Song Sinh

Chương 20: Chương 20




"Đúng, đúng ạ, cháu biết rồi, ở đâu ạ, chúng cháu lập tức đến." Anh nghe điện thoại, không biết bên trong nói những gì mà sắc mặt của anh trở nên nặng nề, mày nhíu chặt lại.

"Anh.... Mẹ nói gì trong điện thoại?"

"Uyển Uyển đi mau" Anh kéo tôi vội vã chạy ra ngoài, ngay cả cặp cũng không kịp cầm. Ngồi ở trên xe taxi, anh nói địa chỉ với bác tài xế, taxi chạy một mạch về phía trước.

"Anh... Mẹ nói gì trong điện thoại?" Tôi kéo ống tay áo của anh, sắc mặt anh càng lúc càng nặng nề, chân mày nhíu chặt lại, rốt cuộc mẹ đã nói gì trong điện thoại với anh?

"Không phải mẹ gọi điện tới, là bệnh viện gọi. Lúc ba mẹ đi vào thành phố A có va chạm với một xe khác, bây giờ họ đang được cấp cứu trong bệnh viện."

"Có nghiêm trọng không?" Tại sao có thể như vậy, mặc dù từng nghĩ tới mấy chục mấy trăm lần muốn ngăn mẹ tới thành phố, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ có chuyện như vậy.

"Không rõ lắm, bác sĩ chưa nói, chỉ bào chúng ta lập tức tới bệnh viện. Yên tâm, ba mẹ sẽ không sao đâu." Anh cầm tay tôi. Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng dừng trước cánh cửa lớn của một bệnh viện. Tôi đẩy cửa xe ra liền xông vào trong.

"Chị có biết người mới bị tai nạn được đưa đến đâu không ạ?" Tôi bắt được một y tá lướt qua tôi, hình như chị ấy không ngờ là tôi sẽ tóm lấy chị ấy, chị ngẩn người: "Phóng cấp cứu ở bên kia, em qua hỏi thử xem."

Theo phương hướng chị y tá chỉ, tôi chạy đến một nơi có ghi ba chữ "Phòng cấp cứu" hỏi thăm.

"Xin hỏi người vừa bị tai nạn xe được đưa đến đâu ạ?" Tôi dùng sức vỗ phòng cấp cứu hỏi mấy người đang ngồi ở quanh bàn đá hoa.

"Là người mới được đưa đến hả em?" Một chị giống bác sĩ lục lọi đống giấy tờ.

"Vâng! Vừa được đưa tới." Tôi dùng sức gật đầu một cái.

"Em là người nhà của Lưu Tú Anh." Chị lật đi lật lại tấm kẹp giấy.

"Đúng, em là con gái bà ấy, bà ấy có khỏe không?" Tôi có chút nóng nảy muốn tóm lấy tay chị ấy.

"Từ nơi này đi qua phòng cấp cứu thứ hai, em phải nhanh một chút..." Tôi chưa kịp nghe xong lời của chị ấy, liền chạy tới phòng cấp cứu thứ hai. Đứng trước cửa phòng cấp cứu, tôi nhìn một người toàn thân đầy máu đang nằm trên giường cấp cứu, tôi không tin đó là mẹ, trong trí nhớ của tôi mẹ luôn ăn mặc chỉnh tề không hề có một chút vết bẩn tóc cũng được chải chuốt gọn gàng không hè có chút rối tung nào. Nhưng quần áo bệnh nhân của người nằm trên giường lại có những mảng máu lớn đã khô, hơn nữa còn dính đầy bùn đất, tóc cũng rối tung rối bù đến không chịu nổi.

"Mẹ...." Tôi nhẹ nhàng đứng ở bên giường không thể tin được kêu lên một tiếng. Người trên giường nghe được giọng nói của tôi liền quay mặt về phía tôi, ánh mắt dường như lóe lên một cái, đôi môi giật giật.

"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Không biết từ lúc nào anh đứng phía sau tôi. Tôi cảm thấy được ánh mắt của mẹ toát ra được một chút vui sướng, sau đó mẹ khó khăn đưa tay chỉ cái ví da đặt ở trên cửa sổ. Anh đi tới cầm ví da rồi đặt lên tay mẹ.

Mẹ ra hiệu bảo anh mở ví da lấy chùm chìa khóa bên trong ra. Sau đó mẹ dùng bàn tay đầy máu nắm lấy chùm chìa khóa bằng đồng trông rất bình thường đặt vào lòng bàn tay anh rồi nắm chặt lại.

Tôi thấy môi mẹ hình như đang mấp máy, anh kề sát tai lại gần, không biết mẹ đã nói gì với anh mà chờ đến lúc anh ngẩng đầu lên thì vẻ mặt của mẹ giống như đã hoàn thành xong một nhiệm vụ thật khó khăn, sau đó bà thản nhiên nhìn tôi đang đứng bên cạnh, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.

Máy giám thị bên giường cấp cứu cũng phát ra còi báo động chói tai trong một giây mẹ nhắm mắt kia, một đám bác sĩ, y tá mặc áo trắng chạy vào, sau đó chúng tôi bị đẩy ra bên ngoài. Tôi và anh thấp thỏm đứng trước cửa phòng cấp cứu nhìn từng tốp bác sĩ rồi y tá liên tục ra vào. 30 phút trôi qua, tôi cảm thấy 30 phút này dài như ba năm, một bác sĩ đi ra từ bên trong hẳn là bác sĩ chuyên khoa. Khuôn mặt không biểu cảm nhìn hai anh em tôi đứng ở trước cửa.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong hai người hãy nén bi thương, những thủ tục khác đang được xin ý kiến để tiến hành." Trước mắt tôi tối sầm, nên cái gì cũng không nghe rõ. Chờ đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, xung quanh đều là một màu trắng, tường màu trắng, trần nhà màu trắng, chăn màu trắng, ga giường màu trắng, trắng đến mức làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.

"Uyển Uyển đã tỉnh rồi à?" Bàn tay hơi lành lạnh phủ lên trán tôi.

"Anh, em làm sao vậy?" Tôi xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng váng.

"Em bị ngất. Đầu còn choáng váng không? Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?" Anh nâng tôi đang nằm ở trên gối.

"Anh à, em mơ thấy ác mộng, em mơ thấy ba mẹ bị tai nạn xe. Cảnh trong mơ y như thật, giống như nó đã thực sự xảy ra. Em còn mơ thấy dáng vẻ cả người đầy máu nằm trên giường của mẹ..." Đầu tôi bị anh áp vào ngực gần đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của anh "Đừng suy nghĩ nữa, tất cả đã có anh ở đây rồi." Giọng nói của anh trầm mà thấp, còn trầm hơn lúc bình thường, có lẽ anh không vui.

"Anh, là em đang nằm mơ, đúng không? Anh nói cho em biết, là em đang nằm mơ, mẹ không bị tai nạn, mẹ không chết, đúng không..." Tôi tựa đầu vào vai anh, nước mắt không cầm được mà chảy xuống. Mặc dù từ nhỏ tôi không thân với mẹ, nhưng ít nhất bà cũng sinh và nuôi dưỡng tôi, cho tôi cuộc sống hai mươi năm không phải lo áo cơm gạo tiền.

Trước giờ tất cả mọi chuyện còn lại đều do các đồng nghiệp của ba mẹ và anh xử lý, còn tôi thì chỉ ngơ ngác ngồi ở một bên. Lần nữa trở lại thành phố T, đứng trước cửa nhà mà tôi ngỡ như đã cách mấy thế kỉ. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi sẽ trở lại đây vì lý do này.

Đẩy cửa nhà ra, trong nhà có rất nhiều người đang ngồi, người quen, người không quen cũng ngồi đầy một phòng. Ông nội ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, bưng ly trà, hút thuốc, mới mấy tháng không thấy mà ông nội đã như già thêm mười tuổi. Anh dẫn tôi đi qua mọi người đang ở trong phòng rồi bước lên lầu hai. Anh đỡ tôi nằm lên trên giường, giúp tôi đắp chăn.

"Uyển Uyển, anh đi xuống một lát, lát nữa sẽ lên ngủ cùng em, mấy ngày nay em chưa được ngủ một giấc trọn vẹn cho nên ngủ trước một chút đi." Anh kéo rèm giúp tôi. Tôi nhìn gian phòng không hề thay đổi chút nào, còn ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm anh hay dùng, nhắm mắt lại. Không biết ngủ bao lâu, ngủ đến cả người đều choáng váng, nhắm mắt lại đều là những chuyện lạ kỳ quái.

Tôi mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ đi xuống dưới lầu, đám người lúc trước không còn ai nữa, anh và ông nội đang ngồi trên ghế sofa không biết đang nói những gì, quá xa nên tôi nghe không rõ. Tôi quay trở về tầng hai, tiếp tục nằm ở trên giường. Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó một cơ thể ấm áp dán sau lưng của tôi.

"Anh, có phải bởi vì chúng ta.... mà mẹ ba mới bị tai nạn xe hay không." Tôi xoay người áp đầu trước ngực anh, tiếng tim đập của anh luôn khiến tôi có cảm giác an toàn, lần này cũng không ngoại lệ.

Editor: tyvybutchi

[Tặng zin zin zin] Chương 20 (tiếp):

"Đừng suy nghĩ lung tung, chuyện của ba mẹ là ngoài ý muốn, không phải em cũng nghe cảnh sát nói rồi ư?" Tôi áp khuôn mặt lạnh lẽo vào ngực anh, cảnh sát nói chuyện này là trách nhiệm của tài xế phía bên kia, nhưng nếu như chúng tôi không ở thành phố A thì ba mẹ cũng không có khả năng tới thành phố A, và cũng sẽ không thể xảy ra tai nạn xe.

"Bởi vì chúng ta làm loại chuyện đó, cho nên ông trời mới khiến ba mẹ gặp tai nạn để cảnh cáo chúng ta." Tôi vươn cánh nắm chặt hông của anh, lần này là ba mẹ, vậy lần sau sẽ là ai? Tôi chỉ còn mỗi mình anh thôi! Tôi không muốn anh sẽ gặp chuyện không may, nếu ngay cả anh cũng sẽ xảy ra chuyện thì nhất định tôi sẽ không sống nổi.

"Đừng suy nghĩ, ngủ một giấc đi, em xem mới có mấy ngày mà lại gầy một vòng rồi." Anh ôm tôi vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ lưng tôi, giống khi còn bé dỗ tôi đi ngủ.

Tôi đứng cạnh linh đường nhìn từng người tới dâng hương, nghe mỗi người đi qua lại nói một câu: "Nén đau buồn nhé cháu". Lễ tang được bố trí trang nghiêm và cầu kì, vòng hoa, xe tang xếp đầy ở trong và ngoài linh đường." Tôi mặc đồ đen ngồi ở trong phòng nghỉ của người nhà, đóng chặt cửa ngăn cách mấy câu an ủi rỗng tuếch kia. Rốt cuộc tang lễ cũng kết thúc mĩ mãn, tôi và anh cùng ông về nhà, đi theo chúng tôi về còn có cô cô và dượng.

Trong lúc tôi xuống uống nước ở nhà ăn thì nghe được bọn họ nói với ông nội muốn chuyển qua ở chung với ông, để tiện chăm sóc ông. Qua một lúc lâu nhưng ông nội vẫn không nói gì, mãi đến khi tôi tưởng ông sẽ từ chối thì lại nghe thấy ông đồng ý, nhưng ông cũng nói nếu muốn chuyển vào thì có một điều kiện đó là phải giữ căn phòng của anh hai được nguyên vẹn, không cho phép ai có ý đồ gì với căn phòng đó.

Tôi đi tới lầu hai, mở cửa phòng ngủ của ba mẹ ra, thấy anh đang mở hộc tủ không biết đang tìm cái gì. Tôi đi vào trong, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái ra hiệu tôi đóng cửa lại, tôi xoay người đóng cửa lại thì thấy trên tay anh đang cầm chùm chìa khóa mẹ để lại trước khi mất. Anh tìm thấy một cái hộp bằng đồng được khóa bằng ổ khóa sắt nằm ở tầng cuối của tủ quần áo.

Cái hộp rất bình thường, giống như cái hộp dùng để đựng tiền lẻ của mấy quán bán đồ ăn vặt ngoài đường, anh cắm chìa khóa vào khẽ vặn một chút, ổ khóa được mở ra. Anh mở cái hộp, bên trong không khác gì mấy so với tưởng tượng của tôi, một đống đồ trang sức và mấy cuốn sổ tiết kiệm. Anh mở tờ giấy được gấp thành mấy lần ở trên cùng ra, tôi có chút tò mò đưa đầu tới.

Là một hợp đồng mua nhà, ngày đăng ký là hơn một năm trước, địa chỉ nhà là ở trung tâm thành phố A. Trên hợp đồng mua nhà là tên của anh. Anh nhanh chóng liếc nhìn toàn hợp đồng mấy lần và vài đồ vậ bên trong một chút, sau đó đậy lại rồi khóa kỹ cái hộp, sắp xếp đồ vật bị đảo lộn lại chỗ cũ rồi dắt tay tôi ra khỏi phòng cùng với cái hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.