Sau đó tôi và Lục Phong không nói chuyện với nhau nữa.
Lục Phong, thứ đầu to mà óc trái nho, hai chữ xin lỗi còn không biết viết, sao có thể chịu xuống nước với tôi. Lúc vô tình chạm mặt nhau, vẻ mặt của hắn so với tôi còn có phần ương ngạnh hơn.
Liên tục vài ngày tôi nằm mơ thấy Lục Phong, tên ngốc tự cao tự đại ấy bỗng biến đổi 180 độ, trở nên dịu dàng đến độ chảy nước, kéo tay tôi mà nói, “Tiểu Thần, xin lỗi mà, tôi sai rồi, cậu đừng làm mặt lạnh với tôi nữa.” Rồi tôi ôm lấy cổ hắn òa khóc lớn. Khóc đã đời, phát hiện ra chỉ có mình mình nằm trên chiếc giường đơn 80 cm, ló đầu xuống nhìn Lục Phong, thấy hắn vẫn đang thản nhiên ngủ.
Trình Diệc Thần, thật đúng là tự mơ mộng hão huyền.
Nhưng giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại liên tục, hại tôi mỗi lần nhìn thấy cái mặt chuyên dẫm đạp lên dư luận mà sống, làm như chưa hề có gì xảy ra của Lục Phong, liền tự mắng mình yếu đuối.
“Tiểu Thần, đừng giận, tôi sai rồi.”
Đã có kinh nghiệm, tôi đáp, “Đừng ồn, biết là mơ rồi.”
Quả nhiên mở mắt ra liền tỉnh lại, trong lòng đương buồn bực, lại thấy Lục Phong đang ở mép giường cúi đầu nhìn tôi, khẽ cười, “Tỉnh rồi? Tiểu Thần, chúng mình huề nhau đi.”
Tôi sụt sịt một tiếng, khóc rống, “Lục Phong, vừa rồi tôi mơ thấy cậu nói chuyện, tỉnh rồi sợ cậu không thèm để ý đến tôi nữa.”
Lục Phong cười dịu dàng, vuốt tóc tôi, “Giờ đâu phải là mơ. Đừng khóc.”
“Reng...”
Tôi mở bừng mắt, tim đập dồn dập.
Là tiếng chuông báo hiệu giờ thức. Tôi ngồi dậy, lau trán đã toát mồ hôi lạnh, mặt ngây ngốc, rồi mới yên lặng mặc quần áo tử tế, bò xuống giường.
Vô tình mà cố ý nhìn qua giường Lục Phong, bất ngờ thấy giường hắn trống không.
Tôi nghi hoặc một chốc, không kìm được hỏi, “Tối qua Lục Phong không về phòng à?”
Những người khác cũng vừa rời giường, lục tục cầm khăn với bàn chải đi rửa mặt. Tiểu Thượng đang đứng trước gương nặn mụn, trả lời bằng giọng vừa hâm mộ vừa đố kị, “Lục Phong ấy hả, cậu không biết gì sao? Gần đây bận quấn một em hoa khôi lớp trên, suốt ngày thấy tiếng chứ chả thấy hình, tối qua không biết đã đánh xe chở nàng đến chỗ nào vui vẻ rồi. Tên tiểu tử ấy, ra tay thật chớp nhoáng...”
Tôi ngơ ngác đứng đấy. Mới vài ngày thôi đã có bạn gái mới, tấn công chớp nhoáng, thật đúng là phong cách của hắn. Cũng chỉ có tôi đây, suốt ngày làm mọt sách thộn ngốc, mới bày đặt làm bạn tốt nóng ruột nóng gan vì hắn. Lục Phong như vậy mới là Lục Phong, căn bản đã mang tôi thành chuyện 'dĩ vãng rồi'. Dù sao hắn quen nhiều biết rộng, không như tôi chỉ có một, hai người bạn, nên mới coi như là bảo vật quý giá. Đã vậy còn mơ mộng thấy những chuyện như vậy, thật chết cười.
Tôi nghĩ tới lui, cười nhẹ bỏ đi.
“Cười gì thế?”
“Không có gì.” Tôi khoát tay tươi cười.
Thật ra, chỉ mới thân nhau chưa đến nửa năm, cũng không phải điều gì quá to tát. Tôi cúi đầu tìm bàn chải kem đánh răng, trong lòng khẽ nhói lên vì đau khổ.
Buổi sáng, đến tận tiết bốn Lục Phong cũng chưa xuất hiện. Tôi cũng không buồn nghĩ xem người đó đang ở đâu hay làm gì nữa, toàn tâm toàn ý làm bài tập, chỉ trong giờ giải lao đã muốn xong hai bộ đề đại số, hiệu suất ưu việt đến độ tên ngồi cùng bàn há hốc mồm ra, “Tiểu Thần thật là pờ rồ. Tốc độ còn hơn cả super man...”
“Làm bài tốc độ rất quan trọng.” Tôi dùng mặt nghiêm trang nói, “Đề bây giờ dài như vậy, không nhanh là không kịp đâu.” “Hèn gì lần nào thi ngữ văn cậu cũng hơn tớ hai mươi điểm.” Tên đó thì thào nói. Bình thường đề ngữ văn dài dòng và rắc rối, phải hai đứa chụm đầu lại giải thì mới nhanh, đại để chỉ có tôi là ngoại lệ.
Giờ nghỉ trưa vẫn còn trống, tôi cũng giải quyết xong một mớ đề, bắt đầu chuyển qua đếm cừu.
“403 Trình Diệc Thần, có điện thoại!” Chú ba trực ban dưới lầu rống lên.
“Xuống đây xuống đây.” Nào giờ gọi điện đến trường chỉ có ông bố vừa khó tính vừa hung dữ của tôi, gọi gấp gáp thế này hơn phân nửa chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Bố!”
“Trình Diệc Thần?”
“...” Giọng nữ, đoán nhầm rồi.
“Em là bạn thân của Lục Phong?”
Tôi không biết trả lời sao, đành ậm ờ đại một tiếng.
“Thằng ngốc nhà chị tranh gái với người ta bị chém cho một nhát, chẳng biết còn sống không, em đi coi giùm chị nha.”