Khi ánh dương buông xuống những tia nắng ấm áp cũng là lúc màn đêm khép lại, và một ngày mới lại bắt đầu.
Trong khuôn viên đồ sộ tại biệt thự WIN tráng lệ, tiếng chim hót líu lo đang vang rộn ràng cả một vùng trời bình yên.
Tiết trời mùa xuân thật mát mẻ, thiên nhiên thì trong lành. Ngoài trời, từng cơn gió nhẹ thoảng qua đung đưa chiếc rèm cửa sổ màu xanh đen trong căn phòng ngủ có gam màu lạnh.
Trên giường ngủ, một nữ mỹ nhân tuyệt sắc vẫn đang say sưa chìm trong giấc mộng đẹp, thì khi những ánh nắng bên ngoài xuyên qua kẻ hở trên chiếc rèm cửa rọi vào khuôn mặt kiều diễm của người con gái ấy thì mới khiến cô mơ màng tỉnh dậy.
Việc đầu tiên Sở Nhu làm sau khi thức giấc chính là nhíu mày, sau đó đưa tay lên day nhẹ huyệt thái dương vì lúc này đầu cô đang truyền đến từng cơn đau nhức nhè nhẹ.
Khi cô mở to hai mắt ra, đập vào đôi đồng tử là một cảnh tượng lạ lẫm thì mới vội vàng giật mình, tiếp đến cô cảm thấy thân thể có vẻ quá trống trải, trong lòng liền dâng lên cảm giác nghi ngờ, theo phản xạ cô bắt đầu vén chăn lên cao một tí rồi cúi mặt xuống ngắm nhìn vào bên trong.
Ngay lập tức cô tá hỏa khi chứng kiến cơ thể của mình đang trần như nhộng, đến mảnh vải che “bím” còn không có. Mặt cô dần biến sắc, cố gắng lục lọi lại những mảnh ký ức vụn vặt trong đầu về chuyện đã xảy ra tối qua, tại sao ngay lúc này cô lại lỏa lồ như thế?
Đến khi nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô đã cùng Cố Hàn hoan ái một trận đến mức cạn kiệt sức lực thì tâm tình đang lơ lửng trên mây mới dần ổn định lại, bất giác gương mặt khả ái đột nhiên lại ửng hồng vì xấu hổ.
Thế là đêm qua cô đã cùng người đàn ông kia toàn tâm toàn ý ân ái bên nhau, lần đầu tiên cô cảm nhận được hương vị sung sướng khi làm tình đúng là rất đặc biệt, nam nhân kia lại còn rất tuyệt vời.
Tự nghĩ xong lại tự cười, Sở Nhu tự nhiên cũng nhận ra đầu óc mình đang đen tối hẳn đi thì vội lắc lắc đầu, chấn chỉnh lại những suy nghĩ hư đốn.
“Tiểu Nhu à, mày không được suy nghĩ về chuyện đó nữa có biết không hả...”
“Chuyện đó là chuyện em cùng tôi ân ái tối qua à?”
Một giọng nói nam tính bất ngờ truyền đến khiến Sở Nhu giật bắn người, vội vàng túm chăn che chắn toàn bộ thân thể của mình, chỉ chừa lại đúng mỗi cái đầu là ló ra ngoài.
“Cố... Cố Hàn... sao...sao anh lại ở đây?”
Cô nhìn người đàn ông vừa bước ra từ phòng tắm mà lắp ba lắp bắp nói mãi mới xong một câu.
“Tôi không ở đây thì ở đâu. Phòng tôi mà.”
Cố Hàn dửng dưng đáp, sau đó còn tiến về giường ngủ, ngồi xuống ngay bên cạnh Sở Nhu, dọa cho cô kinh hồn lạc vía.
Cứ nghĩ đến tấm thân đang trần trụi của mình và bản tính thích làm tình của Cố Hàn thì cô không thể không lo âu, sợ sệt.
“Anh...anh lại muốn làm gì? Anh mà tới gần tôi la lên đó.”
“Vậy sao tối qua em không la, mà lại rên rỉ nỉ non như một chú mèo hoang ngoan ngoãn thế.”
Nói da mặt Cố Hàn dày như tường vạn lý trường thành thì mới vừa với trình độ nói chuyện thiếu tệ nhị của hắn ta là đúng nhất. Cứ mỗi khi nói đến chuyện hoan ái trên giường là hắn lại phóng túng chẳng chút ngượng miệng.
Còn đối với một cô gái trong sáng, mới chập chững bước vào đời như Sở Nhu thì lại là chuyện vô cùng xấu hổ, cho nên nét mặt của cô lúc này chính là tượng trưng cho màu sắc đỏ hồng của quả dâu tây vừa chín tới.
Tại khoảnh khắc này cô chỉ muốn đào ngay một cái hố để chui xuống, trốn khỏi tên ác ma bá đạo này chứ chẳng thể đối diện với hắn thêm một giây phút nào nữa.
“Anh...anh còn dám nhắc hả? Tôi...tôi...hức...hức...”
Cô gái ấm ức nói chẳng nên lời mà bật khóc nức nở, khiến Cố Hàn chợt trở nên hoảng loạn.
Hắn chưa từng thấy con gái khóc bao giờ nên không biết là phải xử trí thế nào nên tay chân cứ luống ca luống cuống, chẳng làm được việc gì ngoài việc dỗ dành bằng miệng.
“Thôi thôi, tôi xin lỗi. Tôi không trêu em nữa, em nín đi.”
“Hức...anh hứa là từ giờ về sau anh không nhắc đến chuyện này nữa đi.”
Sở Nhu nghẹn ngào nói, nước mắt thì hết giọt này đến giọt khác rơi xuống, khiến đối phương phải nao lòng xót dạ.
“Ừ, tôi hứa. Từ giờ về sau tôi không nhắc tới chuyện này nữa.”
“Tôi vẫn chưa tin, anh thề đi...hức...”
“Ừ, tôi thề. Tôi thề nếu còn nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa thì cho Cố Hàn tôi sẽ bị...”
Hắn còn chưa thề thốt xong thì đã bị ngón trỏ của Sở Nhu chặn miệng lại, cô cũng đã thôi không còn khóc nữa.
“Được rồi, tôi tin anh. Đừng có thề thốt linh tinh.”
Cố Hàn cong môi mỉm cười, đây là nụ cười ấm áp nhất mà lần đầu tiên Sở Nhu nhìn thấy, thoáng chốc cô đã bị nụ cười ấy làm con tim bé bổng lệch mất một nhịp.
Hắn đưa tay chạm vào mặt cô gái, ân cần lau đi nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm của người con gái ấy, sau đó mới nhỏ nhẹ hỏi han:
“Còn mệt không?”
Sở Nhu lại lắc lắc đầu thay cho câu trả lời, thấy vậy Cố Hàn lại hỏi tiếp một câu:
“Vậy có muốn ra ngoài với tôi không?”
“Đi đâu?” Sở Nhu ngây ngô hỏi lại.
“Em chỉ cần trả lời là đi hay không đi thôi. Tôi không đưa em đến những chỗ thiếu an toàn hay không đàng hoàng đâu mà em lo.”
Sở Nhu mím môi, sau ba giây suy nghĩ cô đã mỉm cười rồi gật đầu.
“Đi!”
Cố Hàn lại cười, sau đó hắn đứng dậy, nhìn cô rồi mới nói tiếp:
“Đi thì xuống giường tắm rửa thay quần áo!”
Nói xong người đàn ông ngang nhiên ôm lấy Sở Nhu, ôm luôn cả tấm chăn dày cộm đang quấn trên người cô mà đi thẳng vào phòng tắm.
“Cố Hàn, anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống đi...”
“Tôi đưa em đi tắm chứ còn làm gì. Ngoan nào, đừng vùng vẫy, ngã bây giờ.”
Mặc cho cô gái có phản kháng kịch liệt thì người đàn ông vẫn mang cô đi thẳng vào trong phòng tắm, dùng chân đá cửa đóng lại.
“Aaa... Cố Hàn, anh là đồ biến thái. Anh cút ra ngoài cho tôi ngay....”
“Em nhỏ tiếng thôi, la khản giọng hết bây giờ. Tối qua thấy của nhau hết rồi còn gì mà ngại nữa. Để tôi tắm cho em cho nhanh.”
“Anh còn dám nhắc lại? Cái đồ già dê như anh mau biến ra ngoài cho tôi.”
*Rầm*
Sau đó là hình ảnh Cố Hàn bị ném ra ngoài một cách không hề thương tiếc, nhìn cánh cửa vừa được đóng lại rõ mạnh từ cơn phẫn nộ của người con gái, đột nhiên hắn lại cong môi mỉm cười.
“Em thật thú vị!”