Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 64: Chương 64: Kẻ vui mừng, người đầy căm hận




Sở Nhu dõi mắt nhìn theo mọi động tác của Thạc Hải Ly, cho đến khi bàn tay bà di chuyển đến trước mặt và đặt vào phần ăn của cô một chén cháo cá chép còn bốc khói nghi ngút thì cô mới khẽ cong môi mỉm cười.

“Con ăn đi. Mọi người cũng ăn đi, ngồi ngây ra đó làm gì? Người một nhà cả rồi mà còn khách sáo à?”

“Chúng ta không đợi Mộc Lan Chi và con trai của tiểu Hàn xuống ăn cùng sao bà nội?”

“Đương nhiên là không cần đợi. Thức ăn của tiểu Anh đã được người làm chuẩn bị riêng rồi. Còn cô ta thì lát nữa kêu người làm nấu thêm vài món cho cô ta là được.”

Cố Hàn ngay lập tức lên tiếng giải đáp câu hỏi của Cố Thành thay cho Thạc Hải Ly. Trong khi ai cũng cảm thấy khá bất ngờ trước thái độ vô tâm của hắn dành cho Mộc Lan Chi, thì Sở Nhu ngồi bên cạnh lại điềm nhiên xem như chuyện diễn ra hằng ngày.

Cô đâu còn xa lạ gì với tính cách yêu, ghét rõ ràng rành mạch này của chồng mình nữa. Thế cho nên cô cần thì phải lo được mất, phải giữ hay không giữ.

“Vậy chúng ta ăn đi kẻo thức ăn nguội mất ngon.”

Cố Hinh là người lên tiếng tiếp theo và cũng là người đầu tiên thưởng thức món cháo đặc biệt. Sau đó lần lượt từng người trong bàn ăn cũng bắt đầu dùng bữa.

Sở Nhu cũng không ngoại lệ, cô dùng muỗng khuấy khuấy phần cháo trong chén, trong lòng thầm niệm chú bảy bảy bốn chín lần là đừng lặp lại trạng thái như hai lần trước nếu không sẽ khiến mọi người lo lắng.

Sau một lúc cô cũng chậm rãi nâng muỗng cháo lên gần miệng, mùi thơm từ đó dần phả vào cánh mũi, lúc này cô đã nhận ra cảm giác quen thuộc kia dường như lại đang ập tới, nhưng cô vẫn miễn cưỡng dằn xuống, dự định là nhắm mắt nín thở cho muỗng cháo vào miệng rồi nuốt nhanh xuống là sẽ xong nhưng mọi dự liệu lại hoàn toàn nằm ngoài suy tính. Khi cô vừa cho cháo vào miệng cũng là lúc cơn buồn nôn kinh khủng kia lại ập tới, khiến cô không nhịn được phải chạy đến bồn rửa tay mà gấp gáp nôn hết những thứ trong dạ dày ra ngoài. Cố Hàn lúc này cũng đã ở ngay bên cạnh vuốt lưng cho cô, sắc mặt của người đàn ông đã hiện đầy vạch đen.

“Ọe...ọe...khụ khụ...”

“Chồng đã nói rồi còn ngang bướng không chịu nghe lời, để xem lần này vợ còn biện ra lí do gì để trốn không đến bệnh viện nữa hay không.”

Thạc Hải Ly chau mày nhìn Sở Nhu rồi lại nhìn sang chén cháo cá, và thông qua những lời cằn nhằn của Cố Hàn thì đột nhiên bà lại mỉm cười ẩn chứa nhiều sự nghi ngờ.

“Tiểu Nhu bị như vậy bao lâu rồi?”

“Dạ... ba ngày nay rồi ạ!”

“Ba ngày?”

Câu trả lời của Sở Nhu khiến Cố Hàn càng thêm đen mặt, hắn còn cho rằng đây chỉ mới là lần thứ ba cô bị như thế này, nhưng không ngờ sự thật lại là ba ngày trước, vậy mà người chồng như hắn lại không hề hay biết thì thử hỏi sao không sốc cho được.

“Dạ... Vợ gặp tình trạng như vậy đến nay là ngày thứ ba rồi, không chỉ với mùi cá mà còn có mùi trứng, chỉ cần ngửi thấy là lại buồn nôn. Vợ thấy chồng bận rộn, sợ chồng lo lắng nên vợ định tự đi khám xem sao rồi mới báo cho chồng biết.”

Càng nói về sau âm giọng của cô gái càng nhỏ dần, vì cô biết rằng chắc chắn người đàn ông kia sẽ nổi trận lôi đình khi biết cô dám giấu giếm hắn.

“Vợ giỏi lắm. Trước khi có kết quả khám bệnh chồng sẽ không mở miệng nói chuyện với vợ thêm một câu nào nữa hết.”

Nói xong người đàn ông liền nhấc bổng cô vợ nhỏ của mình bế lên tay định mang đi ra ngoài nhưng đã bị giọng cười của Thạc Hải Ly làm cho ngừng bước.

“Không cần gấp, đây chỉ là hiện tượng bình thường của một thai phụ mà thôi.”

Câu nói kế tiếp của Thạc Hải Ly đã một lần nữa làm cho người đàn ông đang ôm vợ kia ngẩn người, hắn nhìn Sở Nhu rồi lại nhìn sang bà nội bằng ánh mắt chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

“Ý bà nói là vợ con mang thai?”

“Tiểu Nhu, có phải hai tuần rồi nguyệt san không đến đúng không? Gần đây con còn hay buồn ngủ, lâu lâu cảm thấy đau đầu, tính khí thay đổi thất thường, hay suy nghĩ vẩn vơ xong lại tự tủi thân. Còn chuyện ăn uống thì đột nhiên đặc biệt ưa thích một số loại có vị chua hay ngọt mà trước nay không hề thích, phải vậy không?”

Sở Nhu đã bị Thạc Hải Ly nói đúng đến 90% về tình trạng của cô gần đây nên lúc này chỉ mím nhẹ phiến môi, sau đó gật đầu xác định sự thật.

“Vậy thì đúng rồi, khi phụ nữ mang thai giai đoạn đầu tất cả những triệu chứng như con đều hoàn toàn bình thường, qua giai đoạn thứ hai sẽ giảm dần và hết hẳn nên không cần phải lo lắng.”

Cố Hàn lúc này tâm trí đã lâng lâng trên mây, sự lo lắng của hắn trong phút chốc đã biến đổi thành một niềm vui to lớn, đặc biệt là thứ cảm xúc hạnh phúc dường như đã vỡ òa trong lòng.

“Aa... bổn thiếu gia được làm ba rồi...haha...tiểu Nhu, anh yêu em!!!”

“Nè nè... Vợ con đang mang thai, con làm vậy là không nên, mau thả nó xuống nhanh.”

Hắn vui đến mức bế Sở Nhu trên tay mà xoay vòng tròn làm mọi người đều giật mình, phải lên tiếng ngăn cản ngay lập tức.

“À à... Con quên!”

Người đàn ông vui như ngày làng mở hội, hắn còn không nỡ để Sở Nhu đứng xuống mà phải bế cô đặt xuống ghế thì mới yên lòng.

Nhìn điệu bộ luống cuống của hắn khiến mọi người đều không thể nhịn cười, đến người luôn nghiêm nghị, lạnh lùng như Cố Thành cũng phải bật cười, tuy anh đang cười nhưng lệ sầu lại âm thầm đổ ngược vào tim.

“Sao vợ không nói cho chồng biết vậy hả?”

“Thật ra thì vợ đã test que thử thai vào tuần trước rồi, nhưng mà nó chỉ hiện lên vạch rất mờ, vợ sợ kết quả chưa chính xác nên mới định chờ thêm tuần nữa thử lại xem kết quả thế nào rồi mới báo với chồng. Cho đến gần đây vợ gặp trạng thái lạ như này thì mới dám chắc là mình đã mang thai, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội để nói với chồng.”

“Thảo nào cứ chần chừ mãi không chịu đi bệnh viện. Nhưng dù là không có vấn đề gì thì sáng mai vẫn phải đến bệnh viện để xem bé con của chồng được mấy tháng tuổi rồi, còn xem nó có khỏe hay không mà hành vợ của ba nó thế này cơ chứ.”

Vừa hớn hở nói, người đàn ông vừa đưa tay vuốt ve chiếc bụng bầu bé xíu của cô vợ nhỏ, nét mặt vui mừng hào hứng hơn bao giờ hết.

Cả một gia đình hân hoan chào đón sự có mặt của thành viên mới cùng một niềm vui to lớn, nhưng lúc này từ phía cửa lại có một ánh mắt tràn đầy căm phẫn và đố kỵ nhìn chằm chằm vào hình ảnh tình cảm mặn nồng của Cố Hàn và Sở Nhu. Nhìn người đàn ông ấy nâng niu người phụ nữ kia mà ánh mắt ấy ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Người phụ nữ đó không ai khác ngoài Mộc Lan Chi, vốn dĩ cô ta định đưa Cố Thái Anh xuống xin lỗi mọi người, nhưng không ngờ lại nghe được toàn bộ câu chuyện và tận mắt chứng kiến khung cảnh gia đình hạnh phúc của họ khiến ngọn lửa của sự đố kỵ, căm hận đã bừng bừng trỗi dậy.

Cô ta chẳng thèm đưa đứa trẻ quay trở vào xin lỗi ai nữa mà mang theo cơn tức giận cùng Cố Thái Anh quay trở lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.