Song Sinh

Chương 42: Chương 42






Đặt tay lên nắm đấm cửa, vừa định đẩy cửa đi ra ngoài thì từ bồn rửa tay ngoài cửa truyên đến tiếng nói chuyện không nhỏ. Trước kia xem trên TV thấy người ta diễn cảnh nói chuyện ở bồn rửa còn thấy rất buồn cười, sao lại có người thích đứng ở đó nói chuyện. Nhưng bây giờ mới hiểu là thực có chuyện như vậy.

“Yêu nữ kia thật không biết xấu hổ, cả ngày cứ kè kè bên tổng giám đốc.” Giọng nói xa lạ, không nhận ra là giọng của ai.

“Đúng vậy, cậu nên chủ động ra tay, trước mặt tổng giám đốc nói rõ ràng, cậu là bạn gái anh ấy mà.” Bên cạnh có người chen miệng vào.

“Nhưng mà, anh ấy chưa từng thừa nhận mình là bạn gái....” Giọng nói hơi do dự, nhưng rất quen.

“Nếu không phải bạn gái vậy tại sao hai ba bữa anh ấy lại hẹn cậu đi ăn cơm, hơn nữa, trong công ty ai cũng nhận ra anh ấy che chở cho cậu.”

“Nhưng mà, đã mấy ngày anh ấy đã không nói chuyện với mình rồi.” Nghĩ hoài cũng không nhớ nổi chủ nhân của giọng nói này là ai.

“Nếu không thì cậu dứt khoát đi tìm yêu nữ kia nói chuyện, bảo cô ta đừng có quấn lấy bạn trai người khác.” Người nói chuyện bộ dạng câm phẫn, giống như người bị cướp bạn trai là cô ta vậy.

“Mấy ngày nữa là cuộc họp cán bộ công ty, lúc đó tổng giám đốc chắc chắn sẽ phải tham gia, chúng ta nhân cơ hội liền đi tìm yêu nữ kia, bọn mình đi với cậu.”

Tôi tựa vào cửa nghe đoạn đối thoại mắc cười kia, không ngờ lần đầu tiên nghe lén tin đồn nhiều chuyện mà nhân vật chính lại là mình, tôi cứ thế biến thành yêu nữ trong miệng họ, tôi rất hiếu kì muốn xem người bạn gái tốt đẹp kia là ai, giọng nói sao lại quen như vậy.

Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, ba người đứng ở bồn rửa tay kia không ngờ tôi lại ở trong toilet, mặt biến sắc, những lời đàm tiếu đều là như vậy, sau lưng bạn có thể thích nói gì thì nói, nhưng ở trước mặt bạn thì lại cứng họng. Tôi bước tới bồn rửa tay mở nước rửa tay, liếc mắt thấy một người đang đẩy cô gái tóc dài lên trước.

Tôi đã nhớ ra cô ta là ai, là người mà ngày đầu tiên anh gọi “Tiểu Uyển”, chẳng trách giọng nghe quen như vậy. Tôi tắc nước, rút khăn giấy ra lau tay, tôi đã cố ý làm chậm lại, nhưng xem ra hôm nay họ không có can đảm nói chuyện với tôi, tôi đang định bỏ ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần toilet, đây là tiếng bước chân của tiểu Nhã, bước đi thật vội vàng, tôi quay mặt lại cười với “Tiểu Uyển.”

“Chào cô, vừa rồi tôi nghe nói cô là bạn gái tổng giám đốc Lý.” Tôi tiếp tục nhìn cô ta nở nụ cười vô hại.

“Chào, cô là...” Giọng cô ta có vẻ ngập ngừng dè dặt.

“Tôi à, tôi là người thân nhất của anh ấy.” Tôi cố ý nói lời mập mờ.

“Thật sao.” Nháy mắt sặc mặt cô ta thật khó coi.

“Hôm đó tôi còn định chào hỏi với cô một tiếng, nhưng mà...” Tôi mỉm cười đưa tay về phía cô ta.

“À.... không sao.” Nhìn thấy tôi đưa tay ra, cô ta cũng đưa tay ra bắt. Bà cả từng nói với tôi, ở chỗ lõm giữa ngón tay cái và ngón trỏ không cần dùng nhiều sức nhưng bấm vào đó sẽ làm đối phương đau vô cùng, mà người bị bấm sẽ vì đau mà buông tay người kia ra, năm đó, cô cũng dùng chiêu này để loại bỏ người dì thứ 5 lúc đó trẻ tuổi nhất nhà. Nhưng bà cả vẫn bị hại mất đi cái thai năm tháng, hơn nữa cả đời còn khó có thể thụ thai lần nữa.

Lúc tiểu Nhã mở cửa bước vào thì chỉ nhìn thấy chính là cô gái tên “Tiểu Uyển” kia đẩy tôi ngã vào bồn rửa tay, cánh tay cứa vào gạch sứ bên cạnh chảy ra một vệt máu.

“Các người đang làm gì vậy?” Tiểu Nhã hét lên chạy lại phía tôi.

“Bọn tôi…” Cô gái tên “Tiểu Uyển” đó không ngờ tôi sẽ té xuống đất, sắc mặt xanh lét.

“Không sao, tiểu Nhã à, không có việc gì, chắc cô ấy không phải cố ý đâu.” Đứng ở góc độ này không thể nắm được bất kì chỗ tựa nào, lưng đụng vào bồn rửa tay, bây giờ bắt đầu đau, không ngờ còn làm cánh tay bị thương, tôi liếc mắt nhìn vết thương đang chảy máu.

“Tiểu Uyển Uyển, cậu bị sao vậy, có đi được không, có cần gọi xe cứu thương không?” Tiểu Nhã đỡ tôi từ dưới đất lên.

“Uyển Uyển, làm sao vậy?” Không biết là ai đi báo tin, anh hai xuyên qua đám người đang đứng coi đi lại phía tôi.

“Em không sao, hình như eo bị đụng nên đứng không được.” Tôi hít sâu một hơi, cố gắng xoa dịu cảm giác đau nhức ở bên hông. Anh ngồi xuống muốn bế tôi lên, tôi thấy người đứng bên cạnh muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói gì, chính xác mà nói người đó là “Tiểu Uyển”, tôi kéo tay áo anh.

“Anh à, bạn gái anh không biết em là em gái của anh, chắc cô ấy không cố ý đẩy em đâu, anh đừng trách cô ấy.” Thắt lưng đau quá, lần sau phải chọn góc độ khác đứng tốt hơn, mắt tôi đau tới trắng bệch.

“Cô ấy không phải bạn gái anh, đừng nghĩ bậy.” Anh ôm lấy tôi, đi thẳng ra toilet, đầu không ngoảnh lại, lúc bước ra khỏi toilet tôi thấy gương mặt cô gái kia xanh mét.

Mấy ngày sau nghe cán bộ trong công ty thảo luận mới biết, hội nghị này 3 tháng diễn ra một lần, thảo luận về việc sa thải hay thăng chức cho cán bộ, nghe nói là do tiểu Trí nghĩ ra, muốn giữ vững công ty thì phải luôn đổi mới.

Hội nghị qua mấy ngày, thắt lưng cũng không đau như trước nữa, tôi lại khôi phục bộ dạng giống như con chó nhỏ ngày ngày theo anh đi làm. Buổi trưa vừa định đi hỏi tiểu Nhã muốn ăn cái gì thì lại nhìn thấy cô gái tên “Tiểu Uyển” đứng trước một cái thông báo rơi nước mắt.

Hai cô gái ở trong toilet lúc đó đang khuyên cô ấy. Tôi đi ngang qua cột thông báo, liếc mắt nhìn một cái, trên đó là “danh sách nhân viên nghỉ việc”, tôi mang theo nụ cười hài lòng tiến về phòng tiểu Nhã, cái này có phải là báo hiệu trận này tôi thắng rồi?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.