Những bước chân mạnh mẽ, dứt khoát hướng thẳng về phía cửa phòng Chủ tịch sang trọng, sau đó dừng lại trước cánh cửa, người đàn ông đưa tay lên gõ nhẹ ba cái nhầm thể hiện phép lịch sự tối thiểu rồi mới đẩy cửa bước vào trong.
“Ba, có việc gì cần con giải quyết sao?”
Cố Hinh rời mắt khỏi bản kế hoạch trên bàn, chuyển tầm nhìn về người con trai tài giỏi mà ông yêu thương nhất, biểu cảm đầu tiên trên gương mặt già dặn chính là một nụ cười hòa nhã, sau đó mới tiến về vị trí bàn trà tiếp khách.
“Gọi con lên đây không phải vì công việc mà là vì chuyện riêng của con.”
“Chuyện riêng của con?”
Cố Thành nhíu nhẹ đôi mày kiếm sắc sảo, anh đưa tách trà vừa rót đến tận tay Cố Hinh, im lặng chờ câu trả lời từ ông.
“Đúng vậy. Chắc hôm tổ chức lễ cưới cho tiểu Hàn con có gặp qua Sở Nhi rồi phải không?”
“Sở Nhi?” Cố Thành vẫn chau mày, anh lặp lại cái tên này, sau đó mới thầm nhớ ra đó là người nào.
“Sở Nhi là chị gái của Sở Nhu.”
“Ba biết chuyện nhà họ Sở tự ý thay đổi người thực hiện hôn ước rồi sao?”
“Ba cũng mới biết chuyện ngay hôm qua thôi, là Sở Thần hẹn gặp ba ra ngoài, ông ấy đã nói hết nguyên nhân sự tình cho ba biết.”
Cố Hinh vừa thong thả thưởng trà, vừa thoải mái trò chuyện. Trong khi đó sắc mặt của Cố Thành lại chẳng khá bao nhiêu, vì anh có thể đoán ra chuyện mà ba mình sẽ đề cập đến là gì.
“Con và tiểu Hàn biết chuyện này cũng khá lâu rồi. Con định điều tra được nguyên nhân tại sao bên Sở gia lại làm như vậy rồi mới báo cho ba biết, nhưng công việc lu bu quá nên đến nay con vẫn chưa tra ra được.”
Nghe những gì Cố Thành nói xong, Cố Hinh đột nhiên bật cười thành tiếng. Ông đặt tách trà lên bàn, sau đó ôn tồn giảng giải.
“Không cần điều tra, ba đã biết cả rồi. Thật ra nguyên nhân là người mà Đại tiểu thư Sở Nhi muốn lấy không phải là tiểu Hàn, mà lại là tiểu Thành con đấy.”
“Ý ba là muốn tác thành cho con và cô ta?”
“Ba muốn nghe ý kiến của con trước. Dù sao thì giữa nhà ta và nhà họ Sở cũng có thâm tình rất tốt. Giờ tiểu Hàn với tiểu Nhu là một đôi hạnh phúc rồi, nếu được thì ba cũng muốn con nhanh chóng yên bề gia thất, bà nội con cũng sẽ yên lòng hơn. Tiểu Nhu nó hiền lành, nhân hậu như vậy thì Sở Nhi chắc cũng thế thôi, hai người cùng một dòng máu tính tình cũng không quá khác biệt, như vậy nếu con tán thành thì có thể kết hôn ngay mà không cần phải tìm hiểu.”
Không gian thoáng chốc đã rơi vào yên lặng, những gì cần nói Cố Hinh cũng đã nói xong, giờ chỉ còn chờ cậu con trai quý tử của ông đưa ra đáp án.
“Xin lỗi ba, chuyện này con không thể đồng ý.”
Sau một lúc trầm tư suy nghĩ thì Cố Thành cũng thẳng thắn đưa ra câu trả lời. Thật ra thì anh không hề suy nghĩ cũng có thể đưa ra quyết định của mình, chỉ là anh không muốn trả lời quá vội vàng mà thôi.
“Ba có thể biết lý do của con?”
“Trong lòng con đã có người con gái khác rồi. Nên không thể đồng ý mối hôn sự này được, nhờ ba nói lại với bên Sở gia hộ con.”
“Nếu con đã có người thương trong lòng rồi thì ba cũng không ép. Nhưng mà phải sớm dẫn về ra mắt với bà nội, rồi còn nhanh chóng tổ chức hôn lễ. Con cũng thấy tiểu Hàn bây giờ hạnh phúc biết bao nhiêu, nó chịu thay đổi ba rất là vui mừng, nay mai vợ chồng nó lại mang đến cho ba thêm vài đứa cháu nội thì càng vui hơn nữa. Bây giờ ba với bà nội chỉ còn lo cho mỗi con thôi đó.”
Dù đang cười, nhưng nụ cười trên môi người thanh niên là đang miễn cưỡng. Người con gái anh thương, làm sao có thể dẫn về ra mắt gia đình, vì cô ấy đâu còn xa lạ gì với họ nữa.
“Con biết rồi! Nếu không có chuyện gì nữa thì con xin phép về phòng làm việc. Còn chuyện hôn sự ba nhớ nói lại với bên kia hộ con.”
“Ừm, con đi đi!”
Nhìn bóng lưng cao lớn của cậu con trai cả mà Cố Hinh chợt cảm thấy nhớ người vợ bạc mệnh của mình.
Bà ấy đã ở bên cạnh ông hơn 20 năm ròng đầy gian nan vất vả, mãi đến khi ông gầy dựng được cơ ngơi hùng mạnh, sự nghiệp vững chắc, cứ tưởng từ giờ về sau ông đã có thể cho bà ấy một cuộc sống sung túc và hạnh phúc, nhưng nào ngờ cơn bạo bệnh quái ác ấy đã nhẫn tâm mang bà ra đi mãi mãi, để lại ông một mình cô độc với hai đứa con trai duy nhất, đó cũng là niềm an ủi lớn nhất của ông.
Dù là anh em song sinh, nhưng tính tình Cố Thành và Cố Hàn lại không có sự tương đồng trong tính cách. Nếu Cố Hàn sống thẳng thắng, lạnh lùng tàn khốc, yêu hận rõ ràng, làm việc dứt khoát thì Cố Thành lại hoàn toàn trái ngược.
Anh cũng lạnh lùng nhưng sự lạnh lùng của anh là từ một người sống nội tâm, anh có lòng vị tha và bao dung to lớn. Chỉ cần cho đi mà không cần nhận lại, là một người trọng tình nặng nghĩa giống hệt như người vợ xấu số của ông.
Chính vì anh quá giống vợ mình nên Cố Hinh mới yêu thương anh nhiều như thế, giữa hai người cũng hòa hợp, gắn kết và gần gũi nhau nhiều hơn.
- ---------------
“Anh ta không đồng ý?”
Sở Nhi trừng trừng mắt lên nhìn thẳng vào Sở Thần mà hỏi lại thêm một lần nữa.
Chuyện Cố Thành từ chối hôn sự, rất nhanh đã được truyền tới Sở gia, và Sở Nhi sau khi nghe Sở Thần truyền đạt lại xong thì không giấu nổi tâm tình tức giận, cái cảm giác bị từ chối đối với một người ngạo mạn như cô ta thì đó lại là một sỉ nhục to lớn hơn bất cứ chuyện gì khác.
“Cậu ta nói là đã có bạn gái rồi nên không thể đồng ý mối hôn sự này. Chuyện đã vậy con có tức giận cũng vô ích mà thôi.”
Những lời nhỏ nhẹ khuyên nhủ của Sở Thần căn bản chẳng hề khiến cơn thịnh nộ của người thiếu nữ phiên giảm mà thậm chí càng khiêu khích lòng đố kỵ trỗi dậy mãnh liệt hơn.
Quan trọng hơn hết vẫn là lòng ganh tỵ với chính người em gái ruột của mình, là một kẻ luôn muốn hơn người khác thì làm sao cô ta có thể cam tâm nhìn Sở Nhu có được nhiều thứ hơn mình cơ chứ. Nhưng người có thể giúp cô ta cao hơn Sở Nhu một bậc chỉ có thể là Cố Thành, một con cá lớn như vậy nếu dễ dàng bỏ qua thì quá ngu xuẩn.
Cơn phẫn nộ của Sở Nhi rất nhanh đã lui xuống, thay vào đó là những mưu tính thâm sâu khó lường hiện hữu ngay trong lý trí. Cô ta nhếch môi cười khinh khỉnh, dương dương tự đắc mà thẳng thừng tuyên bố:
“Không sao, mới chỉ là bạn gái thôi mà. Hoa còn trong chậu chưa chắc đã có chủ, người hái được hoa mới thật sự là chủ nhân của nó.”