“Đây, rượu của Chủ tịch Cố, mời ngài nếm thử xem mùi vị thế nào!”
Tề Ảnh Hiên rót cho Cố Hàn một ly rượu trắng, nhìn có vẻ nhạt nhẽo nhưng mùi hương lại thơm nồng, đối với một người sành rượu như Cố Hàn thì hắn có thể dễ dàng nhận ra đây là một loại rượu ngon.
Hắn đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó chỉ thấy khóe môi mỏng khẽ cong lên, chứng tỏ rượu mà Tề Ảnh Hiên đích thân chọn lựa đã khiến người đàn ông này hài lòng.
“Mùi vị không tệ. Chuẩn bị vài chai, lát nữa tôi mang về.”
“Chuyện nhỏ.”
Tề Ảnh Hiên ra dấu Ok với Cố Hàn xong, anh lại rót thêm một ly rượu đưa cho Sở Nhu.
“Em cũng nếm thử đi!”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi không biết uống rượu.”
Sở Nhu cười nhẹ, khéo léo từ chối lời mời của Tề Ảnh Hiên, sau đó cô tự rót cho mình một ly nước lọc nâng lên môi uống một ngụm.
“Thời đại 4.0 mà vẫn còn tồn tại một người con gái không biết uống rượu à, đúng là đặc biệt nha! Cố Hàn, cậu tìm đâu ra một mỹ nữ ngoan hiền thế vậy? Còn em nào không, giới thiệu cho anh em một mối đi, dạo này vả quá đang cần tìm chỗ để xả nhưng không thấy gu nào vừa mắt hết.”
Tề Ảnh Hiên vừa nói xong thì đã nhận được ngay ánh mắt sắc lạnh của Cố Hàn, hắn thấy nếu tiếp tục không giới thiệu rõ ràng thì sớm muộn gì hắn cũng tẩn cho cái tên lắm lời kia một trận nhớ đời mất thôi.
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“Vợ á?” Tề Ảnh Hiên bị câu nói của Cố Hàn làm cho bất ngờ đến sửng sờ cả người, tới nét mặt cũng ngây ra mất vài giây.
“Cưới hỏi khi nào? Sao tôi không hay biết gì hết vậy? Cố thiếu vậy mà lại chịu từ bỏ cuộc chơi rồi à? Em gái à, em đúng là tài giỏi thật nha, một nam nhân đa tình, hư hỏng như thế vậy mà em lại thu phục được.”
Trước những lời nói của Tề Ảnh Hiên, Sở Nhu chỉ biết cười cười cho qua, cô khó xử nhìn sang Cố Hàn rồi lại nâng ly nước lên uống một ngụm, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.
“Tôi mà thèm thu phục cái con người quái dị này á hả? Còn lâu.”
“Đã bảo là nói ít thôi. Nói chuyện chính đi.”
Cố Hàn nói xong thì lại uống thêm chút rượu, thấy hắn cứ liên tục uống Sở Nhu bất giác đã nhíu mày, nhưng vì hắn không để ý nên chẳng bắt gặp biểu cảm này của cô.
“Chuyện chính? Là chuyện gì?”
“Thì chuyện công việc chứ chuyện gì. Tập đoàn gần đây thế nào?”
“Hơ hơ... Hôm nay còn hỏi công việc cơ đấy? Mặt trời mọc đằng tây à?”
Tề Ảnh Hiên ngay lại tức buông lời châm biếm khiến sắc mặt của người đàn ông đối diện lúc này đã bao phủ một tầng băng lạnh, ánh mắt của hắn như thể muốn đóng băng người thanh niên kia.
“Tôi nghiêm túc.”
Cố Hàn đanh giọng nhắc nhở cậu bạn của mình thêm một lần nữa, và lần này thì Tề Ảnh Hiên mới thôi đùa giỡn.
“Cũng hơn năm năm rồi tôi mới thấy được bộ mặt nghiêm túc của cậu đấy.”
Tề Ảnh Hiên cười nhẹ rồi mới nói tiếp:
“Tập đoàn hoạt động rất tốt, doanh thu vẫn tăng đều đều hàng tháng. Sắp tới sẽ cho ra mắt bộ sản phẩm mới, gồm bông tai, dây chuyền, lắc tay và nhẫn, toàn bộ đều được làm bằng đá quý cao cấp, chạm khắc tinh tế, bảo đảm sẽ cháy hàng trong vòng ba ngày.”
Cố Hàn vừa nhâm nhi ly rượu vừa nhàn nhã hỏi lại:
“Thời gian cụ thể là khi nào?”
“Đầu tuần sau, chính xác là còn một tuần nữa.”
“Có cần tôi giúp gì không?”
Hiếm khi Cố Hàn mở lời vàng ngọc, tuy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh sau Tề Ảnh Hiên đã nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này.
“Việc đó thì không cần nhưng chuyện khác thì có.”
“Nói đi! Cậu muốn gì?”
“Nghỉ việc!” Tề Ảnh Hiên thẳng thắn đáp, ngưng hai giây anh lại nói tiếp:
“Đã hơn năm năm rồi tôi tận lực cống hiến tất cả công sức lẫn thời gian để ở lại đây trông coi cái cơ ngơi này cho cậu, giờ cũng đến lúc cậu nên cho tôi quay lại với đam mê của mình rồi, để tôi còn có thời gian kiếm vợ sinh con như bao người đàn ông khác, làm tròn trách nhiệm của một thằng con trai độc nhất vô nhị của ba mẹ nữa chứ, cậu thì cũng yên bề gia thất rồi đó, có phải là cũng nên nghĩ cho người anh em của mình một chút không?”
Nói xong nguyên một tràn lý lẽ để thuyết phục Cố Hàn, Tề Ảnh Hiên liền cười nịnh một cái, anh mang theo hi vọng được toại nguyện vì đây đã là lần thứ bao nhiêu anh cũng không nhớ rõ nhưng lần nào nhắc đến chuyện này người đàn ông kia đều từ chối, nếu không nể tình anh em chí cốt, thân như ruột thịt thì anh đã sớm rời khỏi đây từ lâu rồi.
“Được thôi. Tôi toại lòng mong muốn của cậu, nhưng trước khi đi phải sắp xếp công việc ổn thỏa rồi bàn giao lại cho tôi xong thì mới được đi.”
“Cậu nói thật hay đùa đấy? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đó nha!”
“Trông tôi giống đang nói đùa?”
“Không, không giống một chút nào!”
Tề Ảnh Hiên lại cười nịnh một cái sau đó mới tiếp lời:
“Vậy ngay hôm nay tôi sẽ sắp xếp lại công việc rồi gửi mail cho cậu.”
“Cậu tự lo liệu đi.”
Cố Hàn thờ ơ đáp rồi thản nhiên nắm tay Sở Nhu kéo cô cùng đứng dậy.
“Tôi về trước đây!”
“Về sớm thế, không ở lại uống thêm rượu à?”
“Uống nhiêu đó đủ rồi. Lát nữa sai người mang đến biệt thự cho tôi vài chai.”
Nói xong Cố Hàn dắt theo Sở Nhu đi thẳng ra ngoài.
Tề Ảnh Hiên nhìn theo bóng dáng của hai người họ đến khi khuất sau cửa phòng thì anh mới bất giác mỉm cười.
“Cuối cùng thì cũng có người vực dậy được Cố Hàn của trước đây rồi! Chúc mừng người anh em!”
...----------------...
Cố Hàn nắm tay Sở Nhu từ trong phòng cho đến ra tận ngoài xe thì hắn mới buông tay cô ra, và từ đầu tới cuối Sở Nhu cũng chẳng nói một lời gì cũng không hỏi một câu nào. Cho đến khi xe đi được một đoạn thì Cố Hàn mới lên tiếng:
“Em không có gì muốn hỏi tôi à?”
“Nếu anh muốn sẽ tự nói mà! Tò mò chuyện của người khác là không tốt, tôi luôn tôn trọng mọi sự quyết định của người khác.”
Cố Hàn cười nhẹ, người con gái này tính tình ngay thẳng lại còn rất hiểu chuyện, cô luôn mang đến cảm giác thoải mái nhất cho đối phương mà không phải một cô gái nào cũng làm được.
“Nhưng tôi muốn nghe em hỏi!”
“Tại sao?” Sở Nhu liền quay qua nhìn Cố Hàn, mày nhỏ khẽ nhíu, cô khó hiểu hỏi lại.
“Vì nó chứng tỏ em đang quan tâm tôi, muốn biết về tôi nhiều hơn nữa.”
Sở Nhu nhất thời ngơ ngác, cô đang nghi ngờ về câu nói của nam nhân này... Hắn đang muốn được cô quan tâm sao? Nhưng là vì điều gì?
“Tôi...tôi chẳng có gì để hỏi cả. Cũng không muốn quan tâm tới anh.”
Cô ngập ngừng nói xong, chỉ thấy chiếc xe đang di chuyển giữa làn đường đột nhiên lại chuyển dần sang bên phải, tấp vào lề đường, rồi dừng hẳn.
Trong khi cô còn đang hồi hộp không biết có chuyện gì sẽ xảy ra thì người đàn ông bên cạnh đã tháo bỏ dây an toàn và chòm người qua phía cô, một tay chống lên thành ghế, hắn nhìn cô bằng ánh mắt tà mị hệt như những lúc muốn chiếm giữ linh hồn lẫn thân xác của cô, khiến Sở Nhu rơi vào lo sợ.
“Anh...anh lại muốn làm gì?”