Sống Sót

Chương 20: Chương 20: Cơ hội




Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác như có một chậu nước lạnh dội lên trên đầu của mình. Lý trí đột nhiên bay trở về. Trên tay của tôi còn có chất lỏng Mạnh Khung bắn ra, cảm giác ẩm nóng khiến ngón tay tôi run rẩy, điều tôi nghĩ chính là, mày đang làm cái gì?

Mạnh Khung cũng kinh ngạc, anh vội vã kéo chăn phủ trên người tôi, đồng thời nghiêng người đứng lên. Tôi còn duy trì tư thế quỳ gối trên giường, chăn bông dầy cộm nặng nề đè trên sống lưng khiến tôi dường như thở không được.

“Mau dậy đi.” Mạnh Khung lấy một cái quần từ trong tủ quần áo mặc vào, lại tìm quần áo cho tôi, thấy tôi không nhúc nhích liền nhẹ nhàng vuốt đầu của tôi, ôn hòa nói, “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Tôi quỳ gối trên giường, nửa người trên trần truồng, chăn từ trên vai của tôi trượt xuống, rét lạnh đột nhiên khiến cả người tôi run rẩy.

Mạnh Khung từ trên bàn cầm lấy giấy vệ sinh, lại lấy nước nóng lau sạch sẽ tay cho tôi. Tôi nhìn anh, trong lòng vô cùng bàng hoàng.

Tôi không biết Mạnh Khung nghĩ cái gì. Bây giờ tôi quá nhỏ, anh cũng sẽ không thích tôi sớm như vậy, chẳng lẽ là do Mạnh Khung lỗ mãng sao? Dĩ nhiên không phải, chuyện như vậy kiếp trước Mạnh Khung một lần cũng không dám làm với tôi.

Tôi thuận theo nâng tay lên, để Mạnh Khung giúp tôi mặc áo len, anh lại giúp tôi mặc quần, tôi đứng lên, nhìn giống như là một người máy.

Tôi máy móc ăn điểm tâm, trong lúc đó hình như Mạnh Khung nói với tôi điều gì, nhưng một chữ tôi cũng không nghe vào. Tôi nghĩ, Trần Khải Minh, không phải mày nói mày không có dục vọng với Mạnh Khung sao? Mới vừa rồi mày làm cái gì? Hai người như vậy, thích hợp sao?

Điểm tâm ngày đó tôi ăn vô vị tẻ nhạt, ngay cả ăn cái gì cũng không nhớ nổi. Đang ăn thì Mạnh Khung nhận một cú điện thoại, tôi không nghe thấy người gọi điện thoại là ai nhưng lại thấy Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên sợ ngây người, dưới bàn cơm, cậu ta dùng lực đạp tôi một cái.

Tôi cắn phải đầu lưỡi, bị đau ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mạnh Khung phức tạp đi tới.

“. . . . . . chủ nhiệm lớp cháu gọi điện thoại, cô ấy nói có chuyện muốn nói với cháu, hôm nay muốn cháu đi học.”

“Ừ.”

“Cháu ngã bệnh sao? Còn để ba cháu xin nghỉ cho cháu. . . . . .”

“Ừ.”

Tôi tùy miệng ứng phó, thái độ vô cùng qua loa. Mạnh Khung không có biện pháp gì nhưng sắc mặt hơi khó coi, nửa ngày mới nói: “. . . . . . Vậy hôm nay cháu đi học đi.”

Tôi để đũa xuống, còn đang suy nghĩ chủ nhiệm lớp có chuyện gì, mặc áo khoác vào chạy ra ngoài. Mạnh Khung nhìn tôi có chút muốn nói lại thôi, khi ở trên xe, tôi nghe anh nhẹ giọng nói:

“Đại ca, có phải cháu chán ghét chú hay không?”

Cánh tay tôi ôm chặt anh, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đừng có đoán mò.”

“. . . . . .” Mạnh Khung đạp xe, không tự chủ khẽ khom người thoạt nhìn rất khổ cực.

Tôi dính vào trên người anh, một lời cũng nói không ra.

Tôi làm sao có thể chán ghét anh? Đây không phải là ghét, tôi cảm kích anh, đau lòng anh, nhưng giữa hai người dù sao cũng phải có một người giữ vững lý trí, nếu như tôi vậy. . . . . . , vậy phải làm sao bây giờ?

Đó là khi tôi bắt đầu đi làm ngày thứ ba, chủ nhiệm lớp nhìn thấy tôi cũng không nói gì, để cả lớp tự học lại không để tôi ngồi xuống mà là đem mình tôi tới phòng làm việc, trong phòng làm việc có một ông chú đỉnh đầu hơi hói ngồi, nhìn đại khái năm mươi tuổi rồi, ông ta đang cúi đầu nhìn cái gì đó, lúc nghe được tiếng mở cửa mới khẽ nâng đầu lên.

“Thầy Lý, chính là đứa bé này.” Chủ nhiệm nói mang theo kính ý.

Tôi thấy có chút kỳ lạ nhìn thầy Lý, tôi không biết ông ta.

Chủ nhiệm lớp bắt đầu giải thích: “Đây là giáo sư đặc cấp của trung học phổ thông trường chúng ta, thầy Lý, Trần Khải Minh, tới chào hỏi.”

Tôi chần chờ một chút, gật đầu một cái.

Mặt chủ nhiệm lớp cứng đờ, sau đó nói: “Đứa nhỏ này không thích nói chuyện, nhưng thành tích học tập rất tốt, nhất là toán.”

Chủ nhiệm lớp vừa nói ‘ toán ’, tôi biết ngay vị giáo sư trước mắt này phải là một vị giáo viên toán đặc cấp. Tính toán thời gian, thành tích thi toán lần đó hẳn còn chưa có, tôi rất kỳ quái giáo viên này tìm tôi làm gì.

Người đàn ông gật đầu một cái, nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó đẩy mắt kiếng nói với chủ nhiệm lớp: “Cám ơn tiểu Hứa, cái đó, để tôi nói vài câu với trò ấy được không?”

Chủ nhiệm lớp vừa nghe liền đồng ý, lúc đi ra còn thuận tiện đóng cửa lại.

Thầy Lý chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, nói: “Trần Khải Minh đúng không? Tìm chỗ ngồi xuống đi.”

Sau khi tôi ngồi xuống, Thầy Lý liền bắt đầu nói: “Lần trước mọi người tham gia thi toán đều do giáo viên trung học phổ thông phê chữa, thầy là tổ trưởng tổ chấm.”

Tôi vừa nghe liền bừng tỉnh hiểu ra. Không trách được có điểm nhanh như vậy, thì ra không phải chấm chung cả vùng, tốc độ nhất định sẽ đề cao không ít.

Tôi không biết nên nói cái gì cho nên không nói chuyện.

Thầy Lý uống một ngụm nước, nói: “Trước kia trò đã học qua những kiến thức này sao? Làm rất tốt.”

Tôi nghĩ, nói: “Xem qua vài cuốn sách.”

“Không học qua?”

“Vâng.”

“Vậy trước kia đã từng tham gia cuộc thi nào tương tự chưa?”

“Không có.”

Thầy Lý thở dài, nói: “Mặc dù nói như vậy có chút không ổn, nhưng thầy muốn hỏi, kỷ luật trường thi của trò như thế nào?”

“Vô cùng tốt.”

Tôi lạnh nhạt trả lời vấn đề của thầy, tôi biết thầy tới nơi này không chỉ vì hỏi tôi có ăn gian hay không, quả nhiên, nét mặt của thầy buông lỏng một chút, nói:

“Là như vậy, thầy tổ chức một lớp chuyên về môn này, đáng lẽ đều là học sinh cấp ba, nếu như trò muốn đi, cũng có thể đi.”

“À.”

“Trò không muốn đi sao?”

“Vâng.”

“. . . . . .”

Tôi nhìn ánh mắt của thầy, đột nhiên nói: “Thầy, em không muốn tiếp tục học trung học cơ sở nữa, nếu như có cơ hội cử đi học nhảy lớp, thầy lưu ý giúp em có được không?”

Nét mặt thầy Lý có chút kinh ngạc, thầy nói: “Trò muốn nhảy lớp?”

“Vâng.”

“Năm nay trò bao nhiêu tuổi?”

Tôi hàm hồ trả lời: “Em mười một rồi.”

Thầy Lý suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cũng tốt, nếu như trò cảm thấy trò theo kịp, thầy sẽ nói với cấp trên. Chẳng qua, nếu như theo không kịp vẫn phải lui trở về .”

“Vâng.” Tôi biết chuyện này như vậy đã không tồi, bởi vì lời của giáo viên đặc cấp không khác lãnh đạo là mấy, phải nói rõ một điểm, bạn muốn nhảy lớp hay không nhảy lớp, liên quan gì đến trường học? Trường học của chúng tôi rất mở ra, dù bạn bao nhiêu tuổi, có thể nâng cao tỷ lệ điểm của trường, vậy thì không có vấn đề gì.

Từ trong phòng làm việc ra ngoài, tôi liền trở lại phòng học, nói với chủ nhiệm lớp tôi muốn trở về. Cô ấy đồng ý một tiếng, còn nói tôi nghỉ ngơi cho tốt. Vì vậy tôi biết mặc dù Mạnh Khung không biết chuyện gì xảy ra nhưng anh vẫn giúp tôi che lấp.

Nháy mắt đó, tôi đột nhiên không biết nên nói gì.

Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, tôi chẳng muốn đi chợ chế biến phẩm, liền trực tiếp chạy phòng tự học của cấp trung học đợi hai tiếng, lúc tan học tôi thấy Mạnh Khung đã ở cổng chờ tôi.

Anh kinh ngạc mà nhìn cổng trường học, giống như đã đợi từ lâu, vừa nhìn thấy tôi…tôi phát hiện mắt anh sáng lên.

“Đại ca.” Anh mang theo nụ cười gọi tôi.

Tôi cau mày cầm tay của anh, phát hiện ngón tay anh lạnh lẽo. Tôi biết anh nhất định đã đợi từ sáng sớm đến bây giờ.

Tôi hỏi: “Chú không đến nhà xe sao?”

“. . . . . .” Mạnh Khung không nói gì, anh muốn che lấp đề tài này.

Tôi thở dài, giọng có chút hạ thấp, nói: “Mấy ngày nay. . . . . . cháu đều ở thư viện và phòng tự học, chú không cần lo lắng.”

“Không lên lớp sao?”

“Vâng.”

“À. . . . . . Không có vấn đề gì chứ?”

Tôi gật đầu, nói: “Không có vấn đề.”

Thân thể Mạnh Khung cứng ngắc, anh không biết vì sao tôi lại cảm thấy không lên lớp là không có vấn đề. Anh chắc hẳn cảm thấy mình nên lấy thân phận của phụ huynh giáo dục tôi, nhưng anh không biết nên mở miệng làm sao.

Kiếp trước đúng là như vậy, mặc dù tuổi của anh lớn hơn tôi, nhưng dù quyết định chuyện gì Mạnh Khung cũng sẽ nghe theo ý kiến của tôi, chuyện lớn thường thường đều là tôi quyết định, bối phận của hai chúng tôi cũng không có rõ ràng.

Tôi suy tư một chút, nói với anh: “Cháu chắc là sẽ được cử đi học.”

“Hả? Thật sao, ” cả người Mạnh Khung trở nên vui sướng, bước đi của anh cũng nhẹ nhàng hơn, rất nghiêm túc hỏi: “Cho nên cháu mới không đi học chung ới bọn họ sao?”

“Vâng.”

Tôi không có lừa anh, anh đương nhiên là tin tưởng.

Nếu đã đồng ý với Mạnh Khung, tôi liền tận lực đến phòng tự học đợi. Xế chiều hôm nay tôi chạy đến chợ chế biến phẩm, hỏi Trương Mông tôi có thể mang nguyên liệu đi hay không, qua một thời gian ngắn gia công xong sẽ mang vòng tay đến cho y. Khi đó đã hơn hai giờ, không có khách, Trương Mông đang ngủ trưa trên ghế không bình tĩnh nghe tôi nói, phất tay một cái: “Mau cút, con thỏ nhỏ chết tiệc.”

Tôi cõng một bao lớn nguyên vật liệu trở lại phòng tự học trường học, an tĩnh ngồi ở trong góc dính hột cườm, có giáo viên trông coi phòng tự học đi tới hỏi tôi đang làm gì, tôi nói đây là bài tập môn công nghệ. Vừa nghe đến hai chữ bài tập, bọn họ sẽ không quản.

Động tác của tôi càng lúc càng nhanh, một bao nguyên vật liệu to rất nhanh đã không còn, lúc nhàm chán có thể mượn sách từ phòng tự học nhìn, luyện tập vài chữ tiếng anh.

Kiếp trước tôi không học trung học ở đây, chủ yếu là vì khi đó không thèm để ý, học trung học cơ sở thì ham chơi, không lo học tập, bài thi học kỳ một cũng không xem qua, thành tích dĩ nhiên không được, bây giờ nhìn lại cảm thấy rất dễ dàng.

Trung học phổ thông nơi này rất chú ý toán cùng tiếng Anh, giáo viên hai môn này cũng hùng hậu nhất. Tôi muốn đạt được thành tích tốt thì mình môn toán không chưa đủ, tiếng Anh tối thiểu cũng phải loại trung trung.

Tôi xem đề thi tiếng Anh cảm thấy thật ra rất đơn giản. Độ khó cuộc thi tiếng Anh từng năm một tăng lên, cuộc thi kiếp trước của chúng tôi, tiếng Anh khó tới mức nhất định, cho nên cho dù tôi có bỏ qua tiếng Anh thật lâu, một lần nữa bắt đầu lại vẫn đơn giản.

Ngồi vào bàn thời gian từ từ trôi qua, có rất nhiều nữ sinh lười học chạy đến phòng tự học. Đại đa số bọn họ là học sinh cấp ba, cũng có mấy người học trung học cơ sở, mới đầu họ không dám nói lời nào, chừng mười phút sau họ liền bắt đầu tán gẫu.

Tôi không ngẩng đầu, đang tập trung nhìn bài tập thì lúc này lại có một đôi tay trắng noãn, nhẹ nhàng gõ mặt bàn của tôi một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.