Song Sinh

Chương 15: Chương 15




Hôm nay là ngày đến trường báo danh mà trên thông báo nhập học viết, tôi ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, tóc dài thẳng tắp chưa bao giờ cắt nhuộm gần 15 năm, hẳn là tôi nên đổi lại hình tượng hoặc là dứt khoát cắt ngắn lại hay to gan nhuộm thêm chút màu.

"Uyển Uyển, em sửa soạn xong chưa? Anh mua đồ ăn sáng về rồi đây!" Tôi nghe thấy tiếng mở cửa và mùi thơm thức ăn sáng.

"Em xong rồi." Tôi buông cây lược trong tay xuống, soi gương quan sát quần áo hôm nay, đầm màu vàng nhạt ngắn đến đầu gối và thắt lưng nhỏ ở eo làm nổi bật lên da thịt vốn là trắng nõn càng thêm trong suốt, tóc dài xõa đến eo phủ kín sau lưng và vai, trong gương mình bây giờ hình như cùng mình trong trí nhớ không giống nhau, trước đây tôi giống như một quả táo xanh, nhưng bây giờ tôi lại giống như đã trở nên có chút đỏ thắm lộ ra mùi táo thoang thoảng mê người. Đi ra phòng ngủ, trên bàn cơm đặt hai cái bát, nghe mùi thơm hẳn là mì thịt bò. Tôi ngồi trên ghế cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.

"Uyển Uyển ăn từ từ thôi, thời gian vẫn còn sớm. Ăn mì xong lại uống sữa tươi." Anh lấy sữa tươi từ trong tủ lạnh ra rót một ly đặt ở trước mặt của tôi. Tôi nhìn chằm chằm ly sữa tươi cau mày, tôi cảm thấy thành phố A bán sữa tươi có mùi vị là lạ. Ăn mì xong, tôi cau mày uống hết ly sữa tươi. Mặc kệ uống bao nhiêu lần vẫn cảm thấy mùi vị là lạ.

"Đã đến lúc nên đi rồi, em mang đồ đủ chưa?" Anh cúi đầu hôn sữa tươi dính trên môi tôi, vuốt vuốt tóc của tôi.

"Em mang đủ rồi" Tôi mở túi đang ôm ra kiểm tra, giấy CMND, thông báo nhập học, thông báo đóng tiền. . . . . . Một loạt giey61 tờ. Lúc này anh mới kéo tôi ra khỏi cửa, rồi xoay người khóa cửa kĩ càng.

Trường học cách chỗ ở cũng không phải quá xa, đi bộ cũng chỉ hai mươi mấy phút. Đứng ở trước cổng học viện kinh tế thành phố A, tôi mới biết này chỗ nghe nói là trường học kém nhất thành phố A này là tên gì. Trước không nói cổng chính này thoạt nhìn liền giống nhiều năm không tu sửa, chúng tôi theo bảng hướng dẫn học sinh mới đi tới ký túc xá của giáo sư làm thủ tục nhập học. Có lẽ là chúng tôi tới đây hơi sớm, người đã thức dậy không coi là nhiều, tôi đưa những giấy tờ liên quan mà trên thông báo nhập học viết lên. Giáo sư nhận ghi danh nhìn lướt qua giấy tờ cũng không hỏi hay đối chiếu xem có đầy đủ hay không liền lấy một chồng bảng kê khai từ trong ngăn kéo ra ném ở trước mặt tôi.

"Điền toàn bộ bảng kê khai sau đó đến phòng làm việc sát vách đóng tiền."

Tôi cầm một chồng bảng kê khai tìm một bàn trống ngồi xuống. Thật đúng là nhiều, tính luôn mấy phần của cả 2 mặt giấy thì xấp xỉ gần mười mấy đơn phải điền. Tôi nắm bút gần nửa ngày cũng không viết được một chữ, bút máy cầm ở trong tay như thế nào cũng thấy khó chịu. Tôi nhét bút vào tay anh đang ngồi ở bên cạnh, rồi đẩy bảng kê khai tới trước mặt anh. Sau đó nũng nịu dán đầu lên cánh tay anh cọ cọ. Anh đưa tay vỗ vỗ đầu tôi sau đó mở nắp viết ra bắt đầu điền mặt đầu tiên.

Tôi nghiêng đầu nhìn mặt đầu tiên anh điền. Nội dung của bảng kê khai không gì khác ngoài tên họ, tuổi, mã số CMND, địa chỉ liên lạc và người liên lạc khẩn cấp. Anh viết chữ bằng bút máy thật sự rất đẹp, không hổ là từ năm tuổi liền theo ông nội học thư pháp, so với tôi chỉ có thể xem người khác viết chữ bằng bút máy thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Tôi lấy bảng kê khai đã điền xong đến phòng làm việc sát vách đóng tiền, giáo sư thu lệ phí cầm hóa đơn nói cho tôi biết học phí bao nhiêu, giá sách bao nhiêu, quỹ lớp, phí tạp chí, tài liệu.v.v… tất cả là bao nhiêu tiền, chi phí không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ hơn ba trăm ngàn một học kỳ.

"Lý Ngọc Uyển, chuyên ngành thư ký, em muốn xin không trọ ở trường thật sao?" Giáo sư thu lệ phí cầm bảng kê khai dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chữ viết ở trên một chút lại ngẩng đầu nhìn tôi hình như không quá tin tưởng đây là do tôi điền.

"Vâng" Tôi nhìn anh đứng bên cạnh một chút, gật đầu một cái.

"Trường học quy định học sinh mới là phải ở trường, nhưng bởi vì kí túc xá cho học sinh của trường không đủ nên học sinh mới của năm nay đổi thành rút thăm ở trường, nếu như rút được ở trường thì nhất định phải ở có biết không?"

"Em đã biết" Tôi đứng ở trước một giấy hộp lớn đựng tờ sâm, lấy tờ giấy được xếp lên mở ra. Phía trên là dùng bút marker viết một chữ " Không ".

"Em không rút được giường ngủ cho nên không trọ ở trường, mặc dù nói không trọ ở trường nhưng cũng không thể ở bên ngoài làm bừa, cũng không thể cúp cua hay đi học trễ. Em cầm mấy bảng kê khai này giao cho giáo sư ở phòng làm việc sát vách, ông ấy là giáo sư chủ nhiệm lớp các em "

Tôi cầm lấy biên lai đóng tiền, cầm theo mấy bảng kê khai và cái tờ giấy rút thăm kia lại chuyển tới phòng làm việc sát vách. Phòng sát vách thật nhiều người, nam nam nữ nữ mấy chục người toàn bộ chen chúc trong phòng làm việc không lớn. Tôi nhìn mấy người nam nữ ngồi ở trước bàn làm việc giống giáo sư, ai mới là giáo sư Lý đây?

"Xin hỏi, ai là giáo sư Lý vậy!" Tôi kéo một người vừa đi vào phòng làm việc thoạt nhìn giống như nam sinh.

"Là tôi, em là học sinh mới của năm nay sao?" Anh ta nhìn từ trên xuống dưới quan sát tôi một lần.

"Vâng!" Tôi gật đầu một cái đưa bảng kê khai cầm trên tay tới trước mặt anh ta. Anh nhận lấy bảng kê khai nhìn một chút "Lý Ngọc Tyển, thành phố T, không rút được giường ngủ, em có chỗ ở chưa? Người này là. . . . . ."

"Em có chỗ ở rồi, đây là anh trai em, anh ấy theo em tới đây báo danh."

"À, bây giờ em đến khu 4 lầu 3 phòng 305 gặp bạn học của em đi, sau đó chờ thầy phát tài liệu, khu bốn là từ đây đi thẳng ra ngoài, dãy lầu màu trắng."

"Em hiểu rồi, cám ơn thầy Lý." Tôi gật đầu một cái xoay người rời khỏi phòng làm việc càng ngày càng chen lấn ngột ngạt này. Nóng chết người, mặc dù có máy điều hòa, nhưng 30, 40 chen lấn người ở bên trong thì máy điều hòa căn bản không có tác dụng. Anh rút khăn giấy từ trong túi ra lau mồ hôi trên trán tôi.

"305, 305, anh ơi, ở đây này." Tôi đẩy cửa phòng học số 305 ra, bên trong đã có 30, 40 người ngồi rồi. Tôi quan sát những người ngồi ở trong phòng, bọn họ hẳn là đồng học của tôi rồi, tôi còn tưởng rằng chuyên ngành tất cả đều là nữ sinh chứ, thì ra là nam sinh cũng chiếm đến một nửa. Tôi kéo anh tìm một bàn trống ngồi xuồng chờ phát tài liệu. Một nam sinh tóc dài chạm vai, lỗ tai đeo ba bốn khuyên tai hình thù kỳ quái từ phía sau đi tới trước bàn của tôi, từ trên xuống dưới quan sát tôi nửa ngày.

"Cậu là Lý Ngọc uyển."

Tôi ngẩng đầu lên, nam sinh nhìn không giống người lương thiện này làm sao lại biết tôi còn có thể gọi ra tên của tôi nữa. Tôi nhích nhích lui người về phía sau, tựa vào trên người anh hai.

"Nhiều năm không gặp, tóc cậu vẫn còn dài như vậy!" Hắn vươn tay muốn nắm lấy nhúm tóc rủ xuống trước ngực tôi, lại bị anh phất tay "bập" một cái.

"Lý Ngự Chương, nhiều năm như vậy cậu vẫn là che chở em gái cậu, mình chỉ là khó được nhìn thấy bạn học cũ nên muốn lên tiếng chào hỏi với em cậu thôi, cậu cần gì phải khẩn trương như vậy?" Hắn rút tay về tà tà cắm vào trong túi quần.

"Lý Ngọc Uyển không ngờ chúng ta lại trở thành đồng học nha, chờ lúc anh cậu không có ở đây chúng ta lại cùng trò chuyện một chút!" Hắn phất nhẹ tay hướng tôi vẫy vẫy lại đi trở về hàng sau.

"Uyển Uyển, em biết hắn sao?" Anh giơ tay phủi phủi đầu vai mình.

"Không biết, là bạn học sao? Lúc nào vậy nhỉ, anh có ấn tượng không?" Tiểu học tôi và anh là cùng trường không cùng lớp, cấp 2 tôi và anh là cùng lớp cùng trường, còn bạn học thời cấp 3 thì tôi không thể quên nhanh như vậy. Tôi đang nhớ lại người nam sinh vừa rồi kia rốt cuộc là bạn học năm nào thì cửa phòng học lại lần nữa bị đẩy ra, lần này tiến vào là giáo sư Lý chủ nhiệm lớp, một người thoạt nhìn giống học sinh. Giáo sư Lý đứng ở trên bục giảng cầm sổ điểm danh: "Hôm nay ban thư ký hầu như đều đến đông đủ, chỉ có hai học sinh bởi vì trong nhà có chuyện bất đắc dĩ mà tối nay mới đến, bây giờ chúng ta điểm danh trước để biết nhau. Còn nữa, khi thầy đọc đến tên ai thì người đó bước lên đây lấy thời khoá biểu và tài liệu"

"Triệu Học Giai."

"Có"

"Lý Học Quân"

"Có"

"Vương Thụy Giai"

"Có"

"Triệu Tiểu Vũ"

"Có" Người nam sinh vừa rồi đứng ở trước bàn nói chuyện với tôi kia đáp một tiếng sau đó lung la lung lay đi tới trước bục giảng cầm một phần tài liệu.

"Anh, em nhớ ra cậu ta là ai rồi!" Nghe thấy tên tôi mới nhớ tới, làm sao tôi lại quên hắn chứ? Bắt đầu từ năm thứ ba thời tiểu học hắn vẫn luôn khi dễ tôi, kéo tóc tôi- Triệu Tiểu Vũ.

"Là ai ?" Anh đè thấp giọng hỏi tôi.

"Là Triệu Tiểu Vũ, là cái tên thời tiểu học thích kéo tóc em, có một lần còn hại em cắt một nắm tóc đó." Nhắc tới hắn tôi liền tức giận, khi đó tôi thật vất vả mới dưỡng được tóc dài, lại bởi vì trò đùa dai của hắn mà hại tôi cắt bỏ một đoạn thật dài.

"Lý Ngọc Uyển, Lý Ngọc Uyển."

"A, có" Cùng anh trò chuyện quá chuyên chú tôi không có nghe được tiếng giáo viên điểm danh. Tên báo xong, tài liệu phát cũng phát xong rồi, cái gì nên nộp cũng đã nộp xong. Từ nhỏ tôi đối với bạn bè xa lạ không quen biết liền tương đối không tích cực, bây giờ cũng là vậy. Tôi cầm túi xách vừa định rời khỏi phòng học.

"Lý Ngọc Uyển, chờ một chút." Từ sau lưng truyền đến tiếng giáo sư Lý. Tôi quay đầu "Thầy Lý, còn có việc gì sao?"

"Em không ở trường, nhưng là vì để sau này thuận tiện, bây giờ chúng ta sẽ dẫn em đi xem túc xá ở nơi nào, sau này muốn tìm bạn học cũng dễ dàng hơn."

"A, được!" Mặc kệ sau này có cần hay không, thì thầy cũng đã nói như vậy, tôi dù không muốn thì cũng phải lưu lại ấn tượng tốt với thầy nên đành phải đi một chuyến. Tôi đi theo một cô bạn học tay cầm chăn mềm, chậu nước rửa mặt và bình nước nóng bước về phía ký túc xá học sinh. Đi tới trước một toà nhà lát gạch đỏ, mỗi bên vách nhà đều có một cầu thang riêng, bên trái viết cấm nữ sinh, bên phải viết cấm nam sinh.

" Ký túc xá nữ, nam sinh không thể vào, ký túc xá nam, nữ sinh không thể vào. Hôm nay trình diện có rất nhiều phụ huynh cho nên ngoại lệ, còn bình thường thì xin các học sinh chú ý."

Tôi và bạn nữ cùng lớp đó leo lên lầu hai, giường ngủ là rút thăm mà quyết định, sẽ có rất nhiều học sinh thuộc chuyên ngành khác nhau ngủ cùng một phòng. Tôi nghe nói cô nữ sinh này hình như tên là Vương Chiêu Đệ, cô ấy gian nan kéo chăn, hành lý, bình nước nóng và chậu nước rửa mặt này nọ đi về phía trước, tôi cũng đi nhanh hai bước vỗ vỗ vai cô ấy.

"Để mình xách giúp cậu, thoạt nhìn thấy đồ đạc rất nặng." Cô ấy nhìn tôi một lúc, sau đó nói tiếng cám ơn rồi đặt một cái túi xem ra nhẹ nhất vào trong tay tôi. Sức nặng bất ngờ đè xuống tay làm cho tôi thiếu chút nữa ngã chúi xuống, anh hai ở phía sau nhanh tay giữ lấy thân thể tôi, sau đó nhận lấy cái túi trong tay tôi.

"Từ nhỏ đến lớn em chưa từng xách qua vật nặng gì nên cứ để đó anh xách cho!" Tôi có chút ngu ngơ giao cái túi trong tay cho anh, tôi cũng không phải thật sự giống như lời Triệu Tiểu Vũ nói được gia đình bảo vệ quá mức, ở nhà mặc dù ba mẹ và ông nội đều thiên vị cưng chiều anh hai, nhưng tôi cũng không giống như ‘tiểu tức phụ’ trong phim truyền hình phải làm việc nhà gì đó, trong nhà việc mấy việc nặng như khuân đồ gì đó ba đều cho bộ đội đến giúp đỡ.

Theo Vương Chiêu Đệ mở cửa đi vào một phòng ngủ, trong phòng ngủ có mười mấy người đứng ngồi có đủ, có người còn đã bắt đầu mở hành lý ra thu xếp đồ đạc, có người vẫn còn đang sửa sang lại chăn trải giường. Ở giường tầng dưới gần cửa sổ có một nữ sinh béo mập múp míp đang dựa vào bàn ăn đồ ăn vặt, người đang trải giường chiếu hẳn là người nhà của cô ta rồi.

"Cám ơn cậu đã giúp mình mang đồ. Cậu vào trong ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Vương Chiêu Đệ nhận lấy túi trong tay anh, tìm một tờ báo trải trên ván giường.

"Không cần đâu, mình cũng không giúp được cái gì." Tôi có chút bối rối phất tay một cái. Tôi trên dưới dò xét cẩn thận gian phòng ngủ này, cũng hơi tệ một chút, mặc dù một năm phải trả 300 ngàn tiền thuê, nhưng mà ít nhất cũng có phòng rửa mặt riêng.

Tôi nhìn vách tường trải qua chục năm mà có chút biến thành màu vàng, bốn thanh song sắt của giường tầng dựa vào tường, tủ đồ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ nằm trong góc, trên bàn gần cửa sổ bày mấy dụng cụ rửa mặt.

Ban đầu vốn là vì không rút được giường ở trường mà hơi có chút thất vọng, nhưng sau khi nhìn thấy phòng ngủ học sinh xong thì bắt đầu may mắn mình không có rút được ở trường. Loại hoàn cảnh này tôi thật đúng là không chắc chắn có thể trụ được lâu.

Chỉ chốc lát sau cha mẹ của cô gái kia đã sửa sang xong giường tầng dưới gần cửa sổ của cô ta rồi, trong phòng ngủ cũ nát này nhìn có vẻ cực kỳ dễ coi, màn hoa nhỏ màu hồng, ga giường nền trắng hoa xanh lam, chăn bông cùng màu, đèn bàn xinh xắn, còn có trên tường dán áp-phích không biết là minh tinh nào.

Nhìn thấy tôi đang quan sát cô ta, cô ta cũng tò mò ngẩng đầu lên quan sát tôi. Sau đó tôi thầm nghe thấy ba mẹ cô gái đó đang nhỏ giọng nói thầm gì đó là tại sao nam sinh có thể vào phòng ngủ của nữ sinh. Tôi vừa định xoay người rời đi thì chợt nhìn thấy cô ta đột nhiên hai mắt tỏa sáng vọt tới trước mặt tôi, không, phải là vọt tới trước mặt anh tôi mới đúng "Anh là Lý Ngự Chương đúng không?"

Tôi ngẩng đầu lên mang theo ánh mắt nghi vấn, anh biết cô nữ sinh này? Nữ sinh kia chạy về giường lấy một cuốn tập từ trong đống sách, mở ra lại rút một tờ giấy trong đó rồi đưa đến trước mặt chúng tôi."Đây cũng là anh đúng không."

Tờ giấy này là một trang báo tôi đã từng xem qua, là bài báo viết lúc anh hai lấy được giải nhất trong cuộc thi vật lý cả nước vào ba năm trước. Đứng giữa tấm ảnh trắng đen chính là anh ấy, mặc dù khi đó lùn hơn và cũng nhỏ hơn rất nhiều so với bây giờ, nhưng từ khuôn mặt không thay đổi gì nhiều mà vẫn có thể nhìn ra được là ai.

"Đây là anh họ của mình, lần đó anh ấy giành được giải nhì. Vốn lúc đầu còn cho là anh ấy sẽ đạt giải nhất cơ." Nữ sinh kia chỉ vào một nam sinh khác đứng bên cạnh anh nói. Tôi nhìn đồng hồ thời gian đã gần trưa rồi. Cắt đứt lời nhai đi nhai lại anh họ của cô ấy ưu tú như thế nào thế nào, rồi sau lần tranh tài đó thất vọng cỡ ra sao, tôi nghe mà đầu váng mắt hoa, vội vàng tìm lý do mình còn có chuyện phải làm mà kéo anh ra khỏi ký túc xá.

"Rốt cuộc cũng phải đi học rồi." Tôi nhìn cửa trường học thở dài, còn rất nhiều nơi vui vẻ mà tôi chưa có đến chơi đây.

"Uyển Uyển không muốn đi học sao?" Anh kéo vai tôi đứng ở cửa trường học.

"Vốn là muốn lên lớp, nhưng nhìn tới trường học, phòng học còn có phòng ngủ em liền không muốn lên nữa." Đặc biệt là khi nghĩ đến trong lớp còn có một Triệu Tiểu Vũ từng khi dễ tôi thì càng không muốn lên lớp. Anh lấy thời khoá biểu của tôi ra, "Một ngày chỉ có 10 tiết (sáng+chiều), thời gian em ở trường học cũng không coi là nhiều, không có lớp hãy về nhà hoặc đến trường tìm anh."

"Vâng" Tôi gật đầu một cái. Trên đường về nhà tôi đi dạo siêu thị mua một đống lớn trái cây và đồ ăn vặt. Buổi tối anh ngồi trên ghế sa lon gọi điện thoại cho mẹ, tôi vùi trong ngực anh ăn nho hôm nay mới mua.

Anh ở trong điện thoại nói với mẹ hôm nay anh dẫn tôi đến trường báo danh, mẹ nghe xong chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó mẹ ở đầu dây bên kia hỏi thăm thời gian anh đến trường báo danh, tình trạng cơ thể, trên người tiền có đủ hay không, hành lý đồ dùng gì đó mẹ gửi đã tới chưa.

Chúng tôi đều có điện thoại, lần này ra ngoài lâu như vậy, mẹ lại chưa từng gọi cho tôi dù chỉ một cuộc, nhưng cứ cách hai ba ngày là sẽ gọi điện thoại cho anh. Anh cúp điện thoại, vòng tay ôm chặc tôi sau đó cúi đầu cắn lấy nửa quả nho trên môi tôi ăn luôn.

"Anh à, anh có nói với mẹ chuyện chúng ta không ở ký túc xá trường mà thuê phòng ở bên ngoài hay không?"

"Không có."

"Mẹ không có hỏi anh chuyện chỗ ở sao?"

"Lúc ở nhà đã hỏi, anh nói có lẽ sẽ ở trường học." Anh cầm một quả nho từ trong mâm đựng trái cây lên đút cho tôi.

"Mẹ cũng không hỏi lại?" Trong ấn tượng của tôi thì hình như mẹ không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.

"Không có hỏi, mẹ rất tin tưởng anh." Anh cắn quả nho cúi đầu đút vào trong miệng tôi. Tôi vừa cắn quả nho hương vị ngọt ngào vừa nghĩ, người cực kì sĩ diện như mẹ nếu biết con trai mà mẹ tin tưởng nhất ở bên ngoài cùng với con gái mình đang trình diễn chuyện tình yêu cấm kỵ, tôi nghĩ có lẽ mẹ sẽ tức chết.

Sự tà ác trong lòng tôi bốc lên theo cấp số nhân, tôi cắn một quả nho cuối cùng trong tay anh, sau đó đưa đầu tới chủ động dán môi lên môi anh. Anh vô cùng ngạc nhiên vì sự chủ động của tôi, mặc dù gần đây tôi đã không còn bài xích anh tiếp xúc thân mật với tôi nữa, nhưng chủ động thì vẫn là lần đầu tiên. Tôi nhìn trong mắt anh chợt lóe lên vui mừng sau đó nhắm mắt lại tiếp tục hôn lại sâu hơn.

Buổi tối trời bắt đầu mưa, trời mưa rất lớn, mưa rơi rào rào không ngừng cùng với tiếng sấm chốc chốc vang lên cũng như tia chớp y hệt cự long thăng thiên thỉnh thoảng lại rạch ngang trời, tôi nương theo ánh sáng tia chớp nhìn người đang đè trên thân thể tôi, sau đó vươn tay vòng lấy bờ vai rắn chắc đầy mồ hôi của anh, nhắm mắt lại cảm nhận vật cực nóng đang ở trong cơ thể tôi rút ra cắm vào mang theo khoái cảm khác thường.

Dường như cảm thấy khác hẳn với dịu dàng và có thể tiếp nhận lần trước, hôn nhẹ nhàng giờ đã biến thành khẽ cắn hơi đau đớn, vật nóng rực trong cơ thể rut ra đâm vào càng trở nên dùng sức hơn, càng thâm nhập sâu hơn.

Tôi nhẫn nhịn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng lại hình như là khích lệ lớn lao cho đối phương. Ngay giây phút tôi từ trong ngọn lửa dục vọng khổng lồ bay lên khoái cảm đỉnh điểm thì tôi liền biết rõ tôi đã rơi vào địa ngục vô tận. Tôi sẽ vĩnh viễn mang cái danh anh em loạn luân này, vĩnh viễn không thể nào tháo được gông xiềng đạo đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.