Kết cục ai cũng đoán được, Lục Phong bị cưỡng chế đuổi học. Bởi hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ trên người mình, nên hình phạt dành cho tôi cũng nhẹ đi nhiều. Tuy rằng Dương Vĩ cuối cùng còn sống, nhưng tình thế đối với Lục Phong cũng không có lợi, ngoài tội cố ý gây thương tích ra, còn có tội lôi kéo tôi quan hệ. Hắn đã trưởng thành, còn tôi thì không, luật pháp bảo rằng một đứa trẻ 15 tuổi thì không có năng lực xác định tình cảm, nói cách khác, là tôi bị hắn dụ dỗ.
Tôi không tự chủ được mà la hét vùng vẫy đối với những người đồng loạt hùa nhau công kích vừa mang ý đồ tọc mạch, như cha mẹ tôi, thậm chí là cả Diệc Thần. Tôi thống hận bọn họ thâm hiểm xấu xa. Chẳng lẽ họ đui mù hết rồi sao? Chẳng lẽ họ không nhìn ra được chúng tôi yêu nhau?
Tại sao tình yêu đồng tính lại bị quy chụp là không bình thường? Ai quy định rằng tình yêu như thế là không được phép?
Bị kéo về nhà ba ngày, một Trình Diệc Thần vốn từ nhỏ vô cùng nhu thuận đã hoàn toàn biến đổi.
Cha mẹ đều coi tôi như mối họa ghê gớm, lập tức tuyên bố nhà họ Trình vốn kiêu hãnh không thể chấp nhận được loại sỉ nhục này. Cả em trai cũng trốn tránh tôi. Tôi trốn trong căn phòng nho nhỏ, vì quá thống khổ mà toàn thân phát run, một câu cũng không thốt lên được - Loại người như chúng tôi, có đau đớn cũng chỉ là thứ để cho người ta cười nhạo.
Tôi không biết tình hình Lục Phong ra sao, hắn thật sự gây họa quá lớn, vượt qua khả năng tha thứ nhẫn nhịn của cha hắn. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là trong phòng giáo viên, kia chính là người cha cao quý của hắn, đang miễn cưỡng nhận lỗi với các giáo viên cùng cha mẹ tôi, vừa trừng mắt hung tợn nhìn Lục Phong. Tôi biết ánh mắt đó muốn nói lên điều gì: rằng ngày thường tao sơ suất quản giáo mày, cưng chiều mày đến vô pháp vô thiên, thế mà lại đi làm đồng tính luyến ái, lại còn giết người!
Tôi tưởng chừng như có thể cảm nhận được những đòn roi đau đớn mà Lục Phong phải chịu đựng.
Nhưng lại không có cách nào gặp được hắn.
Diệc Thần trộm dùng chìa khóa để đi vào phòng tôi. Lúc ấy tôi đang ngồi co ro trong một góc, nửa tỉnh nửa mê nhìn nó, cả người nhếch nhác và thảm hại. Diệc Thần chỉ vừa liếc mắt qua đã muốn phát khóc.
“Anh à...”
“Thả anh ra được không?” Tôi không nhớ đã cầu xin nó bao nhiêu lần.
Diệc Thần không như bình thường, vô cùng kiên quyết vừa hoảng sợ vừa lắc đầu. Đôi mắt một mí mỏng manh cong lên vì giận dữ và thù hận, “Anh còn muốn gặp hắn? Chính tên biến thái đó đã hại anh ra nông nỗi này, anh còn muốn gặp hắn?”
Diệp Thần rất giống bố mẹ tôi, ngay lập tức biến thành người xa lạ. Đều lập tức coi tôi và Lục Phong là người xa lạ.
Bọn họ không chịu nổi cái tên 'Lục Phong'.
“Anh đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.” Diệc Thần oán hận thở hắt ra, “Hắn sắp đi Mỹ rồi, sẽ không bao giờ... trở về nữa.”
Tôi trừng to mắt, tai ong ong.
“Có gì lạ đâu!” Diệc Thần nhìn mắt tôi, không rõ là thương hại hay tức giận, “Hắn không ngồi tù cũng nhờ tiền Lục gia đổi trắng thay đen, đem hắn đi xuất ngoại để tránh chuyện thị phi cũng không sớm thì muộn.”
Tôi đột nhiên đứng lên, lao ra hướng cửa phòng. Diệc Thần quay người một cước đá sập cửa lại. Hiện tại sức lực của nó có thể dễ dàng khống chế tôi áp xuống sàn nhà, “Ba mẹ sai em phải canh chừng anh, có chết anh cũng không được đi gặp hắn.”
Bao nhiêu nước mắt tôi tích tụ trào ra khóe mi, tràn xuống mặt đất.
Diệc Thần tức tối quay mặt đi chỗ khác không nhìn tôi, “Anh, anh đừng như vậy... Tên đó là biến thái, hắn có gì tốt chứ. Hai người như vậy là không giống ai. Hắn đi rồi, sau này anh có thể sống một cuộc sống bình thường...”
Tôi vung lên cho nó một bạt tay.
Từ nhỏ đến lớn, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi đánh nó. Cả hai đều thất thần nhìn nhau.
Diệc Thần tức giận đẩy tôi ra, đứng dậy muốn đi.
Tôi dẫu chỉ có một chút hy vọng, sẽ không bao giờ buông tay.
Trước khi Diệc Thần đóng cửa một giây, tôi quỳ xuống trước mặt nó.
“Anh!” Diệc Thần vừa sợ vừa giận, giọng hơi run run, “Tại sao anh có thể vì loại người đó...”
“Diệc Thần, em thả cho anh đi gặp hắn một lần! Gặp một lần là được rồi! Diệc Thần, van xin em... Diệc Thần!”
“Gặp thì sao, hắn vẫn phải đi thôi.” Diệc Thần cắn răng.
“Van xin em.” Tôi không biết dùng lời lẽ thế nào để lay động được nó, chỉ có thể máy móc lặp lại.
“Anh còn khóc! Anh còn vì loại người đó khóc!” Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi, mắt nó cũng đã đỏ lên, “Vô dụng thôi, giờ không còn kịp rồi.”
“Diệc Thần, Diệc Thần...”
Tôi rất rõ bộ dạng hèn mọn này đích thực là đang tra tấn nó, nhưng không còn cách nào khác.
Em trai tức giận mắng một câu, vứt cho tôi cái ví rồi bỏ chạy đi. Tôi nghe thấy âm thanh đóng sầm cửa phát ra từ phòng nó.
Tôi gọi tắc xi chạy thẳng đến sân bay, không quan tâm đến vấn đề mắc rẻ, cũng không cần biết trong ví có đủ tiền trả hay không. Xe đến nơi tôi liền nhét hết tiền trong ví vào tay tài xế, chạy thẳng vào trong đại sảnh.
Diệc Thần nói đúng, đã không còn kịp nữa rồi.
“Lục Phong! Lục Phong!” Tôi chưa từng nghĩ âm thanh của mình có thể thê lương tuyệt vọng đến vậy. “Lục Phong! Lục Phong!”
Mọi người qua lại đều dùng ánh mắt kinh ngạc hoặc thương hại nhìn tôi.
“Lục Phong... Lục Phong...” Tôi chỉ hy vọng hắn có thể nghe thấy. Hắn có thể kịp quay đầu lại mà nhìn thấy tôi.
Chỉ là hão huyền.
Không có kỳ tích xảy ra.
Trên phim ảnh hay tiểu thuyết, nhân vật chính luôn gặp may, có thể kịp gặp mặt nhau lần cuối cùng, thậm chí không cần lên máy bay. Tại sao đời không như là mơ, mà chỉ có một sự thật tàn khốc đến lạnh lùng.