“Hic...hức...hức...hic...”
Mới hơn 6 giờ sáng trong căn phòng ngủ tĩnh lặng lúc này lại khẽ vang lên những âm thanh nức nở, nghẹn ngào của một người thiếu nữ.
Cô ngồi ôm chăn, tủi thân khóc nghẹn sau khi tỉnh giấc thức dậy liền nhận ra trên người không một mảnh vải che thân, đã vậy bên cạnh còn có một người đàn ông, và dĩ nhiên một màn bi thương này kể cả những tiếng khóc đã lọt vào tai của nam nhân bên cạnh.
Cố Thành vẫn chưa tỉnh lại sau cơn say rượu lẫn say thuốc tối qua, lúc này anh cũng đã mơ hồ thức giấc.
Hai hàng lông mày kiếm sắc bén bất giác cau chặt, từ vùng đầu truyền đến cơn đau như búa bổ khiến anh phải đưa tay lên day day huyệt thái dương.
“Hic...hức..hic...”
Những tiếng khóc vẫn chưa chịu dừng lại, thậm chí khi thấy Cố Thành tỉnh dậy, Sở Nhi còn khóc lớn hơn, tuyến giọng nghẹn ngào trông vô cùng đáng thương làm anh một phen bất ngờ, vội vàng bật người ngồi dậy, chuyển ánh mắt đầy sự ngỡ ngàng nhìn qua phía bên cạnh.
“Sở...Sở Nhi? Sao cô lại...”
“Hic...Tối qua anh uống say, em có lòng tốt đưa anh về mà anh lại...lại...hức...hức...”
Sở Nhi vừa nghẹn ngào vừa báu chặt chiếc chăn trong tay như thể là một cô nàng tiểu bạch thỏ ngây thơ trong sáng vừa bị sói xám lừa ăn sạch sẽ.
Điệu bộ ủy khuất của cô ta khiến Cố Thành rơi vào bối rối, anh vén chăn nhìn lại thân thể của mình đúng là cả người trần như nhộng thì đôi đồng tử càng thêm sửng sốt.
Anh đưa tay lên xoa xoa đầu, cố nhớ lại mọi chuyện tối qua nhưng trong đầu lúc này là một mớ hỗn độn, chẳng có gì ngoài tiếng khóc của cô gái đang văng vẳng bên tai.
“Tôi...Tôi thật sự không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không thể nào làm ra chuyện này được...”
“Ý của anh là một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng như tôi mà lại tự cởi hết quần áo rồi trèo lên giường anh hả, anh nói vậy có khác gì nói tôi vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Chứ còn gì nữa... Không những vừa ăn cướp vừa la làng mà còn diễn kịch rất giỏi, đến nước mắt cũng là thật cơ đấy, tôi chấm cho cô 99,9 điểm cho thang điểm 100 ở phần tài năng diễn xuất.”
Gian phòng đột nhiên lại xuất hiện một giọng nói lạ, khiến đôi nam nữ đang ngồi trên giường khẽ cau mày, cả hai đều hiếu kỳ nhìn về phía cửa, chỉ thấy người bước vào là Cố Hàn thì sắc mặt cô gái liền tối sầm lại.
“Tiểu Hàn, em biết được chuyện gì thì nói ra nhanh đi.”
Qua những lời nói vừa rồi của Cố Hàn thì Cố Thành như vớ được chiếc phao cứu sinh, anh thật sự rất muốn biết rõ sự tình phía sau là gì, nhưng anh nôn nóng bao nhiêu thì người đàn ông kia lại thong thả bấy nhiêu. Hắn nhàn nhã ngồi xuống sô pha đối diện giường ngủ, rồi lại từ tốn rót cho mình một ly trà sau đó mới cất lên lời nói cẩn vàng cẩn bạc.
“Trước tiên thì hai người phải mặc quần áo vào đã. Đặc biệt là cô ta, đồi núi toàn là thung lũng chập chùng mà cũng thích khoe khoang. Chả bằng một phần vợ của nhị thiếu gia đây.”1
Thái độ châm biếm của nam nhân từ đâu rơi xuống, phá nát những dự tính ban đầu khiến Sở Nhi tức đến vạch đen đầy mặt. Nhưng vì đang trong hình tượng một nữ nhân mềm mỏng, ngây thơ, trong sáng nên lúc này cô ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu đựng mà đè cục tức đang sôi sục trong người xuống.
Cô hậm hực bước xuống khỏi giường ngủ, không quên túm chăn quấn quanh người và cầm theo quần áo vương vãi dưới sàn nhà rồi mới đi vào phòng tắm.
Cố Thành cũng không dám chậm trễ mà nhanh chóng mặc quần áo vào người. Anh đã trải qua 28 xuân xanh nhưng vẫn chưa một lần nắm tay con gái thì thử nghĩ xem tình huống lúc này nét mặt của anh sẽ xấu hổ tới mức nào.
“Chỉ là chung giường với một cô gái, anh có cần hốt hoảng thế không?”
“Anh chứ không phải như Cố thiếu, thay bồ như thay áo.”
“Này này, anh nói vậy nhỡ tới tai vợ em thì sao? Đó điều là chuyện của quá khứ cả rồi, Cố thiếu bây giờ chỉ chung tình với vợ mà thôi.”
Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, không sợ ai chỉ sợ mỗi vợ, cứ hễ khi nghe đến tật xấu của mình thì không khỏi phân bua quyết liệt.
“Coi như là em có mắt, biết trân trọng một người con gái tốt như tiểu Nhu.”
“Anh lo cho cái thân của anh kìa, sắp bị người ta đưa vào tròng bắt lên lễ đường thành thân bây giờ, ở đó mà lo chuyện của em.”
Người đàn ông tỏ vẻ nhàm chán nói, hắn thật không thể hiểu nổi tại sao cũng là anh em nhưng Cố Thành lại chẳng có chút máu phong lưu, đa tình nào như hắn, đến mùi hương trên cơ thể phụ nữ anh còn chưa bao giờ biết, cho đến khi bị người ta đưa lên giường mà vẫn còn ngây ngơ chưa biết gì.
“Em giải quyết được vụ này thay anh đi, rồi cầu gì anh cung cái đó.”
“Hơ... Anh đang xin em đấy à? Chẳng có chút thành ý nào, với lại Cố thiếu em cũng đâu có thiếu cái gì mà cần anh cung cấp, công danh thì tươi sáng, tình yêu thì lúc nào cũng đong đầy con tim, căn bản là quá đầy đủ rồi. Chẳng qua em chướng mắt cô ta, càng không muốn ả làm chị dâu của mình nên mới tới đây ra tay tương trợ thôi.”
Cố Thành không nói gì, vì vốn dĩ anh cũng chẳng biết nói thêm gì nữa. Hiếm khi anh động tới bia rượu, vậy mà lúc này mới sáng sớm anh đã súc miệng bằng một ly Whisky loại mạnh, chứng tỏ tâm tình anh hiện tại đã vô cùng bức bối.
Lúc này Sở Nhi cũng quay trở ra từ phòng tắm, cô ta vẫn dùng ánh mắt ấm ức mà nhìn về phía Cố Thành, cất lên giọng nói nghẹn ngào.
“Cố tổng, anh ăn xong rồi bây giờ nói không nhớ là xong có phải không? Hic...hức...”
“Chậc chậc chậc... Đúng là kỹ năng thượng thừa. Nhưng mà cô đừng có diễn nữa, tôi buồn nôn quá rồi. Xem ra cô không chịu hạ màn nhỉ, thế để tôi hạ thay cô vậy.”
Cố Hàn vừa tặc lưỡi, vừa tỏ vẻ nhàm chán mà lên tiếng, nói xong sau đó hắn lại đảo mắt nhìn dáo dát xung quanh phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó. Khi nhìn thấy chiếc laptop được đặt trên bàn cạnh cửa sổ thì hắn mới nhấc mông lên khỏi ghế sofa mà đi về phía đó, mang cái laptop quay về vị trí cũ, nơi mà hắn vừa ngồi.
Mỗi một hành động, lẫn câu nói cho đến ánh mắt của hắn đều khiến Sở Nhi không khỏi lo âu trong lòng, nhưng tình thế lúc này đối với cô ta là hoàn toàn bất khả kháng. Chỉ có thể im lặng, chờ em chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi tuy cơ ứng biến.