Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng

Chương 17: Chương 17: Ma Thuật




Mạc Nhược Băng trong lòng thầm tức giận. Chết tiệt đêm nay của mình cứ thế mà bị phá hoại, nghĩ rồi liền bước ra ngoài đi theo binh sĩ kia. Cứ thế đi được một đoạn thì thấy gần nửa số quân binh đang ngồi ở một chỗ ánh mắt đờ đẫn, có gọi thế nào họ cũng không nghe, nay thế nào cũng không động đậy

Mạc Nhược Băng bước đến gần chỗ Mạc Hải San:

“Hoàng huynh thế này là sao”

Mạc Hải San không nói chỉ nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng.

Song Sinh Linh lúc nãy do ăn quá nhiều nên vừa mới đi giải quyết, trên đường trở về thấy tất cả quân lính đều tập trung một chỗ. Nàng thấy làm lạ bèn tiến đến gần

“Có chuyện gì vậy”

“Vương phi sao nàng lại ra đây mau mau trở về a, bên ngoài trời rất lạnh“.

Song Sinh Linh liếc mắt nhìn Mạc Nhược Băng:

“Không cần ngươi quan tâm”

Nàng tiến đến gần một binh sĩ ánh mắt đang thất thần, rồi nhìn tất cả đám binh sĩ còn lại, lạnh lùng quay sang hỏi Mạc Nhược Băng :

“Họ bị sao vậy?”

“Ta cũng không rõ a,vương phi nàng mau trở về lều đợi ta đi bên ngoài trời rất lạnh”

“Họ chính là bị người khác dùng ma thuật thôi miên, không chữa nhanh chỉ trong hai canh giờ sau sẽ chết”- Mạc Hải San nói.

Mạc Nhược Băng nhíu mày:

“Ma thuật thôi miên?”

“Đúng vậy” - Mạc Hải San quả quyết.

“Vậy ngươi có cách chữa trị không?”

“Ta thì không có……..mà đúng lão nhị ta có a“.

Song Sinh Linh trước trong tổ chức được học mọi điều. Nàng trên thông tinh văn học võ nghệ. Chỉ có thôi miên này nàng không học được. Còn nhớ lúc ở cùng với Yến Tử, nàng luôn bị Yến Tử dùng thôi miên bắt nàng làm mọi thứ.

“Người đâu, mau mời vương phi đến đây” - Mạc Hải San ra lệnh cho một binh sĩ bên cạnh

“Vâng”

Yến Tử lúc này đang ngủ thì một binh sĩ quấy rầy nói vương gia có việc cần gặp. Nàng buồn bực thầm nghĩ, vương gia này đúng thật biến thái đêm khuya hành hạ nàng rồi còn làm phiền nàng nữa.

Yến Tử lúc này khuôn mặt cau có tiến đến trước mặt Mạc Hải San nói:

“Vương gia có việc gì tìm ta, có biết bây giờ đã muộn rồi không?”

Mạc Hải San chỉ tay về hướng binh sĩ:

“Nàng biết chữa trị”

Yến Tử theo hướng chỉ tay của Mạc Hải San đi đến gần nơi có binh sĩ bị trúng thuật, ngửi ngửi một lúc nhàm chán quay trở về hướng của Mạc Hải San.

“Ai cho họ ăn lá cỏ ba phiến hử ?”

Nàng trước là học trò của Cục trưởng, ông ta chuyên nghiên cứu các loại thảo dược. Lúc trước nàng học hành không chăm chỉ, chuyên ngủ gục lên suốt ngày bị cho ăn loại cỏ này.

Loại cỏ này cũng rất là biến thái,người ăn phải nó sẽ như bị thôi miên, ngồi thất thần một chỗ, muốn tỉnh dậy chỉ có thể lấy nước lạnh tạt vào. Hại nàng mỗi lần học xong người đều ướt nhẹp

“Nàng biết loại cỏ này, vậy có cách chữa trị không?”

“Vương gia à, ngài gọi ta đến chỉ là làm việc này thôi a, thật là biết chọn giờ làm phiền người khác mà” - Yến Tử vừa nói vừa cau có, tiến đến một binh lính bị trúng dược, cầm lấy gáo nước dội lên người hắn. Trong nháy mắt hắn tỉnh lại ngay.

“Đó cách giải chỉ có như vậy. Nhanh cho ta trở về ngủ tiếp”

“Giê!!! Lão nhị giỏi quá “ - Song Sinh Linh đập tay cùng Yến Tử.

“Vương .... Phi” - Cả hai vương gia gãy khoé miệng nói.

“À ! Thập Tam vương gia mau làm về làm tiếp chuyện dang dở với Yên Hà đi nga! Cáo từ Bát ca ca” - Nói xong Song Sinh Linh lên kiệu cùng Yên Hà hồi phủ để lại ánh nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Ở góc nhỏ trong cuối ngõ có hai bóng bóng dáng một nam nhân một nữ nhân bịt mặt nở ra nụ cười man rợ.

Miệng thốt lên :

“Bát vương phi - Châu Yến Tử Đăng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.