Sở Nhu tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc đầm mà Cố Hàn đã chọn, gu thẩm mỹ của người đàn ông này cũng không tệ, trang phục rất vừa vặn với cơ thể mỹ miều, chiều dài áo cân đối với chiều cao, màu sắc thì tươi sáng vô cùng phù hợp với lứa tuổi hồn nhiên của người thiếu nữ. Cô mặc như thế này vừa năng động lại vừa đáng yêu đúng với phong cách ưa chuộng của cô.
Lúc cô quay trở ra thì đã không nhìn thấy Cố Hàn đâu nữa, thầm nghĩ rằng chắc có lẽ hắn đang đợi dưới phòng ăn nên cô không dám chần chừ mà nhanh chóng xuống lầu.
Khi Sở Nhu vừa bước ra khỏi thang máy, vô tình đã gặp Cố Thành cũng vừa quay trở về sau một ngày bận rộn tại tập đoàn.
Cô nhớ ra sáng nay đã nói là sẽ đến tập đoàn nhưng cuối cùng lại không đến còn quên mất không nói với Cố Thành một tiếng nên đã đi về phía anh trước, thay vì đi thẳng vào phòng bếp với Cố Hàn.
“Anh hai!”
“Tiểu Nhu, em đã khỏe chưa?”
Vừa nhìn thấy Sở Nhu, khóe môi của Cố Thành đã hiện lên nụ cười ấm áp.
“Em khỏe rồi ạ! Sáng nay em định đến tập đoàn nhưng Cố Hàn lại kêu em ra ngoài cùng anh ấy nên không đến được, cũng quên gọi điện xin phép anh một tiếng...”
Sở Nhu cười ngượng ngùng, cô là đang tự trách mình thiếu trách nhiệm trong công việc nên mới cảm thấy áy náy khi đứng trước Cố Thành như thế này.
“Đồ ngốc này, áy náy cái gì chứ. Anh đã nói là cho em tự ý quyết định mà. Vả lại nếu là ý của tiểu Hàn muốn em đi cùng thì cũng đâu thể từ chối được.”
Cố Thành xem Sở Nhu như em gái mà cưng chiều xoa đầu cô một cái, dù sao cô cũng kém anh 10 tuổi, từ nhỏ trong nhà chỉ có hai anh em suốt ngày ra vào nhìn mặt nhau, giờ lại có thêm một cô gái đáng yêu như Sở Nhu sống cùng thì anh không thể giấu được trong lòng mình có nhiều cảm xúc khác lạ.
Cả hai nhìn nhau, miệng cười tươi rói, nhưng không biết rằng từ đằng xa đang có một luồng hàn khí có thể đóng băng người khác đang tiến về phía họ.
“Đang nói chuyện gì mà có vẻ vui quá vậy? Cho bổn thiếu gia đây góp mặt được không?”
Người đàn ông mang theo ánh mắt sắc lạnh, vừa đi đến nơi đã tự nhiên khoác tay qua vai Sở Nhu, mỗi một câu nói hắn đều tỏa ra khí lạnh khiến Sở Nhu bất giác rùng mình.
“Tụi anh đang nói chuyện phím thôi. Mấy chủ đề này không hợp với Cố thiếu em đâu.”
“Đúng rồi đúng rồi, mấy chuyện liên quan đến công việc này đối với anh luôn là chuyện nhàm chán mà. Vả lại em với anh hai cũng nói xong rồi, không còn gì để nói nữa.”
Sở Nhu thừa biết tâm tình của người đàn ông kia đang như thế nào nên cô liền tiếp lời với Cố Thành, ý tứ trong lời nói của cô thật ra là đang ngầm giải thích sự việc không phải như Cố Hàn đang đa nghi trong lòng, sau đó cô lại quay qua nói tiếp với Cố Thành thêm một câu:
“Anh hai, bữa tối chuẩn bị xong rồi! Anh vào dùng bữa luôn nha!”
“Thôi hai đứa ăn đi, anh hơi mệt nên không muốn ăn! Anh lên phòng nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong Cố Thành liền lập tức rời đi, bỏ lại hai người họ hướng mắt nhìn theo đến khi cửa thang máy khép lại hẳn thì Sở Nhu mới gở tay Cố Hàn ra khỏi vai mình.
“Đừng có tự ý động vào người khác khi chưa có sự cho phép.”
Bỏ lại một câu cho người đàn ông kia xong, Sở Nhu cũng đi thẳng vào bếp. Thật ra cô rất không thích cái tính cách đa nghi vớ vẩn của Cố Hàn một chút nào nên mới nở lòng đối xử với hắn như thế.
“Đâu phải mình tôi lúc nắng lúc mưa, em cũng thất thường y như thời tiết đó thôi. Vừa rồi còn xưng em gọi anh, chưa đầy năm giây đã trở mặt, nữ nha đầu nhà em càng ngày càng lớn gan rồi đấy, nhưng mà bổn thiếu gia đây rất thích.”
Sau khi tự đọc thoại với chính mình xong, Cố Hàn cũng nhanh chóng nối bước theo sau cô gái. Lúc vào tới nơi thì đã thấy cô thản nhiên ngồi ăn trước thì mày kiếm trên khuôn mặt tiêu sái đã hơi nhíu lại.
“Ai cho phép em ăn trước?”
“Thì anh bảo xuống ăn tối mà, là anh tự chủ động kêu đó nha, hay bây giờ lại đổi ý rồi. Nếu không cho ngồi ăn chung thì tôi ra ngoài vậy, khi nào anh ăn xong thì tôi ăn.”
Nói là làm ngay, cô buông đũa xuống và đứng dậy, không một chút nao núng hướng thẳng ra cửa mà đi. Nhưng lúc đi ngang qua Cố Hàn thì cánh tay của cô đã bị người đàn ông kia giữ lại, một hình ảnh tương tự vừa diễn ra cách đây không lâu, nay đã được lặp lại thêm một lần nữa.
Ngay sau đó Cố Hàn đã kéo mạnh cánh tay của Sở Nhu về phía mình khiến thân thể của cô theo phản xạ mà ngã vào lòng hắn.
Hắn đặt tay ngang eo cô gái, dùng sức ép sát tấm thân ngọc ngà vào thân thể cường tráng của mình, hắn nhìn cô bằng ánh mắt tà mị, môi mỏng khẽ cong lên.
“Ai cho em đi?”
“Buông tôi ra... Thì ý của anh là vậy còn không phải sao?”
Sở Nhu cau mày, nét mặt đã lộ rõ biểu cảm hậm hực không vui.
“Đó là em nói, chứ anh đâu có nói. Anh chỉ muốn hỏi sao em lại ăn trước mà không đợi anh vào rồi cả hai cùng ăn thôi mà.”
Lời biện bạch của người đàn ông và nụ cười phóng túng trên khuôn miệng gợi cảm ấy đã khiến Sở Nhu rơi vào bối rối, mãi đến một lúc sau cô mới ngập ngừng lên tiếng:
“Thì...thì trước đây anh đâu có cho tôi ngồi ăn chung bàn...”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước khác giờ khác, giờ anh yêu em rồi thì sao có thể đối xử tệ với em như trước được.”
Đôi khi da mặt dày cũng là một lợi thế, mặt dày mà có được vợ thì cũng xứng đáng, suy nghĩ của Cố Hàn ngay bây giờ chính là như thế.
“Anh đùa dai quá rồi đó.”
Thế nhưng Sở Nhu vẫn chẳng tin những gì Cố Hàn vừa nói là thật, thậm chí cô còn dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt hắn rồi thẳng thừng gở tay hắn ta ra khỏi người mình. Sau đó cô lại quay về bàn ăn, ngồi vào vị trí cũ, điềm nhiên nói tiếp:
“Ăn tối thôi!”