Sống Sót

Chương 41: Chương 41: Toffee (Kẹo đường có bơ)




Edit: Đầm♥Cơ

Mạnh Khung khom người, mở to hai mắt, không dám tin nhìn tôi, bờ môi của anh có chút run rẩy, sửng sốt thời gian rất lâu, anh mới há mồm nói với tôi:

“. . . . . . Cháu lặp lại lần nữa.”

Tôi nhìn ánh mắt của anh, nói: “Không phải chú đã nghe rồi sao?”

“Chú không thể tin được.”

Tôi nói: “Tin tưởng đi, đừng để cháu nói lại.”

Vì vậy Mạnh Khung không nói nữa, anh chỉ ôm cổ của tôi, cúi đầu hôn trán tôi, bờ môi của anh rất mềm, ẩm nóng dán lấy tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng kỳ cục, vì vậy lắc đầu một cái, Mạnh Khung liền vùi đầu ở trên vai tôi, chỉ chốc lát sau tôi liền cảm thấy trên bả vai ướt át.

Nước mắt của Mạnh Khung khiến tôi trầm mặc, tôi đã cho anh đầy đủ ám hiệu, ám hiệu này đại biểu tôi sẽ vĩnh viễn làm bạn cùng anh trong cuộc sống sau này, không còn cô gái nào có thể chen vào giữa chúng tôi.

Tâm tình của tôi rất phức tạp, một mặt vui mừng về sau không cần để Mạnh Khung một người cô đơn mà đi con đường quanh co này, một mặt giễu cợt mình trước giờ kiên trì không có chút ý nghĩa.

Khi về nhà, Mạnh Khung nắm thật chặt ngón tay của tôi, mười ngón tay của chúng tôi tách ra, bắt chéo đan xen, cho đến lúc ngồi lên xe đạp rồi cũng không buông tay. Mạnh Khung dùng một tay cầm tay lái, một tay khác buông xuống dưới, đặt ở eo ếch, tiếp tục nắm tay với tôi, một giây cũng không buông ra.

Tôi bất đắc dĩ vì anh dính người như vậy, đồng thời cũng không ghét, cảm thấy anh như thế rất tốt.

Đêm hôm đó anh lại muốn giúp tôi lấy ra, tôi nắm bờ vai của anh để anh áp lên trên gương bên trong phòng tắm, đem hạ thể đã phản ứng của mình cắm ở giữa hai chân của anh, đồng thời dùng sức mút hôn gáy, sống lưng anh. Đỉnh hạ thể cọ qua giữa đùi, hai quả cầu của anh. Mạnh Khung luôn nhẹ nhàng run rẩy, nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp sửa tràn ra.

Tay của tôi vuốt bụng, rốn của anh, sau đó nắm lấy vật cứng. Anh run rẩy kịch liệt, muốn tách khỏi vuốt ve của tôi, nhưng chưa chạy thoát đã bị tôi lôi trở lại, anh run rẩy muốn tôi buông tay nhưng tôi không buông ra, sau đó anh liền bắn.

Không biết là ai đánh mở chốt vòi phun, chúng tôi đứng ở dưới nước nóng hôn môi. Phía dưới Mạnh Khung chảy ra rất nhiều chất lỏng, dính vào trên tay tôi, ngay cả nước cũng thể xối chảy hết.

Tôi cứng rắn khó chịu, dùng lực động mấy phát, nhiều lần giống như muốn đỉnh đi vào. Mạnh Khung hốt hoảng bám chặt vách tường, quay đầu nhìn chỗ chúng tôi kết hợp, anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi liền hôn môi anh , nói:

“Cháu sẽ không vào.”

Mạnh Khung dừng một chút, vẻ mặt do dự khiến tôi cảm thấy hình như anh đang khát vọng tôi có thể làm đến cuối cùng. Tôi nắm gáy của anh ép anh quay đầu đi, tôi sợ tôi khống chế không được bản thân.

Ngày đó Mạnh Khung bắn hai lần nhưng tôi vẫn cứng rắn, độ cứng này khiến tôi cảm thấy đau đớn, tôi nắm hông của anh, khiến anh kẹp chặt chân đứng, nhưng dù cọ xát hay là Mạnh Khung lấy tay, tôi đều cảm thấy thiếu gì đó, cảm giác này khiến tôi vô cùng khó chịu, cuối cùng vẫn là Mạnh Khung giúp tôi ngậm ra ngoài.

Đêm hôm đó tôi có chút trầm mặc, tự xem bài tập, mười hai giờ mới lên giường ngủ. Mạnh Khung đang ở trên giường chờ tôi, gặp tôi muốn ngủ mới duỗi thẳng gối đầu, nằm ngang đắp chăn.

Tắt đèn rồi, anh bắt đầu nói chuyện với tôi:

“Đại ca,” cổ họng của anh có chút khàn khàn, “Sao chú cảm giác như không phải hiện thực vậy?”

“. . . . . .”

Anh quay người lại nằm nghiêng, cầm tay của tôi, nói: “Chú rất ghê tởm phải không?”

“Không có.” Tôi quay đầu nhìn anh, nói, “Chú rất tốt.”

Mạnh Khung có chút đưa đám, anh nói: “Chú không nên kéo cháu xuống nước. Chú nghĩ rất nhiều lần, mỗi lần đều biết không nên như vậy, nhưng mỗi lần cũng không nhịn được —— chú sợ cháu sẽ bị người khác coi thường.”

Tôi nói: “Cháu không quan tâm cái nhìn của người khác, chú cũng không cần để ý.”

Mạnh Khung kéo cánh tay của tôi, nói: “Tốt.”

Nói xong câu đó, trong lòng của tôi nhẹ nhõm đi không ít. Dường như từ đó về sau thật sự có thể không cần để ý ánh mắt của người khác, thế giới hai chúng tôi chỉ có lẫn nhau mà thôi.

Đêm nay tôi ngủ vô cùng an ổn, trong lỗ mũi đều là mùi vị ấm áp trên tóc Mạnh Khung, sáng sớm lúc mở mắt cảm thấy con mắt nhức mỏi, ngủ đến mắt có chút sưng lên. Tôi sờ sờ bên cạnh, không thấy Mạnh Khung, vừa ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo liền nghe thấy phòng khách loáng thoáng có tiếng cãi vả.

Tay mặc áo của tôi cứng một chút, liền dừng giữa không trung, một lát sau lại để áo sơ mi xuống, ở trần ngồi trên giường, cúi thấp đầu nghe tiếng động bên ngoài.

Một người là Mạnh Khung, một người khác là Trần Khiếu Hổ.

Nguyên nhân cãi vả hình như là hội họp phụ huynh ngày hôm qua, Trần Khiếu Hổ vốn định tới họp cho tôi, không ngờ Mạnh Khung đã nhanh chân đến trước rồi.

Trần Khiếu Hổ nổi trận lôi đình nói: “Cậu thật đúng là đem Trần Khải Minh làm con trai cậu? Tôi cho cậu biết, bây giờ chỉ cần tôi ra tòa kiện cậu… cậu đừng mơ con tôi sẽ ở lại nhà cậu.”

Mạnh Khung hạ thấp giọng, cũng rất căm tức, anh nói: “Anh nhỏ tiếng một chút, đại ca còn đang ngủ.”

“Ngủ cái rắm!” Trần Khiếu Hổ không nhịn được nói tục, “Bây giờ nói nó ra đây, tôi muốn nó lập tức trở về với tôi, thằng nhóc thúi, làm như tôi không quản được nó sao?”

Giọng Mạnh Khung có chút khàn khàn, anh nói: “Cùng anh trở về Đông Bắc, đại ca đi học làm sao đây? Bên kia học không giống nơi này, đến lúc thi tốt nghiệp trung học không phải còn trở lại sao? Tại sao không phải anh và vợ anh về Bắc Kinh? Trong đầu anh nghĩ cái gì vậy hả!”

“Bây giờ tôi còn không về được, bên kia vẫn không thể buông ra, nhưng. . . . . .”

Mạnh Khung ngắt lời ông ta: “Lúc ấy là anh để con anh ở chỗ của tôi, tôi hỏi anh, những năm này tiền nuôi dưỡng anh đã cho tôi mấy phần? Anh đừng nghĩ cứ dễ dàng dẫn nó đi như vậy.”

Trần Khiếu Hổ nghe vậy thì vô cùng đưa đám, ông nói: “Nhưng cậu không trả nổi tiền học phí của nó, tôi có thể, cho nên tôi muốn mang nó đi. Tôi muốn kiện cậu…cậu như vậy là phạm pháp, tòa án khẳng định sẽ đứng bên tôi. Nó bây giờ không xem tôi là ba nó, mấy năm nữa chẳng phải sẽ thật sự trở thành con trai của cậu sao? Vậy không được, tôi không muốn nuôi con cho người khác. . . . . .”

Mạnh Khung trầm mặc một chút, nói: “Anh không tin đại ca như vậy sao? Bây giờ nó không để ý tới anh là vì hận anh…anh cưỡng ép mang nó đi thì nó càng hận anh. Nhưng về sau nếu anh gặp chuyện không may, nó chắc chắn sẽ không mặc kệ anh, dù sao anh là cũng là cha ruột của nó.”

Trần Khiếu Hổ nghe lời này, hình như thở phào nhẹ nhõm, ông nói: “Nếu bên kia buôn bán có thể buông xuống thì tốt rồi. . . . . . Mấy năm nữa, mấy năm nữa nhất định tôi sẽ về cùng nó.”

Tôi lẳng lặng ngồi ở trên giường, cảm thấy bọn họ cãi vả thật ra không có chút ý nghĩa nào. Bởi vì bản thân Trần Khiếu Hổ không nghĩ nuôi dưỡng tôi, ông đã có gia đình riêng của mình, kiếp trước ông chưa bao giờ đến thăm tôi, chỉ lúc tôi thi đậu đại học mới cho tôi 1 vạn tệ. Ông vĩnh viễn lấy lợi ích của mình làm điểm xuất phát, cảm thấy tôi có thể sẽ có tiền đồ, liền bỏ chút vốn đầu tư, mượn cái gọi là huyết thống cha con để duy trì quan hệ nước bạn, ngày sau cũng dễ dựa dẫm lấy được chỗ tốt nơi tôi.

Ông máu lạnh khiến toàn thân tôi phát run, tôi lại nằm xuống, nhắm mắt lại, chỉ muốn Mạnh Khung trở lại nhanh lên.

Tôi khát vọng nhiệt độ của anh.

Khí nóng chậm chạp không biến mất rốt cuộc cũng vơi bớt vào cuối tháng mười, một cơn mưa thu đi qua, thời tiết chợt chuyển lạnh, buổi trưa còn mặc ống tay áo buổi tối sẽ phải mặc áo len rồi. Đây là tháng Mạnh Khung làm việc khó khăn nhất. Lạnh quá thì sẽ có nước nóng rửa xe, nhưng bây giờ chưa đến thời điểm lạnh nhất nên nước nóng sẽ không có, còn nước lạnh thì khiến người ta không dám đụng vào.

Có lúc tay Mạnh Khung đến buổi tối sẽ lạnh lẽo cứng ngắc, tôi nắm tay anh trong tay, rất lâu sau đó mới có thể ủ ấm nó.

Tôi hỏi Trương Mông, nếu như để tôi trông quán, một tháng cho bao nhiêu tiền, Trương Mông nói ra con số, tôi cảm thấy không chênh lệch tiền lương Mạnh Khung lau xe là mấy, vì vậy tôi nói muốn giới thiệu người tới nơi này trông quán cho y.

Mắt Trương Mông sáng rực lên, hỏi:

“Nhóc sao?”

Tôi nói: “Không phải, tôi muốn ba tôi đến.”

“Thôi đi, ” Trương Mông khoát khoát tay, “Tôi không thích, không phải nhóc thì không cần bàn nữa.”

Tôi nói: “Ba tôi rất cần cù có thể chịu khổ, thời tiết này cũng có thể chịu đựng lau xe cho người ta——”

“Không phải vấn đề có chịu khổ được hay không, trông quán thì tự tôi trông cũng được.” Trương Mông nói, “Là vấn đề cảm giác, nhóc cho rằng tôi thật sự chiêu lao động trẻ em à? Thằng nhóc nào đến cũng tuyển? Con mẹ nó, tôi nhìn không thuận mắt, ai cũng đừng nghĩ làm công cho tôi.”

‘”. . . . . .”

Trương Mông híp mắt nằm ở trên ghế thái sư, nói: “Nhóc mà đến trông quán cho tôi, tôi cho nhóc tiền lương gấp đôi.”

Tôi có chút tức giận, liền quay đầu, không nói chuyện với y.

Tôi cảm thấy tính khí này của Trương Mông, nói những lời đủ để người ta hận không thể một đao đâm chết y, nhất định đắc tội không ít người.

Ngày sau tôi thường nghĩ lại những lời này, cảm thấy tôi nói rất có đạo lý.

Nửa học kỳ chẳng mấy chốc đã trôi qua, lớp mười một cũng đã qua nửa năm, mùa xuân sắp đến.

Mạnh Khung được chỗ rửa xe phát cho chút tiền ăn tết, tôi lại lấy tiền công chỗ Trương Mông cùng tiền học bổng đưa cho Mạnh Khung. Anh thật vui mừng, mang theo tôi đi mua đồ, đi trước chợ bán thức ăn một chuyến, mua thật nhiều món ăn, tất cả túi lớn nhỏ siết đỏ tay anh. Tôi giúp anh xách túi thì tâm thần anh sẽ thấp thỏm, cứ tìm cơ hội đoạt túi lại.

Mặc dù bây giờ tôi đã cao gần bằng anh, nhưng anh vẫn cho rằng tôi cầm không nổi mấy cái túi này.

Dọc theo đường đi tôi đều tranh đoạt với anh, sức lực của anh và tôi không chênh lệch là bao, nhưng anh mà nhường tôi, liền bị tôi đoạt hơn phân nửa túi. Anh nhìn ngón tay bị siết đỏ của tôi, lộ ra vẻ mặt cực kỳ tức giận, qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

“Năm nay cháu còn cùng chú, thật tốt.” Mạnh Khung nói ở bên tai tôi như vậy.

Tôi nghĩ, nói: “Về sau cháu cũng sẽ cùng chú.”

Nghe lời này, Mạnh Khung đầu tiên là cười cười, cười cười đến đôi mắt đều đỏ.

Mùa xuân đi qua chính là sinh nhật của tôi, Mạnh Khung muốn đi mua bánh ngọt giảm giá, mua cho tôi một cái bánh ngọt rất lớn, hai chúng tôi khẳng định ăn không hết, cảm thấy anh rất lãng phí.

Mạnh Khung nói: “Một năm chỉ một lần, không sao.”

Mạnh Khung chia bánh ngọt làm hai nửa, một nửa đưa đến nhà Triệu Nhĩ Đóa trên lầu. Lúc tết hai người bọn họ đều ở nhà chúng tôi, nhà bọn họ không có thím Triệu trở nên vắng lạnh không ít, lúc đốt pháo Triệu Nhĩ Đóa còn khóc.

Chú Triệu nhận lấy bánh ngọt, cười híp mắt nói với tôi: “Chúc đại ca sinh nhật vui vẻ.”

Bọn họ đều học Mạnh Khung gọi tôi là ‘ đại ca ’.

Tôi gật đầu một cái.

Triệu Nhĩ Đóa từ phía sau nhô đầu ra, cười hì hì rồi lại cười, nói: “Trần Khải Minh cậu đi vào, tôi có đồ muốn tặng cho cậu.”

Tôi đang muốn đi vào nhưng Mạnh Khung lại kéo tay tôi, nói: “Chớ đi, nhanh lên về nhà, lạnh muốn chết.”

Hai chúng tôi chỉ mặc áo ngủ liền đi ra ngoài, đứng ở trong hành lang có chút lạnh, cũng đã rất muộn rồi, không thể không biết xấu hổ đến nhà chú Triệu ngồi, vì vậy tôi gật đầu một cái, nói với Triệu Nhĩ Đóa: “Ngày mai lại nói.”

Triệu Nhĩ Đóa luôn miệng nói tốt, nhưng có chút kỳ quái nhìn Mạnh Khung.

Sau khi về nhà Mạnh Khung liền vào phòng ngủ, anh nói anh có đồ muốn tặng cho tôi.

Tôi tò mò nhìn vào trong, phát hiện trong phòng ngủ tối đen như mực, Mạnh Khung nói: “Mở đèn đi.”

Tôi vừa mở đèn, có chút kinh ngạc.

Trên giường, trên đất, rậm rạp chằng chịt xếp chồng rất nhiều toffee, tôi không biết mua nhiều toffee như vậy phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng số lượng đó khiến tôi giật mình.

Mạnh Khung ngồi ở trên một khoảng đất trống nhỏ, anh đứng lên lôi tôi, khiến tôi giạng chân ngồi trên đùi anh.

Anh nói:

“Cháu còn nhớ rõ lần đầu tiên chú gặp cháu, đưa cho cháu thứ gì không?”

“. . . . . .” Tôi trầm mặc, không lên tiếng.

Anh hôn mu bàn tay tôi một cái, nói: “Chú dùng ba viên toffee mang cháu về nhà, chú hi vọng cháu có thể vĩnh viễn làm bạn với chú.”

Mạnh Khung nói xong thì cúi đầu, trong nháy mắt yên tĩnh khiến tôi xúc động, tôi nhịn không được nắm lấy cằm của anh, khiến anh ngẩng đầu lên hôn môi với tôi. Anh nằm ngửa trên vô số toffee, trên người cũng có tự vị khiến người ta động lòng đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.