Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 55: Chương 55: Điểm giống nhau




Trong căn phòng ngủ, nơi duy nhất có hương vị nồng nàn tình yêu quen thuộc tại ngôi biệt thự nguy nga là hình ảnh đôi nam thanh nữ tú đang âu yếm ôm nhau trên giường.

Người đàn ông thân ảnh cao lớn đang dùng cơ thể tráng kiện của mình sưởi ấm cho người vợ nhỏ đáng yêu mà hắn luôn yêu chiều vô điều kiện.

Mỗi khi gần nhau, nơi mà Cố Hàn luôn chọn làm điểm tựa là vùng cổ nõn nà của người con gái ấy, nơi đó có hương thơm ngọt ngào từ cơ thể kiều diễm, cũng chính mùi hương đó đã khiến nam nhân này đem lòng si mê.

“Vợ...” Người chồng nhỏ nhẹ gọi.

“Dạ!” Cô vợ ngọt ngào đáp lại, sau đó khóe môi của người đàn ông liền khẽ cong lên, mỉm cười.

“Sao vợ để cô ta ở lại đây. Vợ không sợ cô ta có ý đồ bất chính với chồng à?”

“Dĩ nhiên là vợ sợ chứ. Nhưng mà nếu lòng dạ của chồng đủ sắt đá, chỉ thủy chung với một mình vợ thì dù có mười Mộc Lan Chi đi nữa cũng chẳng là gì với chồng cả.”

Một lý luận tuy thô nhưng thật, những gì Sở Nhu nói là hoàn toàn không sai. Nếu họ toàn tâm toàn ý với mình thì đâu cần phải lo sợ còn hay mất.

Nhưng thật ra Cố Hàn thừa biết rõ nguyên nhân cô là vì lo nghĩ cho hắn, vì đứa trẻ nên mới dặn lòng để Mộc Lan Chi ở lại.

Nếu không có Mộc Lan Chi thì Cố Thái Anh cũng sẽ rời đi, cô không muốn chồng mình là người vô trách nhiệm trong mắt người khác nếu đứa trẻ đó thật sự là con của Cố Hàn.

“Chuyện đó thì vợ yên tâm. Con người ta chỉ nghiện duy nhất một thứ gì đó trên cuộc đời này mà thôi. Có người nghiện rượu, người nghiện thuốc lá, người thì nghiện áp phiện, còn anh thì từ khi cai được rượu lại chuyển sang nghiện vợ mất rồi. Mà một khi đã nghiện thì thà chết cũng không bỏ được.”

Sở Nhu bật cười chịu thua trước mức độ nịnh hót siêu cấp bá đạo của ông chồng nhà mình. Trước đây ở với Cố Hàn là những chuỗi ngày khổ ải, nhưng bây giờ tất cả đều đã được bù đắp xứng đáng, người đàn ông này luôn mang đến cho cô những cảm giác ấm áp và hạnh phúc nhất, ở bên anh cô chẳng bao giờ có cơ hội để buồn bã quá lâu.

“Thế sau này có con rồi thì sao? Chắc vợ bị cho ra rìa đúng không?”

“Không. Vợ luôn là nhất, vợ mới là người ở bên chồng trọn đời trọn kiếp, còn chúng nó lớn lên cũng theo vợ theo chồng chứ có sống đời với chúng ta đâu. Cho nên, con cái cũng cần thiết, nhưng cần nhất vẫn là bạn đời, người đầu ấp tay gối hằng đêm!”

Lý lẽ của người đàn ông bá đạo luôn khiến người ta phải cạn ngôn, dù là bày tỏ tâm ý hay chất vấn đối phương thì cũng chẳng ai có thể đấu khẩu lại khuôn miệng giảo hoạt này, đến cả Sở Nhu lúc này cũng chỉ biết cười trừ chịu thua.

“Chồng nè... Vợ có chuyện này muốn nói với chồng...”

“Là chuyện gì? Vợ nói đi chồng đang nghe đây...”

Không gian lúc này chợt rơi vào yên tĩnh, nét mặt Sở Nhu cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, cô bất giác đưa tay sờ lên bụng của mình, sau khi nghĩ đi nghĩ lại một lúc cô mới thỏ thẻ mở lời:

“Thật ra vợ đã...”

*Ầm ầm*

“Ba ơi... hic hức...mẹ Chi ngất xỉu rồi, ba có trong đó không?”

Từ bên ngoài bất ngờ vang dội âm thanh đập cửa, sau đó là giọng nói lẫn tiếng khóc thút thít của Cố Thái Anh truyền tới đã cắt ngang những lời nói còn đang dang dở của Sở Nhu.

“Là tiểu Anh gọi, anh mau ra mở cửa đi.”

Tạm gác lại câu chuyện của Sở Nhu, Cố Hàn nhanh chóng rời khỏi giường ngủ, đi vội đến mở cửa phòng.

“Tiểu Anh, con sao vậy?”

“Mẹ Chi đang ngất xỉu trong phòng, ba mau qua đó xem mẹ như thế nào đi...Con không muốn mẹ xảy ra chuyện gì đâu.”

Vừa nhìn thấy Cố Hàn, câu nhóc đã nắm tay hắn ta thật chặt, miệng nhỏ vừa nói vừa khóc, nước mắt lấm lem cả khuôn mặt bé nhỏ, khiến ai nấy nhìn thấy đều không khỏi mủi lòng, thương xót.

“Được rồi, con nín đi. Để ba qua đó ngay.”

Nhỏ giọng trấn an đứa trẻ xong Cố Hàn liền nhanh chóng rời đi, lúc này Sở Nhu cũng ra tới, cô đã nghe phong phanh sự việc là như thế nào nên cũng không có gì thắc mắc nữa.

“Tiểu Anh con nín đi, mẹ Chi sẽ không sao đâu. Để cô đi cùng con qua đó xem mẹ thế nào nha!”

Dịu dàng nói xong, vốn dĩ cô định dắt tay Cố Thái Anh đi cùng cậu bé đến xem Mộc Lan Chi thế nào,

nhưng vừa nắm được bàn tay nhỏ nhắn của bé con thì cô đã bị cậu nhóc rút mạnh tay ra, không chỉ vậy đứa trẻ ấy còn quay lại nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng, sau đó chạy một mạch rời đi trước sự ngỡ ngàng của Sở Nhu.

- ---------------

《BỆNH VIỆN JA》

Tại phòng bệnh cao cấp, Mộc Lan Chi vừa mơ màng tỉnh dậy thì đã cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, cô có thể nhận ra rằng vật thể mềm mềm trong tay mình là bàn tay nhỏ nhắn bé xíu của đứa con trai bé bổng của mình.

“Mẹ...”

Tiếng gọi non nớt của đứa trẻ khiến Mộc Lan Chi có thể giảm hết bảy phần mệt mỏi trong người, cô đưa tay xoa xoa đầu bé con thân yêu đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, khuôn miệng khẽ cười ôn nhu.

“Mẹ lại làm con trai lo lắng nữa rồi, mẹ hư quá đúng không?”

“Không ạ! Con chỉ sợ mẹ bỏ con thôi.”

Trẻ con thật đơn thuần, đầu nghĩ gì thì miệng nói đó, những lời nói chân thành làm động lòng người.

“Nếu tỉnh rồi thì chúng tôi về đây. Lát nữa sẽ có điều dưỡng tới chăm sóc riêng cho cô. Cần gì thì cứ gọi cô ta một tiếng.”

Cố Hàn sau bao lâu chờ đợi lúc này cũng đã lên tiếng, hắn dửng dưng nói rồi đi đến phía giường bệnh, dang tay định bế Cố Thái Anh lên thì cậu bé đã nhanh chóng nằm xuống, ôm lấy Mộc Lan Chi.

“Con không về, con muốn ở lại đây với mẹ.”

“Con ở đây rồi ai chăm lo cho con? Mau ngồi dậy về nhà với ba, mẹ tiểu Nhu còn đang chờ.”

“Cô ta đâu phải mẹ của con, con chỉ có một mình mẹ Lan Chi thôi.”

“Ba không có nhiều thời gian để ở đây đôi co với con. Ba nhắc lại lần nữa, mau ngồi dậy theo ba về nhà.”

“Con cũng nhắc lại lần cuối là con không về. Con muốn ở lại đây với mẹ, không có mẹ con không ngủ được.”

Thái độ của cậu nhóc cứng rắn không kém người đàn ông quyền lực, khiến Cố Hàn lúc này đã tức đến nghẹn họng, hắn giương ánh mắt bất lực lẫn tức giận nhìn Mộc Lan Chi, hậm hực bỏ lại một câu.

“Tôi cho cô 3 phút để giải quyết vấn đề này, trước khi tôi mất kiên nhẫn.”

“Tiểu Anh... Con nghe ba nói rồi đó, cô tiểu Nhu còn đang chờ ở nhà, con mau theo ba về đi rồi sáng mai mẹ sẽ về sau.”

“Cô tiểu Nhu thì có liên quan gì tới con. Cô ấy là vợ của ba chứ đâu phải vợ của con, càng không phải mẹ của tiểu Anh nên không có bất cứ lý do gì để con phải để tâm tới.”

Cuối cùng thì Cố Hàn cũng tìm thấy điểm chung giữa hắn và đứa trẻ này, chính là tính cách trong lúc nói chuyện luôn khiến người ta phải câm nín, và hiện tại đã thế, Mộc Lan Chi và Cố Hàn đều bị đáp trả đến không thể phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.