Song Sinh

Chương 39: Chương 39




Mở mắt ra, mặt của anh đang ở trước mặt tôi không đi xa, anh giống như còn chưa tỉnh, hơi thở liên tục thổi lất phất ở bên cổ tôi. Tôi đưa mặt ra phía trước cọ cọ má anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mắt, môi nhẹ nhàng rơi vào trên môi anh, rốt cuộc đã trở về, lần này tôi sẽ giữ anh thật chặt ở bên người, sẽ không rời đi nữa. Tôi tiếp tục nhắm mắt lại kề mặt ở trong ngực anh lần nữa cảm thụ hơi thở ấm áp mà yên tĩnh này.

“Lý Ngự Chương, hôm nay cậu làm gì thế hả, buổi sáng vốn đã quyết định xong cậu sẽ chủ trì hội nghị mà, tại sao cuối cùng lại ném cho mình, vừa rồi mình hỏi thư ký Phùng, cậu ấy nói cậu đang nghỉ trưa, bây giờ đã mấy giờ rồi mà cậu vẫn còn ở đây nghỉ trưa, tối hôm qua cậu là làm cái gì hả.”

Cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị đẩy ra, tôi cảm thấy cả người anh giật giật sau đó đặt tay sau lưng vỗ nhẹ lưng của tôi để cho tôi tiếp tục an tâm ngủ.

“An Đằng, nhỏ giọng chút đi.” Giọng anh ép tới có chút thấp. Kéo chăn lên che lại đầu vai lộ ra bên ngoài của tôi.

“Lý Ngự Chương, gần đây cậu bị gì vậy hả, chuyện Trần Vãn Hương cậu công tư bất phân, mình và Tiểu Trí cũng không muốn so đo quá nhiều, dù sao cô ta cũng không tạo ra sóng gió lớn gì, nhưng không phải bây giờ cậu thật là có hơi quá đáng sao, sáng sớm liền kéo phụ nữ về công ty.”

Tôi nhắm mắt lại nghe lời An Đằng nói, hình như mấy năm này bên cạnh anh có rất nhiều oanh oanh yến yến, nhưng bây giờ tôi đã trở về, anh là của tôi, tôi sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không. Tôi không cho phép ai tới giành với tôi, lúc cần thiết làm một chút chuyện cần thiết thì thỉnh thoảng đó cũng là một loại biện pháp sinh tồn.

Tôi dụi dụi mắt làm bộ như bị làm ồn tỉnh ngồi dậy, 5 năm không cắt, tóc đã dài vén qua một bên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mông lung có chút buồn ngủ.

“Anh, là em không đúng, đã quấy rầy anh làm việc.” Tôi cúi đầu tựa trán ở trước ngực anh.

“Không có, dậy rồi ư, có muốn ngủ tiếp một lát hay không?” Anh lấy áo khoác để ở một bên ra choàng lên vai tôi.

“Không ngủ nữa đâu, đã lâu không có ngủ nhiều như vậy.” Tôi kéo áo khoác trên vai chặt lại vào người, vuốt vuốt trán có hơi choáng.

“Tiểu Uyển, cậu là em gái Tiểu Uyển sao, cậu đã trở về?” Giọng An Đằng có chút vui mừng.

“An Đằng, đã lâu không gặp.” Tôi nghiêng mặt sang đối diện với An Đằng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Lý Ngự Chương, Tiểu Uyển trở về cậu cũng không nói một tiếng, hại mình cho là cậu giấu Tiểu Uyển ở bên ngoài này nọ……”

“An Đằng, cậu làm việc xong rồi sao?” Giọng anh trầm xuống cắt đứt lời An Đằng định nói ra miệng.

“Sắp xong rồi, Tiểu Uyển còn chưa có ăn cơm trưa phải không, bây giờ cùng đi ăn cơm trưa đi”.

“Ừm” Tôi từ trên giường đứng lên cài hết nút áo khoác. Vuốt vuốt đầu tóc có chút rối bời, tôi nhớ hình như trong túi của tôi có lược. Tôi xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, thấy túi nhỏ đang cô đơn nằm trên ghế sa lon. Đi tới mở túi ra, lấy lược chải lại mái tóc dài. Lần này trở về hẳn là sẽ đi cắt tóc, những năm kia vẫn không làm sao có hứng thú cắt bỏ, lần này trở về tìm lúc rảnh rỗi đi cắt tóc thôi.

Đầu vẫn còn có chút đau đau không tự nhiên, có lẽ là thay đổi do chênh lệch thời gian và hoàn cảnh, tôi xem lọ thuốc đặt ở trên khay trà một chút. Tôi mở cửa phòng làm việc ra liếc nhìn cô gái đang ngồi trên bàn làm việc ở cạnh cửa, cô ấy hẳn là thư ký Phùng trong miệng An Đằng.

“Cô có thể lấy giúp tôi một ly nước được không?”

“A, xin chờ một chút!” Hình như không ngờ tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, cô ấy ngẩn người sau đó hướng tôi lộ ra nụ cười chuyên nghiệp rất hoàn mỹ rất khách khí ý bảo tôi chờ một lát. Tôi đóng cửa ngồi trở lại ghế sa lon tiếp tục chải tóc. Không tới chốc lát, cô ấy bưng nửa ly nước đẩy cửa bước vào.

“Cám ơn!” Tôi nhận lấy cái ly đặt ở trên khay trà, còn cây lược cầm trên tay thì cất lại trong túi xách. Tôi cầm lọ thuốc đặt trên khay trà lên đổ ra một viên thuốc vào lòng bàn tay.

“Uyển Uyển, không được uống loại thuốc này nữa, mấy ngày nữa anh sẽ cùng em đi khám bác sĩ lần nữa.” Viên thuốc trong tay bị hất rơi xuống đất, trong tay chỉ còn lại ly nước.

“Được, không uống.” Tôi uống cạn ly nước trong tay không quan tâm nhún nhún vai, dù sao cảm giác nhức đầu bây giờ còn có thể nhịn, chẳng qua là quanh năm tích lũy đã trở thành thói quen, hơn nữa thuốc kia chủ yếu chỉ làm hòa hoãn chứ cũng không có hiệu quả chữa trị quá lớn.

Bữa trưa là ăn ở quán ăn gần văn phòng, tôi, anh và An Đằng cùng nhau ngồi ở đó, bây giờ đã qua thời gian cơm trưa rất lâu rồi, trong quán ăn nhỏ nhỏ vô cùng vắng vẻ và trống trải.

“Tiểu Uyển đi thật lâu, lần này trở về cũng đừng đi nữa, ở lại đây quản lí anh cậu nhiều một chút.”

“Ừ, không đi nữa, thật vất vả mới trở về dĩ nhiên sẽ không đi.” Tôi từng chút từng chút bới cơm vào trong chén.

“Uyển Uyển, ăn nhiều thức ăn một chút.” Anh gắp một khối sườn đặt vào trong chén tôi. Tôi nhíu mày một cái, bây giờ tôi ăn uống lấy thanh đạm làm chủ, đã rất lâu không có đụng qua khối sườn lớn như vậy rồi.

“Đúng vậy đó Tiểu Uyển, cậu ở bên ngoài là sống làm sao vậy, thế nào lại gầy nhiều như vậy, hơn nữa sắc mặt cũng không quá tốt, anh cậu nói cậu đi du học, nhưng tại sao trở về lại giống như Tây Thi bị bệnh thế này.”

“Lúc qua đó ăn uống không quen, cho nên liền bị một trận bệnh, nhưng mà không nghiêm trọng lắm, bây giờ đã tốt hơn nhiều.” Tôi gắp khối sườn qua một bên chén rồi tiếp tục ăn thức ăn.

“Tiểu Uyển cậu ở Mĩ nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ở thành phố nào vậy?”

Tôi phun ra súp nấm mới vừa uống, đó là một trấn nhỏ không tên ở miền Nam nước Mĩ.

“Nơi đó có trường nào nổi tiếng không?” An Đằng nghiêng đầu nghĩ tới tên và địa chỉ của các trường đại học nổi tiếng ở Mĩ.

Tôi cười cười, không trả lời, cái trấn nhỏ kia đừng nói là đại học, ngay cả một trường trung học nổi tiếng cũng không có, nhưng cái trấn nhỏ kia lại có một viện điều dưỡng tư nhân hoàn cảnh đẹp đẽ với những thiết bị tân tiến.

“Uyển Uyển, ăn cơm xong em về nhà nghỉ trước đi, chiều anh sẽ trở về.”

“Em muốn đi cắt tóc.” Tôi kéo tóc dài rũ xuống sau lưng lên trước ngực.

“Ừ, vậy chú ý an toàn, cắt tóc xong thì về thẳng nhà.”

“Anh, em cắt tóc xong có thể đến tìm anh hay không, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.” Tôi cúi đầu có một ngụm một ngụm uống hết súp nấm mà vừa rồi An Đằng múc cho tôi.

“Được, nếu như trễ quá thì gọi điện thoại cho anh… anh sẽ trực tiếp đến đó đón em.”

“Ừm! Em sẽ cắt tóc xong rất nhanh mà.” Tôi gật đầu một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.