Song Sinh

Chương 18: Chương 18




Sáng sớm thứ bảy tôi đi và anh hai đi tham gia buổi dã ngoại thịt nướng do trường anh tổ chức. Địa điểm tập trung đã tụ tập rất nhiều người. Tôi nhẹ nhàng kéo tay anh, nói: “Lớp anh thật nhiều người.”

Anh ngước mắt quét qua đám người chung quanh một cái: "Chỉ có một ít là lớp của anh, còn lại không phải."

"Ồ!" Hôm nay không phải là đi dã ngoại thịt nướng với mấy bạn của anh sao? Tại sao lại có người khác, chẳng lẽ cũng giống như em là người nhà của anh hả?

"Tiểu Uyển Uyển, Tiểu Uyển Uyển" Tôi nghe thấy có người gọi liền ngẩng đầu lên tìm kiếm.

"Cuối cũng cũng tìm được cậu rồi" Vai của tôi bị Từ Tiểu Nhã dùng sức vỗ một cái.

"Từ Tiểu Nhã, đau lắm đấy!" Tôi quay đầu nhìn chằm chằm Từ Tiểu Nhã, hôm nay cô ấy ăn mặc rất giống con trai, quần jean màu xanh đen, áo T-shirt dài tay cũng màu xanh đen, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai nữa.

"Chao ôi, hôm nay chúng ta tâm ý tương thông, mặc áo cặp nha." Từ Tiểu Nhã đùa giỡn kéo kéo tay áo T - shirt trên người của tôi gần như cùng màu với màu áo của cô ấy.

"Phải, hôm nay chúng ta mặc đồ tình nhân." Tôi có chút buồn cười vỗ vỗ cô ấy.

"Ồ, hóa ra anh cậu cũng mặc giống cậu, thật là thất vọng!" Từ Tiểu Nhã giả bộ thất vọng cau mày. Cái áo T – shirt anh đang mặc và với cái áo trên người tôi là do một lần đi dạo phố nhìn thấy ở một cửa hàng chuyên bán đồ cặp cho các cặp đôi tình nhân mua về, kiểu dáng không tệ, chất lượng cũng rất tốt, lúc ấy rất thích nên mua.

"Xe tới rồi, xe tới rồi, Tiểu Uyển Uyển có muốn ngồi chung với mình hay không." Từ Tiểu Nhã kéo tay tôi muốn chen đi tới trước.

"Uyển Uyển sẽ say xe, ngồi cạnh tôi vẫn tốt hơn."

Lên xe mới phát hiện có rất nhiều người, hai bên bốn mươi hành khách ngồi kín chỗ. Tôi và anh tìm được chỗ ngồi rồi sau đó khởi hành đến địa điểm cần đến.

"Uyển Uyển, một lát nữa mới đến, em ngủ một lát đi, tối hôm qua em ngủ không ngon mà." Giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.

"Vâng" Tôi dựa nửa người gối lên cánh tay anh, nhắm mắt lại. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy có người nào đó đang nhìn tôi... Tôi mở mắt ra ngồi thẳng dậy, thì ra là nữ một sinh đang nhìn tôi. Cô nữ sinh này có mái tóc dài và đôi mắt tròn tròn như tôi, nhưng khuôn mặt nhã nhặn và phong cách lại để lộ ra mấy phần khôn khéo và giỏi giang, khác hoàn toàn với tôi. Tôi cười với cô ấy, nhưng cô ấy không có biểu càm gì mà xoay người đi. Đến nơi, một đám con trai tự do chia nhóm làm mấy đống lửa nhỏ bắt đầu nướng thịt. Tôi ngồi trên một tảng đá sạch sẽ nhìn mấy nam sinh lấy nguyên liệu nướng thịt từ trong túi ra.

"Chào, Lý tiểu muội muội, còn nhớ anh không?" Một nam sinh trông lạ mắt nhảy đến trước mặt tôi. Tôi lắc đầu một cái, không có ấn tượng. Cậu ta đưa tay ôm ngực, dáng vẻ đau lòng như sắp chết: "Mình chính là nam sinh đẹp trai nhất trong ba tên đến nhà cậu hôm trước đó- Trứ An Đằng!”

"Chào cậu!" Tôi vươn tay nhưng còn chưa bắt được thì cậu ấy đã bị người đẩy qua chỗ khác.

"Lý tiểu muội muội, cậu khỏe không? Mình là Triệu Dật Hiên, mình mới là nam sinh đẹp trai nhất ở trong nhà cậu ngày đó." Lần này người đứng trước mặt tôi chính là anh nam sinh lúc trước Từ Tiểu Nhã chỉ cho tôi xem, nghe đâu là khi cười lên có cảm giác là một nam sinh rất xấu xa.

"Tránh qua một bên, Lý tiểu muội muội mới không thích cái đồ củ cải hoa tâm (*) như cậu."

(*): trăng hoa, đào hoa…

"Lý tiểu muội muội, mình tên là Trương Ngọc Long, có phải rất khéo hay không, tên của chúng tôi đều có chữ “ngọc” đấy, điều này đã nói lên chúng ta rất có duyên." Nam sinh lần này nhảy ra trông rất giống anh hai, đều cao gầy lịch sự nhưng anh hai sẽ không nói ra những lời như vậy, cho tới bây giờ anh ấy đều cho tôi cảm giác chững chạc sâu lắng.

"Được rồi, ba người các cậu đừng có ở đây quấn lấy em gái mình, tự mà làm đồ ăn đi." Anh đưa cho tôi một cái đĩa và một đôi đũa, trên đĩa có cánh gà nướng và lạp xưởng tôi thích nhất.

"Anh, anh cũng ăn đi" Tôi gắp một miếng lạp xưởng lên đưa cho anh cắn một cái.

"Lý tiểu muội muội, mình giúp cậu nướng đùi gà." Một cái đùi gà được đặt vào đĩa của tôi.

"Lý tiểu muội muội, đùi gà ăn không ngon đâu, ăn thịt bò mình nướng mới ngon mà còn tốt cho sức khỏe." Một miếng thịt bò đưa tới đặt chồng lên đùi gà.

"Lý tiểu muội muội, con gái phải ăn nhiều rau dưa mới tốt." Một trái bắp vừa được nướng xong đưa cho tôi cầm. Một tay tôi bưng đĩa đựng đùi gà, thịt bò còn có cánh gà anh hai vừa gắp cho, tay còn lại thì cầm một trái bắp. Ăn cũng không thể ăn được, gặm cũng không thể nào gặm được.

"Anh…" Tôi đặt hết lên tay anh.

"Em muốn ăn cánh gà." Tôi tựa đầu lên tay anh, miệng mở rộng chờ anh đút cánh gà. Chợt tôi cảm giác có ai đó đang nhìn mình nên quay đầu lại, ánh mắt như đâm vào người khiến tôi thấy đau đau.

"Ăn chút thịt nướng đi, em vừa hết cảm mạo không nên ăn nhiều sẽ bị đau họng." Anh đút cho tôi ăn cánh gà xong rồi bỏ đồ ăn còn dư lại xếp chồng đặt lên trên bàn bên cạnh. Vì ăn nhiều đồ nướng cho nên mọi người đều khát nước, không biết là chủ sự thấy hứng thú hay là muốn tác hợp cho nhưng cặp đôi có tình yêu mới chớm nở, nhưng vì cả hai đều mắc cỡ không dám bày tỏ mà chủ sự bảo vì không mua đủ cốc nên mỗi nữ sinh có thể được lấy một cái ly, nhưng nam sinh thì không có, nếu nam sinh muốn uống nước thì chỉ có thể đi tìm nữ sinh mượn cái ly mà uống nước thôi..., nhưng nữ sinh có đồng ý hay không lại là một chuyện khác. Tôi có chút dở khóc dở cười nhìn cái ly trên tay được rót Coca hơn phân nửa lại nhìn Trứ An Đằng, Triệu Dật hiên, Trương Ngọc Long đang đùa giỡn tranh nhau muốn uống chung ly với tôi ở trước mặt.

"Này Lý Ngự Chương…" Giọng nói truyền đến từ sau lưng tôi, tôi và anh trai đồng thơi quay mặt sang. Ồ hóa ra là cô nữ sinh nhìn tôi lúc còn ở trên xe.

"Chuyện gì?" Anh nhìn cái ly cô ấy đưa tới, nhíu mày một cái.

"Mình nghĩ chắc cậu đã khát nước rồi, cái ly này mình chưa đùng đâu, cậu uống đi."

"Không cần, tôi có ly rồi." Anh cầm cái ly trên tay tôi uống một hớp cola. Lần này thì hay rồi, ba người kia đang đùa giỡn cũng ngừng lại, mà nữ sinh chủ động đưa ly giờ muốn cầm cũng không được, mà lấy về cũng không xong.

"Tiểu Uyển Uyển, cậu uống chung ly với ai thế?" Xa xa liền nghe thấy tiếng của Từ Tiểu Nhã vọng qua bên này.

"Với anh của mình" Tôi vẫy vẫy tay với Từ Tiểu Nhã, cô bạn này từ lúc xuống xe đã lặn đâu mất tăm, vậy mà còn bảo là đi theo bầu bạn với tôi, đến giờ mới thấy bóng dáng.

"Lại thế nữa, chẳng thú vị gì cả, mình còn tưởng cậu sẽ uống chung với người khác cơ." Từ Tiểu Nhã giơ cái ly lắc qua lắc lại .

"Vậy cậu uống chung với ai?" Tôi chỉ chỉ cái ly trong tay Từ Tiểu Nhã.

"Mình muốn uống chung với ai đó..., nhưng khổ nỗi chẳng ai muốn uống chung với mình cả, cho nên, ha ha ha. . . . . . , Tiểu Uyển Uyển, cậu có muốn uống chung ly với mình không?" Từ Tiểu Nhã khoác tay lên vai tôi cười với vẻ mặt xấu xa.

"Thôi, mình không dám đâu, mắc công người ta hiểu lầm thì chết." Tôi phất phất tay làm cái tư thế ‘xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này’. Có Từ Tiểu Nhã chen ngang, nữ sinh kia liền xanh mặt xoay người rời đi, trước khi đi còn oán hận nhìn tôi một cái. Còn một tổ ba người hay phô trương kia thì bắt đầu kế hoạch tìm gái đẹp tìm ly uống nước. Ăn đã ăn xong rồi, nước cũng uống no nê rồi, một đám người nhóm lửa trên bãi đất trống, mọi người ngồi xung quanh đống lửa trò truyện. Tôi ngồi ở bên cạnh anh ăn bắp nướng để giành ban nãy.

"Lý tiểu muội muội, có muốn tìm bạn trai không, nói tiêu chuẩn của cậu đi, anh An đây sẽ giới thiệu cho cậu." Nói xong còn đưa một cây kẹo que cho tôi, thật sự nghĩ tôi là con nít hay sao.

"Tiêu chuẩn? Phải đẹp trai như anh hai!" Tôi lột vỏ cây kẹo que ra liếm một cái, mùi vị cũng không tệ lắm, ngày mai sẽ đi mua một ít để dành trong nhà ăn dần.

"Mình thì sao, đẹp trai cũng không kém anh cậu đâu nha." Tiến tới trước mặt tôi là Triệu Dật Hiên.

"Còn phải thông minh như anh hai!" Tôi tiếp tục ăn kẹo que.

"Vậy khẳng định là mình rồi, mình vừa đẹp trai lại vừa thông minh." Tiến tới trước mặt tôi vẫn là Triệu Dật Hiên.

"Đúng rồi, còn phải đánh thắng được anh ấy." Ăn xong kẹo que rồi, tôi nhớ hình như trong túi còn có ít quả mơ thì phải.

"Đánh thắng anh cậu hả, chuyện này cũng không phải là dễ." Triệu Dật Hiên đứng lên làm cái thế khiêu khích anh tôi.

"Được rồi, đến đây anh vợ tương lai, đến đánh thử một trận xem sao."

Tôi lấy túi mơ ra:"Anh cẩn thận đừng làm người ta bị thương, em nhớ hình như năm nay anh đã thi lên đai đen đoạn 3 (*) rồi đúng không?"

(*): Màu đai lưng của võ sĩ đại diện cho trình độ kỹ thuật của họ, thứ tự từ thấp đến cao là đai trắng (cấp mười), đai trắng vàng (cấp chín), đai vàng (cấp tám), đai vàng lục (cấp bảy), đai lục (cấp sáu), đai lục lam (cấp năm), đai lam (cấp bốn), đai lam hồng (cấp ba), đai hồng (cấp hai), đai hồng đen (nhất phẩm, nhị phẩm đến tam phẩm), đai đen (đoạn một đến chín).

Trong đó, đai đen đoạn hai, ba: Trợ lý Huấn luyện viên (nếu muốn).

Bốn, năm: Huấn luyện viên (nếu muốn).

Sáu đến tám: Võ sư (nếu muốn).

Chín: Võ sư cửu đẳng.

Triệu Dật Hiên giống như khí cầu bị đâm thủng, đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi.

"Anh của em thật sự là đai đen đoạn 3?"

"Vâng ạ! Anh ấy đã học năm năm, gần được sáu năm rồi, vốn là đã sớm thi, nhưng khoảng thời gian trước bận quá cho nên năm nay mới đi thi."

"Vậy là anh không thể không cơ hội rồi sao?"

"Cơ hội gì?" Tôi nghe cả buổi mà vẫn không hiểu.

"Theo đuổi em chứ sao!"

Tôi cười cười không để lời của Triệu Dật Hiên ở trong lòng.

"Lý tiểu muội muội, em cho anh số điện thoại có được không?" Triệu Dật Hiên ghé tai tôi nói nhỏ. Tôi lấy điện thoại di động chuẩn bị nói cho anh ta, thì một bàn tay đã lấy điện thoại của tôi đi rồi.

"Uyển Uyển còn nhỏ không nên có bạn trai." Giọng nói của anh trầm hơn bình thường, hình như có chút không vui. Anh nói như vậy nên tôi không cho Triệu Dật Hiên số điện thoại nữa. Buổi tối về đến nhà, tôi ngồi trong lòng anh gặm táo xem tivi, chiếc điện thoại anh đặt ở khay trà vang lên. Tôi nhìn lướt qua, hình như là mẹ gọi.

"Anh, mẹ nói gì vậy?" Dường như chưa nói mấy câu anh liền cúp máy rồi.

"Mẹ nói ba mua xe mới, lễ Quốc Khánh họ được nghỉ dài hạn nên muốn lái xe đến đây xem hai anh em mình."

"Vậy à." Tôi vùi đầu vào ngực anh, mẹ muốn đến đây, nếu như họ biết chúng tôi như vậy, tôi không dám tưởng tượng mẹ sẽ tức giận đến mức nào.

"Uyển Uyển yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu! Tất cả đã có anh ở đây!" Anh nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng của tôi để cho tôi an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.