Diệc Thần thế nào cũng không chịu nằm viện, nó tình nguyện về nhà, có lẽ như vậy sẽ không có cảm giác giống một phế nhân, có thể tự lừa mình dối người rằng chỉ là cơ thể quá mệt mỏi, chân bị tê rần, đi đứng bất tiện mà thôi.
Một buổi tối tôi thay Tần Lãng trông chừng Diệc Thần. Tần Lãng đã quá mệt mỏi, nếu không phải ngày đêm chăm sóc nó, thì là dõi theo nó, nó muốn cái gì, muốn đi đâu, đều kiên trì ôm nó mà đưa đi.
Chúng tôi nằm song song trên chiếc giường nhỏ trong phòng Diệc Thần. Tôi ôm em mình, vì cảm thấy đôi chân nó mất đi nhiệt độ mà trở nên lạnh lẽo. Nó đã không còn có thể ôm lấy tôi sưởi ấm như mùa đông năm trước.
“Diệc Thần, em sẽ không sao đâu.” Tôi ôm đầu nó tựa vào ngực mình, đây là cử chỉ mà trước kia nó thường hay làm với tôi, dù rằng tôi là anh.
“Tần Lãng vẫn đang liên hệ với bác sĩ ở Tokyo, chờ hai đứa đi Tokyo, chân sẽ tốt hơn...”
Nó vẫn bình thản 'dạ' một tiếng, cơ thể cao gầy trong ngực tôi không hề nhúc nhích, chỉ có lưng lại giống như đứa trẻ từ từ cuộn tròn lại.
Tôi run run sờ mái tóc ngắn của nó, “Nhất định sẽ khá hơn, em đừng sợ... Anh sẽ ở cạnh chăm sóc em đến bao giờ em có thể đứng dậy mới thôi...”
Em trai không nói nữa, càng dùng sức ôm chặt lấy lưng tôi. Gương mặt ấm áp dán sát vào lồng ngực, như thể thật sự muốn đem loại nhiệt độ ấy khảm vào trái tim tôi.
Diệc Thần, có phải muốn nói điều gì không?
“Em không sợ.” Nó chậm chạp nói, “Chỉ là hơi không quen, chân giống như không còn là của mình nữa, tại sao đánh nó cũng không có cảm giác gì, chảy máu cũng không cảm thấy đau... Thật kì quái, rõ ràng là một phần thân thể của mình, lại thấy như chẳng hề liên quan gì đến nhau... Trước kia còn thấy nó hữu ích, giờ chỉ như gánh nặng... Anh à, em không cần đôi chân không thể cử động... Em không muốn nó...”
“Nói ngốc gì đó.” Tôi vội vàng bắt lấy chân Diệc Thần, “Sao lại vô dụng, đã nói là sẽ tốt hơn mà. Đúng rồi, có lẽ thường xuyên mát-xa sẽ trợ giúp phần nào. Anh giúp em...”
Tôi cũng biết chẳng hề có thứ mát-xa nào hữu hiệu, kỳ thật tác dụng gì cũng không có. Nhưng tại thời điểm đó, không ai biết phải làm thế nào, tất cả mọi người đều cảm thấy mờ mịt bị động. Mà với tài cán của tôi, cũng chỉ có thể trong buổi tối mùa đông ôm nó vào lòng, nén nước mắt mà dùng sức mát-xa đôi chân chết lặng của nó, chỉ có như vậy thôi.
“Anh.” Thân thể nó bỗng hơi cứng lại.
“Ừ?” Tôi vẫn hoài công vỗ vễ đôi chân sớm đã không còn cảm giác, trong lòng trống rỗng.
“Không cần mát-xa nữa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn nó, em trai mở to hai mắt nhìn lên trần, cười khổ, thanh âm trở nên khàn khàn, “Anh, không cần sờ nữa.”
Tôi không biết làm sao nhìn đôi tay vụng về của mình, “Đừng lo Diệc Thần, tuy rằng không hiệu quả lắm, chỉ là... làm lâu, sẽ... sẽ có hiệu quả... hiện giờ không có cảm giác cũng không sao, sau này... sau này nhất định sẽ đứng dậy được...”
“Không phải.” Em trai đột nhiên cắt ngang tôi, nét cười khổ càng hiện lên rõ ràng, “Em...”
Tôi căng thẳng nhìn nó, tay vẫn để ở chỗ cũ.
Nó tiếp tục trừng lên khoảng không, một lúc lâu lại giống như tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, quay đầu đi chỗ khác, “Anh, anh bỏ tay ra đi...” Âm thanh của nó ép xuống dưới gối yếu ớt buồn phiền truyền tới, “...Anh... Lấy tay đi... Em có phản ứng...”
Tôi như bị phỏng rụt tay về, giống như bị ai đó từ phía sau đánh một côn vào đầu đến muốn ngất đi.
Tay chân luống cuống nhìn đứa em ruột thịt của mình. Nó vùi mặt xuống gối, không chịu nhìn tôi, chân không thể cử động, chỉ có thể dùng nửa thân trên quật cường đưa lưng về phía tôi, tư thế tuyệt vọng.
“Diệc Thần...”
...
“Diệc Thần...”
Nó vẫn như vậy khó khăn đưa lưng về phía tôi, cũng không nhúc nhích.
Kỳ thật em không cần phải xấu hổ như vậy. Anh là anh của em, từ nhỏ đến lớn, em muốn cái gì, có bao giờ anh không cho em không.
Tôi chầm chạp trườn tới ôm lấy nó từ phía sau, nhắm mắt lại đưa tay dò xét.
Em trai thoáng chốc run rẩy dữ dội, nhưng không đẩy tôi ra.
Lòng bàn tay chạm đến độ nóng tựa như bàn ủi. Tay thực hiện động tác máy móc, dường như không còn của chính mình nữa.
Cuối cùng em trai xoay người lại, ôm lấy lưng tôi, mặt dính sát trên cổ tôi, tựa như ngọn lửa bỏng rát.
Bốn bề đều rất nóng, đã không còn đủ khí lực để suy nghĩ gì nữa.
Thật xin lỗi, Diệc Thần.
Tôi cũng không biết sao lại nói lời xin lỗi, chỉ biết rằng chưa bao giờ tôi lại cảm thấy thẹn với nó đến thế.
Buổi sáng gặp Tần Lãng, hắn ta với đôi mắt đầy tơ máu đứng trong phòng khách nhìn tôi.
Tôi nhìn hắn gật gật đầu, không nói lời nào xách đồ lên rời khỏi cửa.
Không biết từ lúc nào đã phân ra thành như vậy, hắn ở nhà chăm sóc em trai, tôi thì đến bệnh viện coi chừng mẹ. Chúng tôi không ai dám nói cho bà biết chuyện của Diệc Thần, không ai dám tưởng tượng hậu quả của nó.
Từ sau đó ngày nào Lục Phong cũng không ngừng gọi điện cho tôi, cho đến khi tôi vứt sim đi mới thôi.
Tôi không phải muốn chấm dứt, chỉ là muốn tránh né. Tôi cần thời gian để tỉnh táo lại, cần thời gian để tha thứ cho hắn, cần thời gian đem tất cả mọi sự sắp xếp lại rõ ràng.
Tôi không nghĩ sẽ nhìn thấy hắn ở bệnh viện, chính xác hơn là ở trong phòng mẹ tôi mà nhìn thấy hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn kích động của mẹ, tôi cơ hồ thất kinh chạy ào vào, một phen đẩy hắn đang đứng trước giường bệnh ra, “Anh đến đây làm gì!?”
Mới giây trước hắn còn lộ vẻ vui mừng, ngay tức khắc trở nên ảm đạm, lúc này tôi mới chú ý hắn còn ngốc nghếch mang theo một đống quà cáp hoàn toàn không thích hợp dùng để thăm người bệnh, vẻ mặt xấu hổ.
“Anh đến là để giải thích chuyện của Diệc Thần.” Hắn bình thản nói với tôi.
Đầu tôi ong ong, vội quay đầu nhìn mẹ, bà cũng đang hoảng hốt nhìn tôi, “Tiểu Thần... cậu ta nói Diệc Thần... Có phải cậu ta đã lầm rồi không? Có phải cậu ta đang lừa gạt mẹ không, cậu ta...”
Chúng tôi tựa như đang ở trên một chiếc xe mất phanh lao thẳng xuống vực. Dẫu biết rõ thứ đang chờ đợi mình là gì, nhưng cũng không tài nào ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang lao vùn vụt đến một kết cục hoàn toàn tuyệt vọng.
Mẹ kiên quyết về nhà, lúc bà đến xem Diệc Thần so với lúc ở trong bệnh viện bình tĩnh hơn nhiều lắm, nhưng lại có điểm dại ra.
“Chân của Diệc Thần, thật sự không thể cử động.” Buổi tối khi tôi dìu bà lên giường ngủ, cho bà uống thuốc, đắp chăn kỹ lưỡng, bà đã lẩm bẩm như thế.
“Sẽ không đâu, Tần Lãng đã giúp nó tìm bác sĩ ở Tokyo...” Tôi mang câu nói với em trai mấy ngày qua lặp lại với bà.
Không biết bà có nghe hay không, chỉ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn tôi, “Con là Tiểu Thần sao?”
“Vâng ạ, mẹ.” Tôi nén nước mắt.
“Sao con lại gầy như vậy...”
Đó là câu cuối cùng mẹ nói với tôi.
Tối hôm đó tôi ngủ với cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cả người phát run, buổi sáng tôi gọi mẹ rời giường, bà vẫn xoay người vào trong, không để ý đến tôi.
“Mẹ?” Tôi vừa khóc vừa lay bà, cơ thể đã cứng lại.
Mãi cho đến khi lo xong tang sự, tôi vẫn còn chìm trong cảm giác mơ hồ không thực. Tôi cảm thấy mình đang lọt thỏm vào một giấc mộng đen trắng với tiết tấu thiếu nhịp nhàng. Mẹ qua đời, em trai tàn phế... những việc này đã thật sự phát sinh đối với tôi sao?
Đứa em trai luôn chạy nhảy mà tôi không bao giờ đuổi kịp, đứa em trai lao băng băng trên sân khấu ôm guitar múa may của tôi, đứa em trai mới đây còn đắc ý dào dạt khoe với tôi rằng đã thi đậu bằng lái xe... còn có... mẹ gọi điện thoại bảo chúng tôi về nhà, mẹ vừa huyên thuyên chuyện trò vừa đan áo len cho tôi, mỗi lần tôi ra khỏi nhà mẹ liền đứng trên ban công nhìn tôi qua đường...
Bọn họ đã đi đâu mất rồi?
Lục Phong đến tìm tôi, không ngừng nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi chỉ có thể nhìn miệng của hắn cử động, lại không thể nhận ra hắn đang nói cái gì.
“Tiểu Thần, em có nghe anh nói gì không? Mẹ em đã qua đời, em đừng quá khổ sở nữa... Em theo anh trở về, hiện giờ đã không còn ai gây trở ngại nữa...”
Đúng rồi, là hắn, người này, đã hại Diệc Thần... hại mẹ của tôi...
Một đợt lạnh băng vô hình theo lòng bàn chân xông lên, khiến tôi phát run.
“Ngày mai là ngày ước định cuối cùng, anh phải quay trở về Mỹ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa... Cái gì anh cũng không cần, sau này chỉ muốn ở cùng một chỗ với em, được không? Em ngoan ngoãn ở đây đợi anh, không được chạy loạn, đợi anh quay về đón em...”
Tôi giương ánh mắt trống rỗng lên nhìn hắn.
Cùng một chỗ? Hiện tại ở cùng một chỗ với hắn?
Anh cho là... chúng ta có thể quay về với nhau sao?