Nhược Băng, cái tên khốn đản, vương gia chết tiệy, ngươi đến cùng là rúc vào bụi nào chết dí rồi?”
“Vương Phi, người là muốn tìm Vương Gia sao?”
“Trừ hắn, ta còn có thể tìm ai a?” - Song Sinh Linh trong lòng phát hỏa tức giận vốn là không có hạ xuống, lỗ tai vừa nghe đến Vương Gia hai chữ này, lửa giận lại một lần nữa ấm lên, một đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí hướng phát ra âm thanh đáng sợ .
“Vương, vương. . .” Nam nhân kia bị dọa cho phát sợ.
“Ách, cái kia. . . Ta là tới tìm Vương Gia, không biết Vương Gia phải chết tại chuồng ngựa bên trong đây? .” -Song Sinh Linh sắc mặt phát lửa.
Nam nhân sững sờ, liều mạng lau con mắt, nhìn chằm chằm Song Sinh Linh nhìn, hoài nghi mình vừa mới có phải hay không hoa mắt.
Tố Đào trừng mắt: “Làm càn! Vương Phi há tùy ý để ngươi nhìn?”
“Vương Phi xin thứ tội! Tiểu nhân biết sai!” - Nam nhân hoàn hồn, dọa đến lập tức đem cúi đầu đi, tranh thủ thời gian quỳ xuống đến, nơm nớp lo sợ trả lời: “Hồi Vương Phi nói, nghe nói trong phủ đến khách phu, Vương Gia đến Lưu Viện tiếp đón ạ.”
“Ồ, thật sao? Vậy ta đến phòng Lưu Viện .” - Song Sinh Linh cười nhạt một tiếng quay bước.
Nam nhân đáng chết , hắn chết chắc.Sau đó, bước từng bước mà thẳng đến hướng phòng Lưu Ngải.
**
Lưu Viện, bố trí tinh nhã tại nhà chính.
Mạc Nhược Băng nhàn nhã nằm tại ghế đôn, nhàn nhã thưởng trà thơm.
Trà, là chính hắn pha, trừ đàn, cùng họa, hắn còn có cái yêu thích, chính là pha trà.
Chưa thấy người đã thấy tiếng ...
“Mạc Nhược Băng khốn đản ngươi lại đây cho lão nương!!!? “
Nước trà trong miệng ngọt cứ thế đua nhau phụt ra ngoài!!
“Vương Phi tựa như rất tức giận.”
“Nàng là muốn tức giận, nếu không, có thể cũng không có cái gì niềm vui thú.”
“Ồ ! Thì ra là vương phi nga” - Vân Long cầm khăn lau khoé miệng cười cười nói.
Là một tiểu thịt tươi nữa nha!!! Thật là ưu tú , thư sinh , ngon nhè nha! Song Sinh Linh kiềm chế lại cảm xúc hùng hổ của nàng lại .
“Vâng! Là ta đây .” - Song Sinh Linh bước liên tục nhẹ nhàng, váy chập chờn bước đến một bên cái ghế, chậm rãi ngồi .Giống như tiểu thư khuê các.
“Ta là Vân Long con trai thứ ba của Hầu Gia chúng ta từng gặp qua khi chuyển lô hàng quý cho người. “ - Vân Long nở nụ cười như ánh chiều tà.
“Vân công tử quả quý hoá quá, nếu hôm đó không nhờ công tử có lẽ ta đã để vụt mất số hàng đó rồi. Nhân đây xin lấy trà thay rượu đa tạ công tử” - Song Sinh Linh nói xong liền dâng trà thành thục uống.
“Khách khí quá vương phi à. Vương gia mà lấy được vương phi như người thật có phước”- Vân Long cầm quạt phẩy phẩy quay xang liếc mắt nhìn Mạc Nhược Băng.
“Đúng! Bản vương có phước thật” - Mạc Nhược Băng dằn giọng nói quay xang nàng.
“Tìm Bản Vương có việc?” - Mạc Nhược Băng chậm rãi đứng lên, lại xoay người, đối mặt với Song Sinh Linh , khóe miệng khẽ nhếch, câu lên một vòng cười như không cười.
“Là... “ - Song Sinh Linh hơi khẽ nâng lên đầu, vốn định đáp lời, lại nhìn ánh mắt hắn cả người đều cho sửng sốt, hai mắt trừng lớn, lại đến gấp híp mắt.
Không nhìn lầm, cũng không phải gặp quỷ, quả thật là bị người hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Song Sinh Linh có vẻ như bình tĩnh dời ánh mắt, sắc mặt như thường, “Thiếp đến đây, là muốn hỏi Vương gia có thể cho ta mượn đồ? .”
Mạc Nhược Băng biết ngay là nàng tìm hắn cũng không có chuyện gì tốt đẹp...
“Nàng muốn mượn gì?” - Mạc Nhược Băng nhắm mắt lại biết nàng không tiền lại đến đồ quý giá gì gì đó.
Song Sinh Linh tròng mắt trầm mặc, trầm mặc là tốt nhất trả lời.
“Ta nói ra vương gia đừng cáu nha” - Nàng nhỏ nhẻ nói.
“Được” - Mạc Nhược Băng như gió xuân nhẹ phẩy tiếng nói, có chút mấy phần mê hoặc.
“Ta muốn mượn ... Hổ Phù của vương gia” - Nàng trầm trầm tinh tế tiếng nói, nói ra một đoạn nghe vô cùng ngưỡng mộ lời nói.
Chỉ là, lời này. . . Có gì đó quái lạ.