Cố Hàn được chỉ định ở lại bệnh viện theo dõi một tuần, nhưng mới 4 ngày hắn đã nhất quyết không từ mà biệt cái nơi hắn ghét nhất trên cuộc đời này để về nhà tịnh dưỡng.
Dưới sự chăm sóc tận tụy của Sở Nhu cộng thêm sức khỏe nam nhi vẫn còn cường tráng nên vết mổ cũng như tình trạng hồi phục của hắn rất tốt. Dù là được về nhà, tuy vậy người đàn ông luôn luôn tự cao tự đại ấy lại phải nghe lời vợ, nếu không phải là chuyện gì thật sự cần thiết thì không được bước xuống khỏi giường.
“Anh quen rồi, công việc bận rộn nên thời gian để ngủ cũng không nhiều, chợp mắt một chút để đầu óc tỉnh táo là được.”
“Mà tiểu Hàn thế nào rồi, hồi phục tốt chứ? Lúc nãy anh có ghé ngang gõ cửa phòng, định vào thăm nhưng hình như là nó vẫn chưa dậy.”
“Dạ anh ấy khỏe nhiều rồi, tối qua thời tiết hơi lạnh, chỗ vết mổ bị buốt nên anh ấy ngủ không được, mãi đến gần sáng mới thiếp đi, chắc ngủ say quá nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, anh hai đừng trách anh ấy nha!”
Sở Nhu nhìn Cố Thành, cười nói xong thì cô lại tiếp tục làm tiếp công việc của mình, sau khi pha sữa xong, cô đặt cháo và sữa lên khay rồi mới quay qua nhìn anh, nói tiếp:
“Giờ em phải mang cháo lên phòng, để lát nữa Cố Hàn dậy em phải dìu anh ấy đi vệ sinh cá nhân. Chút nữa anh hai cứ ăn sáng trước đi, không cần kêu người làm gọi em đâu, khi nào lo cho anh ấy xong em sẽ ăn sau. Em đi nha!”
“Ừm, em đi đi. Cháo nóng bê cẩn thận đó, hay để anh kêu người làm mang lên thay em?”
“Dạ không cần đâu, em tự làm được rồi. Chúc anh hai buổi sáng vui vẻ!”
Cô mỉm cười tươi tắn, còn vui vẻ chúc Cố Thành một câu rồi mới rời đi.
Nhưng đối với Cố Thành thì câu chúc ấy có lẽ sẽ không thành hiện thực được, vì khi thấy người con gái mình thầm thích lại yêu thương, chăm sóc, lo lắng cho một người đàn ông khác thì sao anh có thể vui vẻ.
Chỉ trách tên anh không phải là người nằm trong giấy hôn ước, trách anh ngu dại lỡ đem lòng yêu thích em dâu, và trách bản thân là người đến sau thì đắng cay phải tự mình ôm lấy.
- ---------------
Sở Nhu mang cháo lên phòng cũng vừa đúng lúc Cố Hàn tỉnh giấc, thấy hắn đang gượng người ngồi dậy cô liền đặt khay thức ăn lên bàn rồi vội vàng đi đến đở hắn.
“Anh thấy thế nào rồi, có còn đau nữa không?”
Nhìn điệu bộ lo lắng đến mày nhỏ gắt gao nhíu chặt của cô gái mà Cố Hàn bất giác bật cười.
“Cô vợ nhỏ của tôi ơi, anh đã khỏe lắm rồi! Bây giờ đè em ra làm vài hiệp vẫn còn dư sức đấy.”
“Vâng, anh giỏi rồi! Thế thì em không cần phải chăm sóc nữa, khỏe biết là bao nhiêu.”
Sở Nhu nghiêm mặt, véo chiếc mũi cao cao của người đàn ông bá đạo một cái rồi đứng dậy, bắt đầu sắp xếp lại chăn gối cho ngay ngắn.
“Ây da...ui...vợ ơi, tự dưng anh đau quá đi mất...ai da...”
Đột nhiên Cố Hàn lại nhăn mặt kêu đau làm Sở Nhu hốt hoảng, cô buông chiếc chăn đang xếp dang dở ra, vội lao đến chỗ hắn, lo lắng hỏi han đủ thứ điều.
“Anh đau ở đâu? Đau chỗ nào, sao tự nhiên lại đau, vừa rồi vẫn còn khỏe mà...”
“Đau, đau ở đây nè vợ!”
Vừa nhăn mặt nói hắn vừa đưa tay đặt lên ngực trái của mình, sau đó bất ngờ hôn lên má cô một cái, rồi cong môi cười đắc ý.
“Anh dám lừa em, em mặc kệ anh!”
Biết bản thân lại bị trêu, cô đưa tay đấm vào ngực người đàn ông một cái rồi vờ dỗi quay mặt sang hướng khác.
“Xem em kìa, đến cả giận dỗi cũng đáng yêu chết đi được!”
Cố Hàn nhanh chóng tung lời nịnh nọt, sau đó nắm tay Sở Nhu kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, thản nhiên tựa đầu vào vai cô, hai tay thì tùy ý ôm lấy thân thể mảnh mai của người con gái.
“Vừa rồi là anh đau thật đó, mà là đau lòng. Đau lòng vì vợ nói không quan tâm anh nữa.”
Ai bảo Cố Hàn ngang tàn, lãnh khốc. Đó là trước kia thôi, còn Cố Hàn của bây giờ đã biến thành một nam nhân siêu cấp cuồng vợ mất rồi.
Hắn có thể làm nũng trong bất cứ tình huống, biến mình từ một người 28 tuổi xuống hẳn 10 tuổi chỉ để lấy lòng vợ yêu, mà mỗi lần như thế Sở Nhu chỉ có thể bật cười chịu thua, ngay lúc này cũng vậy, trước độ mè nheo của ông chồng bá đạo, cô chỉ lắc đầu cười rồi đưa tay véo má hắn một cái thật mạnh.
“Ai kêu anh hư. Đã ốm đau nằm một chỗ còn dám lớn tiếng tung hô ta đây cường tráng. Chưa nói đến vài hiệp, mới vào nửa trận đầu không chừng đã lăn ra ngất xỉu rồi, ở đó mà thùng rỗng kêu to.”
“Hic... vậy là vợ hết thương anh thật rồi. Chưa gì đã chán anh ra mặt rồi kia kìa.”
“Đứa trẻ” ấy sau khi bị vợ mắng đã tủi thân đến mức phải vùi đầu vào ngực vợ mà thút thít kể lể, ngoài miệng thì vờ than khóc nhưng trong lòng lại đang âm thầm vui sướng, vì cảm giác úp mặt vào đôi gò bồng đào của cô vợ nhỏ quả thật rất êm ái.
“Cố Hàn, em cho anh ba giây để nghiêm túc trở lại. Nếu không thì anh đừng có trách em tuyệt tình.”
Sở Nhu vừa kết thúc lời cảnh cáo, người đàn ông đã ngay lập tức ngồi dậy ngay ngắn, nhìn cô, miệng cười nịnh nọt.
“Anh không đùa nữa, vợ yêu đừng nóng!!!”
Sở Nhu bật cười thành tiếng, sau đó giả vờ nghiêm mặt lại, đưa tay xoa xoa đầu “đứa trẻ” lém lỉnh, với thái độ cưng chiều.
“Chồng ngoan!!!”