Thời gian trôi nhanh, kể từ ngày Sở Nhu xảy ra chuyện không may đến nay cũng đã qua hai tuần. Dưới sự chăm sóc tận tụy, hết lòng nâng niu của nam nhân siêu cấp cuồng vợ thì Sở Nhu cũng được phép xuất viện về nhà.
Chiếc bụng bầu của người phụ nữ trẻ hôm nay đã hơi nhô ra một chút, trải qua giai đoạn ba tháng đầu tiên của thai kỳ một cách an toàn cũng giúp cô vơi bớt nỗi lo phần nào. Cô đã rất vui mừng khi sau biến cố bé con của cô và Cố Hàn vẫn bình an bên cạnh.
Ngồi trong xe trên đường về nhà nhưng người đàn ông cứ mãi đặt tay lên bụng bầu của Sở Nhu, hắn cứ âu yếm vuốt ve như thể đang nâng niu một báu vật. Không chỉ trân quý tiểu bảo bối mà hắn cũng cưng chiều vợ không kém khi vài phút trôi qua hắn lại hôn lên tay cô một cái, lúc thì hôn lên má, lên môi, lên trán, bất cứ vị trí nào mà hắn muốn thì đều thản nhiên thực hiện, mặc cho Cố Thành phía trước bị nhồi cơm tró đến ngập mặt.
“Chồng à, anh thôi đi. Có anh hai ở đây mà không biết tiết chế gì cả. Anh xem, chỗ nào anh cũng hôn giờ người em toàn là mùi của anh thôi.”
Sở Nhu lại vừa bị hôn vào má lần nữa thì liền lên tiếng càu nhàu ngay, khi cô nhớ không lầm thì đây đã là nụ hôn thứ 3 trên gò má phải.
“Anh hai thì anh hai chứ. Anh hôn vợ của anh chứ có phải hôn vợ của anh hai đâu mà sợ.”
Người ngang ngược thì như thế nào cũng mãi là người ngang ngược. Bản tính bá đạo, cứ mở miệng ra là khiến người khác phải câm nín nó đã ăn sâu vào máu của người đàn ông này rồi. Hắn không cần biết người đó là ai, chỉ cần hắn cảm thấy đúng là tùy ý bung nóc.
“Cái gì anh nói cũng được hết.”
Cuối cùng thì Sở Nhu vẫn phải lắc đầu chịu thua trước mức độ lý sự đỉnh cao của người đàn ông. Cô thật không muốn ngược cẩu độc thân một chút nào nhưng nếu muốn phàn nàn ý kiến thì hãy nhìn sang nam nhân cuồng vợ bên cạnh.
Phía sau rộn ràng tiếng cười nói, còn Cố Thành phía trước thì vẫn thong thả lái xe. Thật ra thì anh cũng đã quá quen với những khung cảnh mật ngọt tình ái này rồi nên cũng không có gì phải suy nghĩ hay cảm thấy ngại ngùng.
Chỉ là anh đang ấp ủ dự định trong thời gian tới sẽ chuyển nhà, để tâm hồn được thảnh thơi, để đôi mắt được nhìn thấy những thứ trong sáng. Để trái tim cô đơn của anh được yên bình mà nghỉ ngơi.
Đi một đoạn đường dài cũng về tới ngôi nhà thân yêu. Xe vừa chạy vào khuôn viên theo con đường quen thuộc thì Sở Nhu đã có thể thấp thoáng nhìn thấy một đội người đứng trước cửa đại sảnh chờ đón, điều này khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
“Sao, sao...Ba, bà nội, còn có cả ba mẹ của em đều tập trung đến đây hết vậy? Chẳng phải anh hai nói là không cho họ biết chuyện sao?”
“Thì anh đâu có nói gì. Là họ tự hẹn nhau gặp mặt tại đây để thăm cháu thăm chắt mà. Em yên tâm, anh đã thu xếp ổn thỏa rồi, mọi người đều không biết chuyện em nhập viện, cũng không hề biết những chuyện liên quan đến Mộc Lan Chi đâu. Chưa gì đã lo sợ Cố Hàn bị quở trách rồi à?”
Cố Thành vừa nói vừa hướng mắt nhìn lên gương chiếu hậu xem biểu cảm của Sở Nhu thế nào. Cuối câu nói đùa, anh còn không quên hơi cong môi mỉm cười.
“Em chỉ sợ bà nội bị chọc giận thôi. Với lại em cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của tiểu Anh. Đứa trẻ ấy bây giờ rất cần sự quan tâm, chăm sóc và tình yêu thương của chúng ta để bù đắp vào khoảng trống khi thiếu vắng tình thương của mẹ.”
Nói tới nói lui điều mà Sở Nhu lo lắng vẫn chỉ là nghĩ cho đứa con riêng của chồng mình. Mặc dù cô biết khoảng thời gian tới đây sẽ khá khó khăn để lấy được cảm tình của đứa trẻ ấy.
“Việc quan trọng bây giờ là vợ phải an tâm dưỡng thai. Còn chuyện của tiểu Anh cứ để chồng lo liệu, vợ đừng bận tâm!”
Đúng lúc này chiếc xe cũng đã ngừng lăn bánh, cuộc đối thoại bên trong cũng được kết thúc sau lời nói nhỏ nhẹ của Cố Hàn dành cho Sở Nhu.
Hai người đàn ông lần lượt bước ra khỏi chiếc xế hộp sang trọng, theo sau là người phụ nữ được cưng chiều nhất trong gia đình.
“Tiểu Nhu...”
Vừa nhìn thấy Sở Nhu, Thạc Hải Ly đã vui mừng đi đến nắm tay cô con gái nhỏ của mình, ánh mắt nhìn cô chứa đựng biết bao điều thương nhớ.
“Mẹ, ba...Hai người có khỏe không?”
“Ba mẹ vẫn khỏe, con và cháu ngoại của mẹ sức khỏe vẫn tốt chứ?”
“Mẹ, mẹ nhìn da dẻ con hồng hào, thân hình cũng tròn trịa hơn thế này là biết sức khỏe con tốt thế nào rồi mà.”
Sở Nhu ôm lấy cánh tay của Thạc Hải Ly mà cười nói vui vẻ. Cảm giác được gần gũi với mẹ sau nhiều ngày không gặp đúng là rất hạnh phúc.
“Thôi vào nhà rồi nói chuyện tiếp, ngoài này gió lớn không tốt cho cháu dâu của bà đâu. Đi con, vào nhà ngồi nghỉ rồi từ từ mà trò chuyện.”
Người lên tiếng tiếp theo không ai khác ngoài Thác Hi, bà vừa nói vừa bước đến khoác tay Sở Nhu dẫn cô đi vào nhà. Hành động cưng chiều cháu dâu này của bà khiến mọi người đều phải bật cười, sau đó lại cùng nhau đi vào nhà.
Mọi người đều đặt chân vào phòng khách còn chưa kịp yên vị chỗ ngồi thì từ trên lầu, tiểu An vội vàng chạy xuống cúi đầu trước Cố Hàn, gấp gáp thông báo.
“Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia từ sáng tới giờ cứ không chịu ăn gì hết, đến sữa cũng không chịu uống. Lúc nào cũng ngồi lì trên giường, ai hỏi gì cũng nói. Đến bảo mẫu mới đến hôm qua, vừa lúc nãy cũng đã xin thôi việc...”
Càng nói về sau giọng điệu của tiểu An càng nhỏ dần. Dù đang đối thoại với Cố Hàn nhưng chưa một giây nào dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?”
Sở Nhu nghe vậy cũng liền lo lắng hỏi han, nhưng mãi đến vài giây sau thì tiểu An mới dè dặt trả lời:
“Dạ thưa Nhị thiếu phu nhân, từ lúc cô Mộc Lan Chi rời đi thì tiểu thiếu gia đã như vậy. Cứ cách vài ngày lại phải truyền nước truyền đạm một lần, vì thiếu dinh dưỡng nên cơ thể bị suy nhược.”
“Cố Hàn, chuyện nghiêm trọng như vậy sao anh không nói cho em biết. Đã vậy suốt hai tuần qua còn túc trực ở bệnh viện với em...”
Sau những gì Sở Nhu vừa nói với Cố Hàn thì mọi người trong phòng khách đều không khỏi bất ngờ. Đến khi Sở Nhu kịp nhận định lại thì mọi người đều đã dồn ánh mắt sắc lạnh, mong chờ một câu trả lời thỏa đáng về phía Cố Hàn.