Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 39: Chương 39: Hôn nhân viên mãn




“Mẹ!”

Giọng nói trong trẻo, non nớt của người thiếu nữ vừa vang lên, khiến nét mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường liền hiện lên những tia vui mừng. Thạc Hải Ly nhanh chóng gượng người ngồi dậy, nhìn cô con gái nhỏ của mình mà suýt nữa thì không kìm được nước mắt.

“Tiểu Nhu, cuối cùng thì cũng chịu vác mặt về nhà thăm mẹ rồi đó hả! Sao, sống bên nhà chồng có tốt không, chồng con nó yêu thương con chứ, hai đứa có hạnh phúc không?”

Thạc Hải Ly vỡ òa trong cảm xúc của một người mẹ có con gái lấy chồng xa nhà lâu ngày chưa được gặp lại. Bà hỏi han hết câu này đến câu kia khiến Sở Nhu chẳng kịp trả lời, cho đến khi bà nói xong thì cô mới khẽ mỉm cười, âu yếm, ôm ấp bàn tay của mẹ mình.

“Mẹ đừng có lo, con gái của mẹ sống rất tốt. Chồng con anh ấy cũng yêu thương con nhiều lắm, và dĩ nhiên là tụi con sống với nhau rất hạnh phúc. Ngược lại là mẹ đó, trong người mẹ giờ thế nào rồi? Đã khỏe lại chưa?”

Thạc Hải Ly khẽ cười ôn nhu, bà đưa tay xoa đầu đứa con gái nhỏ, tình yêu của bà dành cho cô luôn luôn vô hạn.

“Chỉ là chút bệnh cũ tái phát lại thôi, lúc nãy mẹ có uống thuốc rồi nên giờ đã đở hơn nhiều rồi. Tại mẹ nhớ con quá nên mới kêu dì Nhung gọi cho con, về gấp thế này chồng con có nói gì không?”

“Không ạ! Anh ấy còn đến đây với con nữa.”

“Vậy nó đâu rồi?”

Thạc Hải Ly dáo dát nhìn xung quanh nhưng lại không thấy ai ngoài Sở Nhu, lúc này cô mới lên tiếng:

“Lúc nãy anh ấy định lên đây thăm mẹ nhưng mà tuần trước anh ấy bị xuất huyết dạ dày phải phẫu thuật nội soi, đến giờ vết thương vẫn chưa lành hẳn nên mới đi được một đoạn cầu thang thì bị đau, nên con kêu anh ấy quay trở xuống phòng khách ngồi nghỉ rồi.”

“Vậy sao... Giờ nó đã khỏe hẳn chưa con?”

“Dạ khỏe rồi mẹ, chỉ còn mỗi chỗ vết thương là cần phải chú ý thôi.”

Thạc Hải Ly hơi mỉm cười, bà dang tay âu yếm ôm lấy cô con gái nhỏ của mình vào lòng.

“Mẹ xin lỗi, vì lời nói của mẹ không có quyền lực nên mới phải để con thay Nhi Nhi gả cho Cố Hàn. Mẹ biết, hôn nhân không tình yêu là nấm mồ chôn vùi thanh xuân của một người con gái, mẹ thật không muốn con phải khổ nhưng mà mẹ lại lực bất tòng tâm, con không giận mẹ chứ tiểu Nhu?”

“Mẹ đừng nghĩ vậy mà. Con sao lại có thể giận mẹ được, vả lại hôn nhân của con bây giờ đã có tình yêu rồi mẹ ạ, con và Cố Hàn đều yêu nhau, mẹ không tin con đang sống rất hạnh phúc sao?”

Sở Nhu vừa nói vừa cười mỉm chi, biểu cảm thẹn thùng của một người thiếu nữ trong mối tình đầu tiên của mình luôn là những nét đơn thuần, đáng yêu nhất.

“Cố Hàn nó yêu con thật sao? Một người đàn ông phong lưu đa tình như nó, vậy mà lại dùng tình cảm chân thành cho con sao?”

Thạc Hải Ly nửa tin nửa ngờ nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đang rạng rỡ trên môi người con gái thì bà đã phần nào tin tưởng những gì Sở Nhu vừa nói.

“Dạ! Lúc đầu con cũng như mẹ vậy á, không tin anh ấy yêu con thật lòng, nhưng nếu mẹ không tận mắt chứng kiến anh ấy thay đổi thì mẹ sẽ rất khó mà tin được. Bây giờ Cố Hàn không còn là người ngông cuồng, tàn khốc với con như trước nữa mà lại rất yêu thương và cưng chiều con.”

Nhắc đến tình yêu của mình, cô gái không thể giấu đi đôi mắt long lanh, đang si mê vào mộng tình thuở thanh xuân đang rạng ngời.

“Còn có điều này nữa, mẹ biết xong còn bất ngờ hơn cả con nữa cho xem!”

“Điều gì con nói mẹ biết đi? Đừng nói là nó có con với cô gái nào rồi bắt con làm mẹ của đứa trẻ nhé?”

“Không phải không phải, mẹ nghĩ oan cho anh ấy rồi.”

Sở Nhu bật cười trước sự suy đoán đỉnh cao của mẹ mình, cô nhanh chóng phân bua, sau đó mới tiếp tục nói:

“Đây là chuyện liên quan đến công việc. Thật ra Cố Hàn là Chủ tịch của Tập đoàn đá quý Cửu Thiên, nhưng vì một lý do gì đó anh ấy đã không đứng ra tiếp quản hơn năm năm qua mà lại giao cho một người bạn điều hành thay. Mãi đến khi anh ấy bị con trêu tức thì mới lộ diện thân thế thật sự.”

“Vậy còn lời đồn Cố Hàn là một tay ăn chơi, phá gia chi tử?”

“Chuyện đó thì có thật ạ! Hơn năm năm qua lời đồn về Cố Hàn là không hề sai, anh ấy dùng tiền của Cố gia để bung xõa hết mình vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, đến cả vị trí Phó tổng tại Tập đoàn Cố thị cũng nhất quyết không màng tới. Con nghĩ có lẽ trong quá khứ Cố Hàn đã từng trải qua những chuyện gì đó khiến tâm lý anh ấy bị đã kích hoặc là phải chịu đựng tổn thương gì đó nên mới thay đổi như thế.”

“Thế bây giờ nó đã nghiêm túc thay đổi hẳn chưa?”

“Đã nghiêm túc thay đổi rồi ạ! Giờ anh ấy tiếp quản Tập đoàn Cửu Thiên, con cũng đi theo để học hỏi thêm kinh nghiệm và giúp được thì phụ anh ấy một tay. Nói chung hôn nhân của con bây giờ là rất viên mãn, nên mẹ đừng tự trách hay lo lắng cho con nữa nha! Sau này con sẽ thường xuyên về nhà thăm ba mẹ và chị hai.”

Sở Nhu hồn nhiên nói rồi lại sà vào lòng mẹ mình, ôm ấp yêu thương bà vô điều kiện.

“Vậy thì tốt. Con hạnh phúc là mẹ an lòng lắm rồi, chỉ mong hai đứa có thể hạnh phúc bên nhau trọn đời này.”

Thạc Hải Ly vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô con gái nhỏ, dùng tình thương của một người mẹ gửi đến những hi vọng là lời chúc tốt đẹp dành cho cô.

Lúc này Sở Nhi đang đứng ngoài cửa đã rất lâu và cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của Sở Nhu và Thạc Hải Ly.

Chỉ thấy hai tay ả ta siết chặt thành nắm đấm, sâu trong đáy mắt lộ ra những tia đố kỵ mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Ả đang đố kỵ với chính em gái của mình, đố kỵ Sở Nhu có được hạnh phúc, lại được một Tổng tài quyền lực yêu thương, cưng chiều vô hạn, đó là điều mà ả chưa từng ngờ tới Sở Nhu sẽ có được.

Giờ thì ả mới thấy hối tiếc khi ngày đó đã đẩy cô đi vào cuộc hôn nhân giàu tiền, giàu cả tình cảm này thay mình.

Ả càng không ngờ rằng một nam nhân nổi tiếng là kẻ phá gia chi tử như Cố Hàn, phía sau lại là Chủ tịch của một tập đoàn đá quý lớn nhất Trung Hoa.

Cứ tưởng ván cờ này Sở Nhi ả là người đắc thắng, nhưng cuối cùng là đi sai một nước quan trọng khiến cả bàn cờ biến đổi đến bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.