Nhờ sự giải thích cặn kẽ của Cố Thành mà Thác Hi, Cố Hinh, Sở Thần và Thạc Hải Ly đều đã tỏ tường mọi chuyện.
Tuy trong lòng Thạc Hải Ly có chút không vui và cảm thấy thương cho Sở Nhu phải chịu thiệt thòi, nhưng suốt bữa ăn trưa thấy Cố Hàn tận tụy chăm lo từng miếng ăn đến giọt nước cho cô con gái nhỏ của mình mà bà cũng vơi bớt phần nào tâm trạng không vui.
Đó là lòng ôn nhu của mẹ vợ nên người đàn ông mới dễ dàng qua được một ải, nhưng đến ải của Thác Hi thì mới là cửa ải khó nhằn nhất với Cố Hàn. Khi bữa trưa vừa kết thúc bà đã gọi hắn lên phòng riêng để hỏi chuyện. Sở Nhu vì lo cho chồng, sợ bị bà nội mắng nên cố tình xin đi theo nhưng lại bị Thác Hi thẳng thừng từ chối, thậm chí còn kêu cô không được bao che, bênh vực cho nam nhân “hư hỏng” kia.
Tình hình trong phòng lúc này là một không gian ngột ngạt đến choáng ngộp. Người đàn ông cao ngạo, quyền lực đầy mình, ngoài sợ vợ ra thì chỉ nể duy nhất một người, mà người đó lúc này lại đang hầm hầm sát khí nhìn hắn như thể nhìn tội phạm đáng tội tử hình.
“Bà nội, bà muốn đánh muốn chửi gì thì làm một thể đi, để con còn xuống lầu với tiểu Nhu. Người ta xa vợ một chút đã nhớ đến sắp phát điên rồi đây.”
“Anh thương vợ thế cơ đấy à? Thương thế mà lại dám để tình cũ sống chung một nhà với chính thất. Suýt nữa hại tiểu Nhu mất con, mất luôn sĩ diện. Chưa hết, nếu kế hoạch của cô ta thành công thì quan hệ giữa con và tiểu Thành sẽ thế nào đây? Bà nội thật sự không thể ngờ được khi con thông minh như vậy, làm việc gì cũng chuẩn xác nhưng sao trong chuyện tình yêu lại đa nghi, ghen tuông mù quáng đến mức để người thứ ba có cơ hội xen vào bày mưu tính kế. Nếu tiểu Thành nó không nhanh trí thì với cái bản tính ngang tàn của anh bây giờ đã hành hạ vợ của anh không ra cái dạng gì rồi chứ ở đó mà già mồm nói lời thương với nhớ.”
Thác Hi nói câu nào là thâm thúy câu đó, nói mà chẳng nể mặt mũi của người đàn ông kia, nói đến mức hắn phải câm nín, không biết trả lời như thế nào.
“Thì con biết lỗi rồi, bây giờ con sẽ dùng thanh xuân quý giá và cả cuộc đời còn lại để bù đắp cho tiểu Nhu, không bao giờ để cô ấy phải chịu đựng ủy khuất hay bất cứ một thiệt thòi nào nữa.”
“Anh chắc không? Anh nên nhớ bên cạnh anh bây giờ còn có một đứa con riêng, cuộc sống giữa mẹ kế con chồng nó đơn giản như anh nghĩ thế sao? Rồi biết bao vấn đề sau này khi tiểu Nhu sinh thêm con. Anh phải nghĩ đến tương lai chứ không phải là tới đâu mới lo tới đó.”
Vấn đề mà Thác Hi lo không chỉ có một mà còn nhiều hệ lụy kéo theo sau đó. Bà đã trải qua hơn 60 năm cuộc đời nên có chuyện gì mà chưa từng thấy qua. Nỗi lo toan của bà lúc này là hoàn toàn không sai một chút nào cả.
“Chuyện đó thì bà nội yên tâm. Con đã cho người đi tìm Mộc Lan Chi rồi.”
- ---------------
“Con kêu Cố Hàn đi tìm người phụ nữ đó quay về? Tiểu Nhu à, đầu óc của con bị làm sao vậy? Người ta sợ chồng gặp lại người cũ còn hơn cả sợ ma, còn con thì lại...Con không sợ mất chồng hay sao?”
Dưới phòng khách lúc này Sở Nhu cũng chịu không ít những câu hỏi tra tấn tinh thần, khi cách đây vài phút cô đã nói ra quyết định nói ra chuyện để Cố Hàn đi tìm Mộc Lan Chi cho Thạc Hải Ly biết. Và kết quả là cô đã phải hứng chịu phản ứng gắt gao lẫn những lời chất vấn của mẹ mình.
“Nếu mẹ là con lúc chứng kiến tiểu Anh vì thương nhớ Mộc Lan Chi mà bỏ ăn bỏ uống còn khóc lóc nghẹn ngào thì con tin rằng mẹ cũng sẽ làm như con thôi. Với lại còn chưa biết cô ta bây giờ thế nào nên tạm thời con và Cố Hàn vẫn chưa biết kế tiếp phải làm gì. Trước mắt là cứ tìm được người rồi mới tùy cơ ứng biến.”
“Nhưng mà mẹ thấy...”
“Thôi được rồi, tiểu Nhu nó cũng lớn rồi, nó biết bản thân mình đang làm gì mà. Em hà tất phải lo lắng thái quá như thế.”
Sở Thần sau nhiều lần im hơi lặng tiếng thì lúc này cũng cất lên câu nói đầu tiên về vấn đề của Sở Nhu, giúp cô qua được một ải.
Lúc này Cố Hàn, Thác Hi, Cố Hinh và Cố Thành đều không hẹn mà lại xuống cùng một lúc. Vừa rồi vì để Sở Nhu có không gian riêng nói chuyện với ba mẹ nên Cố Hinh và Cố Thành đã tạm thời lánh mặt. Qua khoảng thời gian khá dài thì họ lại cùng nhau hội tụ tại phòng khách.
“Vợ yêu! Ba mẹ có làm khó vợ không?”
Vừa đặt mông ngồi xuống sô pha, người đàn ông đã liền thì thào vào tai Sở Nhu hỏi thăm tình hình. Trong hoàn cảnh không tiện mở miệng trả lời câu hỏi của Cố Hàn nên Sở Nhu chỉ khẽ lắc đầu, sau đó cùng hắn đan tay vào nhau. Thế là cả nhà lại được một phen nhồi cơm tró vào mặt.
“Tuổi trẻ bây giờ đúng là chẳng biết tiết chế gì cả, nhớ thời trang lứa cỡ chúng mình mỗi lần muốn thân mật với bà xã thì phải chui vào phòng riêng mới dám, còn tụi trẻ bây giờ lại thích phô trương quá anh sui nhỉ?”
Cố Hinh là người mở lời trêu đùa khiến ai nấy đều bật cười, chỉ riêng Sở Nhu là ngại đến đỏ mặt, cô vội vàng rút tay ra khỏi tay Cố Hàn, khiến hắn sững sờ mất ba giây, nhưng ngay sau đó hắn lại nắm tay Sở Nhu, không chỉ nắm thôi mà còn đưa lên môi hôn nhanh một cái.
“Đó là tại hai ba không đủ dũng khí, chứ nựng vợ thì có gì mà xấu hổ. Vợ con, con nựng ai dám ý kiến.”
“Tiểu Hàn, anh đang nói gì vậy? Mau xin lỗi hai ba đi...”
Trong khi Sở Nhu còn lo lắng hai vị trưởng bối kia sẽ không vui mà phải lên tiếng nhắc nhở người đàn ông của mình, thì hai ông bố quyền lực đã bật cười thành tiếng, còn tán thưởng câu nói của Cố Hàn một cách vui vẻ.
“Đúng là không đủ dũng khí thật! Haha...”
Thế rồi mọi người đều òa lên bật cười rôm rả, không khí nhộn nhịp bso trùm cả gian phòng khách.
Đang vui vẻ thì lúc này tiểu An lại từ trên lầu hối hả chạy xuống với nét mặt lo lắng, cô bé đứng trước tất cả mọi người, cung kính cúi đầu sau đó nhanh chóng cất lời gấp gáp thông báo:
“Dạ thưa ông bà, thưa Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, tiểu...tiểu thiếu gia xảy ra chuyện rồi ạ!”