Song Sinh

Chương 11: Chương 11




Cuối cùng cũng tới ngày công bố kết quả, anh hai thuận lợi thi đậu được trường đại học A giỏi nhất cả nước, thuộc chuyên ngành kinh doanh, còn thành tích của tôi tuy rằng kém hơn so với dự đoán, ngay cả đại học kém nhất cũng không đủ điểm vào, nhưng may mắn lúc đầu tôi nghe theo anh hai nên cuối cùng cũng lọt vào được một học viện kinh tế ở thành phố A.

Lúc cầm tờ điểm thi của tôi, mẹ tức đến ứa nước mắt, nếu không phải là anh hai ở một bên nói giúp thì tôi nghĩ tôi tuyệt đối đã phải nghe mắng. Anh hai đặt tiệc ‘cảm ơn thầy cô’ ở quán rượu ngon nhất trong thành phố, mời hai, ba chục bàn, so với đám cưới bên cạnh còn đặt nhiều hơn, toàn bộ thầy cô bạn bè từ nhỏ đến lớn đều mời một lần. Tiệc cảm ơn dĩ nhiên sẽ không đùa giỡn, tôi tìm một góc an tĩnh nhìn ông nội đang ngồi ở chủ vị, khuôn mặt vui vẻ hướng mọi người mời rượu. Trong bữa tiệc tôi thấy ông nội móc một phong bì màu đỏ từ trong túi ra đưa cho anh ấy, nói là phần thưởng vì anh thi đậu đại học A.

Tôi len lén chạy về nhà trước, dù sao cũng sẽ không có ai chú ý đến sự tồn tại của tôi. Tôi nằm ở trên giường thầm trộm nghe tiếng bước chân anh hai lên lầu, anh ấy còn chưa đi đến phòng mình mà, tại sao đã dừng lại rồi? Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, anh hai đang đứng ở trước phòng mẹ, mẹ lấy một cuốn sổ nhỏ màu đỏ từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh rồi bảo anh cất kỹ. Tôi len lén đóng kín cửa lại rồi nằm trở về giường. Không lâu sau, anh hai đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy tôi đang ngẩn người nằm trên giường, anh liền dùng ngón tay dùng sức gõ xuống trán của tôi.

"Vừa rồi em chạy đi đâu? Cơm nước xong anh tìm em khắp nơi, ai cũng nói không thấy, anh đoán em tám phần là về nhà."

"Hôm nay cũng không phải là tiệc ‘cảm ơn thầy cô’ của em, em cũng không phải là nhân vật chính, dĩ nhiên ăn no liền về nhà, tránh cho lại làm phiền những người khác chướng mắt!" Tôi vùi mặt vào gối.

"Được rồi, giờ em ngoan ngoãn đi tắm đi, cả người toàn mùi lạ, anh còn có việc muốn nói với em!" Anh vỗ vỗ vai của tôi.

"Vâng" Tôi ôm áo ngủ đi vào phòng vệ sinh, buổi tối, tôi nằm trên gối đầu nghĩ tới sắc mặt gần đây của mẹ, thật may là anh hai thi rất tốt nên mới xoa dịu được tức giận của mẹ, nếu không, tôi thấy tôi không chỉ chịu nghe mắng một lần là có thể giải quyết được. Cực cực khổ khổ học nhiều năm như vậy mà ngay cả đại học cũng không thi đậu, điểm thi chỉ may mắn vừa đủ vào một ngành, còn là một ngành không hot nữa.

"Uyển Uyển có muốn đi du lịch không?" Giọng anh hai từ trong bóng tối truyền tới.

"Muốn, nhưng. . . . . ." Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng rời khỏi thành phố A, mà anh hai thì lại tham gia rất nhiều loại tranh tài và cuộc thi nên đã đến rất nhiều nơi.

"Vậy trước tiên em sắp xếp quần áo sách vở cần khi đi học cho tốt đi, rồi sau đó chúng ta đi chơi một đường đến thành phố A, chờ sắp khai giảng thì để cho mẹ gửi những thứ đó đến trường học."

"Thật sự có thể đi chơi sao? Nếu như mẹ không đồng ý thì làm thế nào?"

"Anh sẽ đi nói với mẹ, em cứ chuẩn bị đồ đạc trước đi, mấy ngày nữa chúng ta đi!"

"Anh hai, đúng là chỉ có anh tốt với em nhất!" Tôi tựa đầu ở trên vai anh, tôi biết rõ anh ấy là sợ tôi ở trong nhà lâu khó chịu nên mới nói muốn đến thành phố A chơi, mặc dù lần này tôi thi thành ra như vậy, mẹ nể tình anh hai nên không nói gì, nhưng sắc mặt của mẹ đã nói rõ mẹ là vạn phần bất mãn với điểm thi của tôi, cuộc sống sau này nhất định sẽ bắt bẻ tôi rất nhiều, mọi chuyện cũng sẽ không hài lòng.

Ngày hôm sau, anh hai nói với mẹ ý muốn sẽ đi chơi đây đó trên đường đến thành phố A, mẹ liếc mắt nhìn tôi đang cúi đầu ngồi trên ghế sa lon.

"Tiểu Chương, con muốn đi chơi đây đó trên đường đến thành phố A mẹ cũng không phản đối, lúc đi học được thêm nhiều kiến thức một chút cũng tốt, nhưng tại sao lại muốn mang theo em con? Chờ đến gần khai giảng rồi để em con bắt xe lửa vào thành phố A không được sao."

"Mẹ, đi chơi một mình không vui lắm, mang theo Uyển Uyển có thêm bạn cũng tốt, hơn nữa Uyển Uyển từ nhỏ cũng chưa từng rời nhà đi xa, con muốn mang em ấy ra ngoài chơi một chút, sẵn tiện chúng con đến thành phố A trước thời gian nhập học cũng để làm quen hoàn cảnh một chút."

Mẹ nhìn tôi một cái, lại nhìn anh hai, lại muốn nói gì đó!

"Thôi được rồi, đi đi, đi tham quan nhiều một chút cũng tốt! Nhớ là phải chú ý an toàn" Ông nội ngồi một bên vẫn không lên tiếng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.

"Được rồi, các con cùng nhau đi đi, định khi nào thì đi?" Ông nội cũng đã lên tiếng, mẹ cũng không tiện tiếp tục phản đối.

"Cuối tuần này đi, chúng con đến thành phố A sẽ gọi điện thoại cho mẹ, đến lúc đó phiền mẹ lại giúp chúng con gửi đồ đạc đến trường học."

"Vội như vậy sao? Được rồi! Các con cũng lớn như vậy rồi, quản em con cho tốt, đừng để con bé làm chuyện gì mất mặt."

"Dạ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Uyển Uyển, Uyển Uyển đừng xem TV nữa, chúng ta lên lầu thu xếp đồ đạc thôi!"

Tôi gật đầu một cái theo anh lên lầu hai. Đến ngày rời khỏi nhà, tôi và anh hai kéo valy đứng trước cửa nhà. Mẹ kéo tay anh hai không ngừng dặn dò.

"Thật sự không cần ba mẹ tiễn các con đến trạm xe lửa sao?"

"Không cần đâu mẹ, ngồi taxi hơn 20 phút là đến rồi."

"Nhớ chú ý an toàn, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho mẹ!"

"Con biết rồi! Mẹ yên tâm!"

"Tiểu Uyển, phải ngoan ngoãn nghe lời anh con có biết chưa!"

Tôi gật đầu một cái. Anh dắt tay tôi ngồi lên một chiếc taxi chạy đến trạm xe lửa.

"Anh à, đây là lần đầu tiên em được ngồi xe lửa đó! Chúng ta phải ngồi bao lâu vậy?" Lên xe, tôi trái sờ phải nắn, cái gì cũng tò mò.

"Hai ngày nữa, chúng ta tới thành phố A trước chờ sắp xếp xong mọi thứ rồi mới đến nơi khác chơi!"

"Dạ!" Tôi tựa đầu trên vai anh, chỉ cần có thể rời nhà thì đi đâu cũng được. Cửa màu trắng xanh bị đẩy ra, một đôi nam nữ ước chừng hai mươi tuổi đi vào, người nam xem ra rất hào phóng, nụ cười như ánh mặt trời hoàn toàn khác với loại nam sinh lịch sự như anh hai, bộ dạng người nữ thì trắng trẻo nõn nà, thanh tú xinh đẹp.

"Lê, em ở phòng này đợi anh, anh đi cất hành lý!" Người nam dùng sức ném hành lý thoạt nhìn rất nặng lên trên giá hàng.

"Được" Người nữ cũng không nói nhiều, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc.

"Lê, sao em ngủ bên kia vậy? Bên này thuận đường hơn, sẽ không chóng mặt!"

"Ừm!"

Người nam ném balo lên giường đối diện tôi. Anh hai sợ tư thế ngủ của tôi quá xấu sẽ từ trên giường rớt xuống nên hai vé chúng tôi mua đều là giường dưới.

Xe lửa bắt đầu khởi động, tôi nửa tựa vào trên người anh, nhìn những căn nhà ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, lần đầu tiên rời nhà, đột nhiên cảm thấy thật dễ dàng, sợi xích trước nay luôn trói buộc chặt chẽ lại lập tức được cởi ra thật là có chút chưa quen.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lao vùn vụt nhìn có chút nhàm chán, tôi xoay đầu qua bắt đầu lật lọi túi lớn đồ ăn vặt và trái cây. Tôi thích nhất là thạch hoa quả, dùng muỗng nhỏ múc một hớp, ăn thật ngon. Lại múc thêm một muỗng đưa tới bên môi anh hai, anh đang xem sách, quay đầu há mồm ăn thạch hoa quả xong lại tiếp tục xem. Một ly thạch hoa quả chỉ mấy muỗng liền bị chúng tôi chia nhau ăn hết sạch.

Kẹo đường, tôi mở vỏ ra cho vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt ăn thật ngon, sẵn tiện lại đút cho anh hai. Tôi lại gọt tiếp một quả táo sau đó cắn một miếng, không tệ, ngọt vô cùng, sau đó đưa tới khóe miệng anh, anh cắn một cái, tôi cầm về lại cắn một cái.

Người nam ngồi đối diện kia vẫn nhìn chằm chằm quả táo trong tay tôi, tôi nhìn quả táo của mình, lại lấy ra quả táo còn lại trong túi đưa tới trước mặt bọn họ.

"Quả táo này rất ngọt, ăn thử chút đi!" Anh ta hẳn là muốn ăn táo lắm, nếu không làm gì lại gắt gao nhìn chăm chú vào quả táo trong tay tôi như vậy.

"Cám ơn!" Nữ sinh kia nhận lấy quả táo tôi đưa tới.

"Hai người cũng đến thành phố A sao?" Đồ cũng đã ăn xong, tôi nhàm chán bắt chước anh hai ôm một quyển sách từ từ xem, tán gẫu cũng là một biện pháp tốt để giết thời gian.

"Ừ, hai người cũng vậy à?" Đáp lời là người nữ sinh thanh tú kia.

"Ừ, chúng tôi cũng thế. Không biết thành phố A có dễ chơi hay không, đây là lần đầu tiên tôi đến đó!"

"Tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng là lần đầu tiên đi."

"Thành phố A đương nhiên là hơn thành phố T, lớn hơn, hàng hoá nhiều hơn, ngay cả thức ăn cũng ngon hơn thành phố T." Nói chuyện là người nam vừa rồi ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm quả táo trong tay tôi.

"Thật ngại quá, anh ấy là người ở thành phố A, cho nên cảm thấy thành phố A cái gì cũng tốt!"

"Tôi hiểu, đương nhiên cái gì của quê mình cũng đều tốt!" Tôi hiểu ý gật đầu.

"Hai người đến thành phố A để. . . . ."

"Đi học, bây giờ đến đó sớm một chút để làm quen hoàn cảnh, tránh cho đến lúc đó muốn mua cái gì cũng không biết đường!"

"Hai người đều là đến thành phố A đi học?" Nữ sinh kia nhìn tôi một cái lại nhìn anh hai ngồi bên cạnh.

"Ừ, hai người thì sao?" Tôi gật đầu một cái.

"Chúng tôi cũng thế, bởi vì qua một thời gian nữa có thể sẽ không thể mua được vé tốt, cho nên về trước."

"Ồ! Chúng tôi cũng không khác gì hai người!"

"Bạn học trường gì?"

"Học viện kinh tế thành phố A." Cũng có thể xem là một trong những trường kém nhất ở thành phố A.

"Còn anh ấy?"

" Đại học A " Tôi đổi qua kéo cánh tay anh hai, nghe nói năm nay chỉ có hai học sinh ở thành phố T trúng tuyển đại học A, anh ấy là niềm kiêu ngạo của tôi đó.

"A, thật lợi hại nha, hàng năm học sinh ngoại thành trúng tuyển đại học A không nhiều lắm, đậu được đều toàn là tinh hoa của mỗi thành phố đó nha!"

"Dĩ nhiên!" Gương mặt tôi tự hào, bây giờ tôi đã có thể hiểu tại sao mỗi khi mẹ nhắc tới anh hai thì khuôn mặt liền kiêu ngạo, bởi vì thật sự là rất tự hào. Nói hồi lâu cổ họng khát quá, tôi kéo túi qua muốn tìm cái gì đó để ăn. Tay mới vừa xoa bóp miệng túi liền bị anh hai bắt được.

"Lát nữa còn phải ăn cơm tối, ăn quá nhiều đồ ăn vặt buổi tối bụng em lại không thoải mái!" Tôi buông tay từ túi xuống. Cơm tối a~, tôi thật là vui nên đã sớm quên mất còn phải ăn cơm tối. Tôi từ toa ăn uống ăn cơm tối xong trở lại chỗ nằm, đúng lúc đôi nam nữ cùng phòng kia cũng đã sớm bò trở về giường ngủ. Anh hai vẫn còn đang ôm quyển sách kia đọc.

"Sách gì mà anh đọc say mê như vậy?" Tôi đoạt lấy quyển sách trên tay anh lật tới trang đầu. “Bàn về Quân Vương”, nói về lịch sử sao? Tôi chỉ nghĩ sách trên tay anh hai sẽ là tiểu thuyết hoặc manga gì đó, nhưng không ngờ anh ấy đọc lâu như vậy lại là mấy loại sách khó hiểu, không biết là đang nói cái gì này.

"Uyển Uyển không mang vài cuốn sách theo sao?" Anh hai tùy ý tôi lật tới lật lui.

"Có mang, nhưng mà không muốn xem!" Tôi nằm ở trên giường, vừa rồi ăn đến mức căng cả bụng nên không muốn động.

"Muốn ngủ một giấc không?" Anh hai kéo chăn lên đắp kín giúp tôi.

"Ừm!" Tôi gật đầu một cái nhắm mắt lại. Nửa đêm, tôi bị từng hồi đau nhói đánh thức, dạ dày cứ như bị gai châm đau đến khó chịu. Tôi cuộn người lại đè gối đầu lên trên bụng, nhưng cũng không ngừng được cảm giác càng lúc càng đau này.

"Uyển Uyển, em sao vậy?" Anh hai không biết từ lúc nào từ bên kia giường đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh tôi.

"Dạ dày thật là đau!" Trên trán và cả người tôi đều là đau đến trong ngoài toàn mồ hôi lạnh.

"Uống một chút nước ấm trước đi, một lát sẽ hết đau thôi!" Anh hai lấy bình thuỷ từ dưới mặt bàn rót một chút nước ấm ra cốc, tôi bưng cái ly uống hai ba hớp mới cảm thấy tốt hơn một chút.

"Anh à, anh đi ngủ trước đi, em ngồi một lát là tốt thôi!" Đồng hồ trên cổ tay đã sắp ba giờ sáng, anh cũng đã mệt mỏi cả ngày. rồi

"Không sao, động cơ xe lửa ồn quá, anh không ngủ được!"

"Ưm" Tôi tựa đầu trên đùi anh hai nhắm mắt lại. Không biết là lần đầu tiên rời nhà đi chơi xa hay là bởi vì ăn đồ ăn vặt quá mức thoả thích mà ở trên xe lửa hai ngày, dạ dày tôi liền bắt đầu lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì thấy cái gì cũng muốn ăn, lúc xấu thì dù có uống nước cũng vẫn đau dữ dội.

Rốt cuộc nhân viên tàu bắt đầu đổi vé, chúng tôi sắp đến thành phố A rồi, tôi thu xếp xong manga và đồ ăn vặt ném trên giường vào hành lý, cài khoá cho tốt sau đó cứ thế mà chờ xuống xe. Đến trạm, ngồi hai ngày một đêm tất cả mọi người đều hướng cửa xe mà tràn ra ngoài, tôi ngồi ở chỗ ngồi thượng đẳng chờ đến lượt toa của mình xuống. Lúc xuống xe người nữ sinh cùng phòng kia đột nhiên nắm cổ tay tôi, ghé vào bên tai tôi nói "Bạn trai cô thật là quá tốt, cố mà giữ cho chặt, đừng dại dột mà buông tay đó!"

Tôi quay đầu muốn giải thích đó là anh trai tôi, không phải bạn trai, nhưng lúc cô ấy vừa đặt chân xuống trạm đã liền đi sang hướng khác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.