[Tập đoàn Dương thị đứng bên bờ vực phá sản, hàng loạt cổ đông kéo nhau rút vốn đầu tư.]
[Dương Bình chủ tịch tập đoàn Dương thị có nguy cơ ngồi tù vì bị tố cáo hành vi mại dâm trái pháp luật.]
Cố Hàn thong thả ngồi bên sô pha, tay cầm Ipad lướt qua những điểm tin tức nóng hổi sáng nay mà không khỏi hài lòng.
Trên khóe môi gợi cảm từ lâu đã nhẹ nhàng cong lên, tạo thành một nụ cười cao ngạo của một người thắng cuộc. Cảm giác thật hưng phấn khi làm chủ cuộc chơi luôn là thứ giúp tinh thần con người ta sảng khoái nhất và Cố Hàn lúc này cũng vậy.
Xem qua xem lại cũng đã nhàm chán thì người đàn ông mới bỏ chiếc IPad sang một bên để có thể thoải mái thư thả tinh thần, chào đón một ngày mới dồi dào năng lượng với thật nhiều niềm vui.
Nhưng điều lại khiến hắn hạnh phúc nhất là khi mỗi sớm mai thức giấc người nhìn thấy đầu tiên là cô gái hắn yêu thương. Chỉ cần được nhìn vào khuôn mặt dịu dàng, thuần khiết như nữ thần ấy thì hắn chẳng cần có thêm bất kì một thú vui nào nữa, vì Sở Nhu đã là niềm vui to lớn nhất.
Sau trận chiến đêm qua, tuy không kéo dài miên man như những lần trước đó, nhưng vì đang mang thai nên Sở Nhu không thể tránh khỏi mệt mỏi, kể cả khi cô chỉ nằm yên không cần phải vận động.
Nằm êm ái trong chiếc chăn ấm áp, cô nhẹ nhàng trở mình thay đổi tư thế thì cảm giác trống trải, không như mọi khi đã khiến Sở Nhu thức giấc. Lúc cô mở mắt nhìn sang bên cạnh thì người đàn ông đang ngồi bên sô pha đã trầm ấm thanh giọng cất lên lời nói:
“Không có chồng bên cạnh nên vợ khó ngủ à?”
Vừa nói người đàn ông vừa bước tới ngồi bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng đưa tay vén những sợi tóc đang rũ xuống khuôn mặt xinh đẹp của người con gái ấy, ánh mắt hắn nhìn cô dịu dàng lại tỏ rõ sự nuông chiều vô hạn.
Sở Nhu nhìn nam nhân đối diện với mình, khẽ gật đầu vài cái sau đó mới thỏ thẻ trả lời với giọng điệu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Mấy giờ rồi chồng?”
“Vẫn còn sớm. Chồng có chút công việc cần giải quyết nên phải dậy bây giờ, vợ ôm tạm gối ngủ tiếp đi ha. Khi nào dậy không thấy chồng trong phòng thì gọi điện, chồng sẽ lên ngay!”
Cô gái được chồng nâng niu như trứng mỏng, đột nhiên cảm thấy bản thân từ 19 tuổi như hóa thành một đứa em bé 3-4 tuổi, được ba hết mực chiều chuộng vậy, cảm giác của cô lúc này vừa hạnh phúc lại vừa cảm thấy buồn cười.
“Vợ có phải trẻ con đâu mà sợ ở một mình. Chồng bận thì cứ giải quyết công việc đi, khi nào dậy có cần gì vợ sẽ ấn chuông gọi tiểu Ngôn.”
Cố Hàn bất giác bật cười, hắn yêu chiều véo chiếc mũi cao vút trên khuôn mặt nữ thần ấy một cái, sau đó mới ôn nhu tiếp lời:
“Trong mắt chồng vợ mãi mãi là trẻ con cần có chồng bên cạnh để bảo vệ, cưng chiều và yêu thương!”
Nói rồi nam nhân cuồng vợ ấy liền đặt lên trán Sở Nhu một nụ hôn, sau đó còn đắp chăn ngay ngắn lại cho cô thì mới vừa lòng.
“Vợ ngủ đi, chồng thương!!!”
Sở Nhu nhìn người đàn ông của mình, miệng nhỏ khẽ cười hạnh phúc rời mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ vẫn còn chưa chịu buông tha nên chưa qua bao lâu cô đã dần chìm vào giấc ngủ, lúc này thì Cố Hàn mới chịu rời đi.
- ---------------
Trong khi người đàn ông nói với vợ mình rằng lúc này vẫn còn sớm thì bên dưới phòng ăn, tất cả mọi người từ nhỏ cho đến lớn chỉ đang chờ duy nhất vợ chồng Nhị thiếu có mặt để dùng bữa sáng.
“Hay để tôi lên gọi họ xem sao nha? Chứ cũng hơn 7 giờ rồi, ăn sáng trễ sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Chờ mãi nhưng vẫn không thấy người đâu nên Mộc Lan Chi bèn đưa ra một lời đề nghị với Cố Thành, nhưng anh còn chưa kịp trả lời thì từ phía sau đã vang lên giọng nói quen thuộc của Cố Hàn.
“Không cần gọi. Mọi người cứ ăn sáng trước đi, tiểu Nhu vẫn còn ngủ nên khi nào cô ấy dậy tôi sẽ bảo người làm mang thức ăn lên cho cô ấy sau.”
“Ba ơi, dì đã khỏe chưa ba? Tối qua con với mẹ định qua thăm dì nhưng sợ làm phiền dì nghỉ ngơi nên không dám qua.”
Cố Hàn vừa ngồi vào bàn ăn đã nhận được câu hỏi lảnh lót của đứa trẻ, mà còn là quan tâm đến Sở Nhu nên khiến hắn rất hài lòng.
“Dì khỏe rồi, tại tối qua ba với dì ngủ hơi muộn nên ba kêu dì ngủ thêm một lúc nữa cho khỏe. Tiểu Anh không cần phải lo lắng.”
Câu trả lời của người đàn ông chỉ có đứa trẻ ngây thơ trong sáng là không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng riêng hai người lớn như Cố Thành và Mộc Lan Chi thì không cần nghĩ cũng đoán được đêm qua họ đã làm gì nên mới ngủ muộn.
Tuổi trẻ nhiều ham muốn mà, giờ không chơi đến khi già lại rõ hối hận.
“Có gì lạ lắm sao mà ai cũng ngồi thừ ra vậy? Mau ăn sáng đi chứ.”
Đến khi hắn lại lên tiếng lần nữa thì mọi người mới bắt đầu dùng bữa, tâm trạng hắn tốt nên Mộc Lan Chi cũng cảm thấy được thả lỏng phần nào.
Cứ như vậy bữa sáng được diễn ra trong bình yên và kết thúc trong sự thoải mái. Cố Hàn là người xuống muộn nhất nhưng cũng là người rời đi sớm nhất. Trước khi đi hắn đã để lại cho Mộc Lan Chi một lời nhắn ngắn gọn.
“Lan Chi, lát nữa ra hồ sen gặp tôi.”
Theo sau Cố Hàn là Cố Thành cũng rời khỏi bàn ăn, chỉ còn Mộc Lan Chi và tiểu Anh ở lại.
Đứa trẻ nghe thấy Cố Hàn muốn gặp riêng Mộc Lan Chi thì liền có cảm giác lo sợ, cậu bé sợ rằng ba của cậu lại bắt cậu phải rời xa mẹ mình.
“Mẹ ơi, sao ba lại muốn nói chuyện riêng với mẹ vậy? Có phải ba lại bắt mẹ rời xa tiểu Anh không?”
Thật ra thì Mộc Lan Chi cũng chẳng thể đoán ra được Cố Hàn tìm cô là vì chuyện gì. Nhưng nếu phải rời xa tiểu Anh thì bây giờ có lẽ cô đã không thể làm được nữa.
Vì trải qua bao nhiêu chuyện cô biết rằng đứa trẻ này là niềm an ủi, là hạnh phúc to lớn nhất của mình ở hiện tại, nếu phải rời đi mà không có tiểu Anh thì cô chẳng biết ý nghĩa sống tiếp của mình là gì.
Câu hỏi của bé con cô cũng không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ có thể âu yếm xoa đầu cậu bé, dịu dàng xoa dịu tâm trạng lo lắng của đứa trẻ ấy.
“Mẹ cũng không biết. Nhưng nhất định mẹ sẽ không rời xa con nữa.”