CHƯƠNG 10
Đường Hạo có chút không tán thành đối với chuyện Vân Hề chuẩn bị chơi cổ phiếu kiếm tiền, mặc dù vậy y vẫn giúp cậu làm tốt chuyện mở tài khoản, thế nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có nghi ngờ. Cũng không phải y không tin Vân Hề, mà bởi chơi cổ phiếu thực sự quá phiêu lưu, số đỏ còn có lợi nhuận nhưng số xui thì mất đi vốn liếng ban đầu cũng rất bình thường.
Tuy biết rằng Vân Hề theo học chuyên ngành tài chính, thế nhưng y chưa từng nghe qua cậu có tiếp xúc với cổ phiếu, hai năm nay y cùng Vân hề không liên lạc qua lại, song chuyện của cậu y vẫn luôn để ý.
Y biết Hàn Diệp Tu đối với Vân Hề không được tốt cho lắm, cũng biết hắn ta nhất định không nói chuyện công ty cho cậu, thế nhưng Vân Hề luôn len lén quan tâm đến chuyện của Hàn Diệp Tu. Y cũng biết Vân hề luôn chuẩn bị một chiếc bánh gato thật to vào sinh nhật hàng năm của Hàn Diệp Tu, nhưng ngày đó hắn luôn đi xã giao bên ngoài hoàn toàn bỏ quên cậu ở nhà…
Vân Hề thấy Đường Hạo luôn nhìn đĩa rau chằm chằm mà không động đũa, bèn lấy tay phất qua phất lại trước mặt y: “Hoàn hồn nha.”
Đường Hạo sau khi hoàn hồn xấu hổ cười cười: “Xin lỗi.”
Cậu gắp một miếng cá luộc xắt lát (mượn của bạn quỷ lang nha) bỏ vào bát Đường Hạo, hỏi: “Cậu suy nghĩ đến chuyện gì mà mất hồn vậy?”
Y thấy Vân Hề tự nhiên gắp rau vào bát mình không khỏi nhớ đến hồi còn học sơ trung, lúc đó cho dù hai người chỉ ăn ở quán ven đường, cậu cũng luôn gắp thứ ngon nhất cho y ăn. Hai năm trôi qua, thói quen này của Vân Hề vẫn không thay đổi, cũng không biết lúc cậu và Hàn Diệp Tu cùng nhau ăn cơm có như vậy không.
Đường Hạo nén phiền muộn xuống đáy lòng, nói: “Tớ không tán thành lắm với chuyện cậu chơi cổ phiếu, dù sao nó cũng rất nguy hiểm, nếu như cậu quá cần tiền, chúng ta sẽ tìm phương pháp khác .”
Vân Hề bật cười lắc đầu: “Ngoại trừ cổ phiếu, tớ không nghĩ được ra phương pháp nào có thể kiếm nhiều tiền trong thời gian ngắn được. Tìm công việc sao? Nếu như Hàn Diệp Tu cho phép tớ cũng không…nhàn rỗi như vậy. Huống hồ với lí lịch của tớ lúc này, không có công ty nào chịu đãi ngộ cao đâu.”
Đường Hạo há hốc mồm miệng, nhưng cũng không phun ra một chữ. Y rất muốn nói tớ có thể cho cậu chỗ làm có đãi ngộ cao, rất muốn nói rằng nếu có đồng ý, cậu muốn bao nhiêu tiền tớ cũng có thể thay cậu nghĩ cách. Chỉ là y hiểu rõ tính cách của Vân Hề, nếu như không phải là Hàn Diệp Tu nhận nuôi cậu, nếu không phải cậu ấy yêu Hàn Diệp Tu, nếu hắn không cường đại như vậy, y tin tưởng cho dù một xu Vân Hề cũng sẽ không lấy của hắn.
Vân Hề cười cươi, nói tiếp: “A Hạo, tớ biết cậu quan tâm đến tớ. Nhưng mong cậu yên tâm đi, nếu tớ đã lựa chọn cách này, thì đã nắm chắc thành công mười phần rồi, thất bại không nằm trong suy nghĩ của tớ.”
Đường Hạo hơi mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu hoàn hồn, mà thôi, cũng lắm y quan tâm tới hướng phát triển của thị trường chứng khoán là được.
“Có thể nói rõ cho tớ kế hoạch của cậu không?” y hỏi.
“Đương nhiên rồi”. Cậu cười gật đầu: “Tới chuẩn bị đi du học, vẫn đề chuyển trường tớ cũng đã hỏi qua giang viên, vừa vặn chỉ cần chờ sáu tháng nữa là thôi, cũng không phải lâu lắm.”
“Du học?” Đương Hạo khiếp sợ nhìn Vân Hề, y nghĩ cậu cùng lắm chỉ đi khỏi S thị đến một nơi nào đó trong nước tiếp tục học tập, kết quả lại trực tiếp đi du học ở nước ngoài!
Đúng vậy, với thế lực của Hàn Diệp Tu , nếu mình chỉ rời khỏi thành phố S thì chẳng bao lâu hắn sẽ tìm đến được. Với lại mình cũng không muốn lỡ dở bài vở học tập.
Mình không hy vọng chỉ về thoát khỏi Hàn Diệp Tu thành công mà cuối cùng tương lai và sự nghiệp bị hủy hoại, phá nát.
Huống hồ thân phận hiện tại của mình là con nuôi của hắn, nếu muốn thoát khỏi mối quan hệ này, có thể mình sẽ phải cùng Hàn Diệp Tu ra tòa.
“Lẽ nào cậu không nghĩ đến đi du học Hàn Diệp Tu cũng có thể tìm đến sao? “ Đường Hạo rất muốn hỏi Vân Hề như vậy, nhưng y không muốn dập tức chút hy vọng của cậu.
Vân Hề giường như nhìn thấu được nghi vấn của Đường Hạo, cậu cười nói: “Với thân phận của Hàn Diệp Tu hắn không thể ở nước ngoài quá lâu, huống hồ thế lực ở trong nước của hắn cũng chưa mạnh đến mức có thể một tay vươn dài đến như vậy.”
Khi thế lực đã mạnh thì sẽ như thế nào, khi đó Hàn Diệp Tu đã mất đi hứng thú cậu, về điểm này cậu không cần phải lo lắng. Cậu chỉ lo lắng điểm duy nhất đó chính là không biết làm sao có thể thoát khỏi quan hệ cha con với hắn, chỉ cần như vậy cậu đã có thể chạy khỏi Hàn Diệp Tu.
Đường Hạo buông xuống hơn nửa tâm tình la lắng lại hỏi: “Vậy cậu chuẩn bị đi nước nào?”
“Nước mỹ đi.” Vân Hề nhún nhún vai: “Thầy hướng dẫn nói tớ nên đến Ý, nhưng mà tớ nghĩ Mỹ hợp với mình hơn.”
“Xem ra cậu đã có quyết định cuối cùng rồi.” Đường Hạo cười nói: “ Trước đây tớ lo lặng chuyện cậu nói muốn thoát hỏi Hàn Diệp Tu chỉ là thuận miệng, xem ra hiện tại lập trường của cậu rất kiên định.”
Vân hề chỉ cười không nói gì, Đường Hạo không biết rằng sở dĩ cậu kiên định như vậy là vì đã phải trải qua bốn năm sống yêu mà không được đáp lại, khi chán ghét lại dễ dàng bị vứt bỏ, cảm giác một mình tuyệt vọng chờ đến cái chết là những điều cậu không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Được trọng sinh ở kiếp này, cậu mong có thể sống một cuộc sống tươi đẹp, tuyệt vời khiến cho Hàn Diệp Tu không thể tùy ý chà đạp dưới chân nữa.
Cậu đã từng đem Hàn Diệp Tu là toàn bộ thế giới trong mắt mình, khi Hàn Diệp Tu vui vẻ cậu cũng sẽ vui vẻ, khi Hàn Diệp Tu lo lắng cậu cũng không nhịn được ưu phiền, còn khi tâm tình của Hàn Diệp Tu không tốt cậu sẽ nghĩ mọi cách để khiến hắn hài lòng trở lại. Chỉ cần Hàn Diệp Tu nhức đầu chóng váng một chút, Vân Hề sẽ gấp đến mức xoay vòng vòng. Cậu đã đem Hàn Diệp Tu quan trọng hơn cả sinh mạng chính mình, nếu Hàn Diệp Tu chết, cậu nghĩ mình cũng không còn lí do gì để sống trên đời nữa.
Cậu đã nghĩ đời này cứ như vậy mà sống hạnh phúc rồi chết đi, cậu sẽ không tìm người phục nữ để kết hôn rồi sinh con, cũng không đem tình cảm của mình trao cho người phụ nữ khác, bởi vì cậu không đủ tư cách để thích một người phụ nữ. Về phần nam giới, trải qua một lần yêu đương với Hàn Diệp Tu, cậu cho rằng để yêu lại quả thực rất khó. Cậu sợ không thể yêu thương quan tâm được lần nhau, cũng sợ phải một mình trải qua đau đớn khắc cốt ghi tâm đau thương như năm ấy.
“Chuyện cậu bị đánh…” Đường Hạo có chút chần chờ nói: “Có thể nói cho tơ biết chuyện gì đã xảy ra không?” Nếu như y không nhầm trong tài liệu về Vân Hề chưa từng nhắc đến sự kiện này.
Bởi y nhớ rất kĩ Hàn Diệp Tu chưa bao giờ ra tay đánh Vân Hề.
Vân Hề vô thức sờ đến khóe miệng, chỉ thản nhiên cười nói: “Có thể do uống nhiều rượu nên hành động hồ đồ.”
“Uống nhiều rượu thì có thể tùy tiện động tay được sao! Đường Hạo tức giận vỗ mạnh tay xuống mặt đường: “Tớ đã nhìn rõ hắn ngay từ đầu, từ đầu hắn đã có tính cách như vậy, vừa vặn được rượu kích thích mới bộc lô ra ngoài!”
“Nếu hắn không lộ ra làm sao tớ có thể tỉnh ngộ được.” Vân Hề cười nói: “Được rồi, đừng nên luôn nói chuyện của tớ nữa, nói chút chuyện của cậu đi, hai năm này cậu trôi qua như thế nào? Tớ xem cậu ngày càng xa hoa nha, nơi này ít ra cũng tiêu tốn vài chục vạn đi?”
“Cũng gần như vậy,” Đường Hạo nhún vai: “ Vài năm nay lão cha thu được lợi nhuận, cho nên tớ cũng đi theo hưởng phúc.”
“Sao?” Cậu nhướn cậu: “Không đi tìm bạn gái sao?”
“Lão cha không cho đó.” Đường Hạo học theo sắc mặt nghiêm nghị của cha mình, dùng vẻ mặt cứng rắn mà nói: “Lão cha nói tiểủ tử như con không nên hao tâm vào những chuyện đấy, được vào đại học là phúc khí lớn lắm đó. Cha nói cho con biết, chớ nên ở bên ngoài chơi bới lêu lỏng lừa cha dối mẹ, nếu ảnh hưởng đến học hành, cha mà nghe được xem có bẻ gãy cổ con không?”
Nghe vậy Vân Hề cười ha ha vang tiếng, từ ngày biết Hàn Diệp Tu ngoại tình rồi ra ngoài lêu lổng, biết tin mình bị ung thư dạ dày chết đi rồi sống lại, cậu chưa bao giờ được cười thoải mái thả ga như hôm nay. Trước đây vì đoạn tình cảm nặng nề kia ép cho tới mức không thể thở nổi, hiện tại đã có thể buông xuống, hơn nữa cậu còn cùng Đường Hạo quay về làm bạn, tâm tình của Vân Hề chưa có được thoải mái như vậy.
Nếu như trước đây nếu mình tỉnh ngộ sớm thì tốt rồi, chí ít cũng không vì tình yêu bi thương trong yêu đương mà sớm tôi say xỉn đến mức mắc ung thư dạ dày, xem ra trước kia mình cũng thât tiện (hèn hẹ), Vân Hề nghĩ như vậy.
Cùng lúc đó tại một nơi khác, Dịch Dương nhìn nữ nhân viên bưng lên từng dĩa đồ ăn thơm ngon tinh xảo không khỏi làm một cái khen ngợi bằng tay. Nữ nhân viên vừa ra khỏi phòng, anh đã khẩn cấp giơ tay lên càn quét cả bàn, phảng phấp như bị bỏ đói đã lâu.
Hàn Diệp Tu nhìn thấy thế không khỏi dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói với anh ta: “Nếu như tôi nhớ không lầm cậu mấy hôm trước đã trở về rồi? Chẳng lẽ chú Thiên có thể bỏ đói cậu mấy ngày sao?”
Miệng không ngừng hoạt động nhai nuốt, Dịch Dương qua loa nói chuyện: “Lão cha đương nhiên sẽ không bỏ đói tôi, nhưng cậu biết không mấy năm tôi ở nước ngoài khổ cực lắm, toàn phải ăn những món không quen! Nếu không phải sandwich thì cũng là bò bít tết, tôi đã lâu lắm rồi chưa được chạm vào cơm cùng hương vị thuần khiết Trung Hoa thế này!”
Hàn Diệp Tu lắc lắc đầu, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì ở Mỹ vẫn có phố người Hoa mà? Muốn ăn đồ Trung Quốc tìm đến đó cũng dễ dàng thôi.”
“Đúng vậy, quả thực là không khó.” Dịch Dương nuốt xuống một miệng thức ăn lớn rồi mới nói: “Thế nhưng lẽ nào cậu không cảm thấy có thể ngồi ăn trên mảnh đất quê hương, được ăn những món ăn với hương vị thuần túy là chuyện rất hạnh phúc sao?”
“Không có suy nghĩ đó, cũng không có cảm giác đó.”
“Thôi, thôi, thôi.” Anh ta khoát khoát tay: “Nói cho cậu cậu cũng không hiểu được, cậu sẽ không hiểu được cảm nhận của tôi đâu.”
Hàn Diệp tu nghe vậy chỉ cười cười chứ không nói nữa, hắn nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến như hổ đói của Dịch Dương mà không khỏi tự hỏi giờ này Vân Hề đang làm gì, cậu đã ăn trưa hay chưa, đầu có còn đau nhức choáng váng nữa không, vết thương trên người có đau không, có phải là tùy tiên ăn một chiếc bánh sandwich là đến thư viện ngủ nhờ không?
Hắn cũng quên nhiều lần gọi điện cho Vân Hề vào buổi trưa, cậu đều nhỏ giọng nói mình đang ở thư viện trường, khi hắn hỏi buổi trưa ăn gì, cậu đều cưới hì hì nói ăn sandwich, lại sợ hắn tức giận cho nên cậu liền nói lúc nào đói sẽ ra ngoài ăn tiếp. Khi đó hắn cũng tùy tiện dặn dò vài câu rồi cúp máy, về sau Vân Hề có ăn hay không hắn không biết được, cũng không thèm hỏi lại.
Thế nhưng hôm nay chuyện gọi điện thoại không được là lần đầu tiên xuất hiện, hắn cũng Vân Hề yêu nhau lâu như vậy, hắn biết cậu đem mình trở thành ngườ rất quan trọng, bao giờ cũng chăm chỉ xem điện thoại di động sợ sơ sẩy sẽ không tiếp được điện thoại của hắn, nếu lỡ Vân Hề cũng sẽ kiên trì gọi lại nhiều lần. Chẳng lẽ điện thoại của Vân Hề bị hỏng? Xem ra hắn phải mua cho cậu một chiếc điện thoại hiện đại mới được, cái cậu đang dùng quả thật đã cũ lắm rồi.
Dịch Dương sau khi ăn no nửa bụng, anh ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hàn Diệp Tu, đồ ăn trước mặt cũng bị hắn đảo đảo. Anh ta lo lắng nhíu nhíu cậu, liền lấy đĩa đồ ăn gần bị tàn phá trước mặt Hàn Diệp Tu qua trước mặt mình, lại tiếp tục công cuộc nhai nhai nuốt nuốt: “ Cậu lãng phí như thế này không biết thẹn hay sao? Có phải đang suy nghĩ đến vị kia không?”
Hàn Diệp Tu lấy lại tinh thần, bèn gật đầu: “Tôi đang nghĩ xem giờ này em ấy đã ăn trưa chưa,”
Dịch Dương nghe vậy liền cười xùy một tiếng: “Lúc trước tôi nói cậu vào tìm người đi thì không chịu, hiện tại lại lo lắng không yên. Nhân lúc tôi ăn uống ngon lành cậu lại trình diễn bộ dạng khổ tâm như vậy có quá độc ác không? Tôi đang độc thân cậu đừng kích thích tôi nữa.”
Hàn Diệp Tu nhướn cậu nghi hoặc: “Ra nước ngoài mấy năm đứng nói cậu không tìm được ngưới nào đấy chứ?”
“Đừng nói nữa.” Dịch Dương khoát tay lần hai: “Mấy em gái nước ngoài đó cởi mở lắm, tôi trốn còn không kịp nữa là. Về phần du học sinh với mình, tôi chả thấy ai lọt vào mắt cả, chỉ muốn tìm một cô gái có thể theo mình cả đời, chuyện vui đùa một chút cũng không thấy hứng thú.”
“Cả đời..” Hàn Diệp Tu cười cười: “Cả đời dài như vậy cậu vẫn xác định có thể ở cùng một chỗ với nhau à.” Tựa như hắn đã từng nghĩ mình có thể bên cạnh Vân Hề cả đời, cuối cùng chỉ qua hai năm một chút đã phản bội cậu rồi.
“Vậy cậu thì sao?” Dịch Dương cũng hỏi lại: “Cậu dự định cùng vị kia yêu đương bao lâu? Một năm? Hai năm? Mười năm? Hay cũng là cả đời?”
Nếu như là trước khi trọng sinh hắn nhất định không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, thế nhưng trải qua một lần sinh ly tử biệt đau thương, Hàn Diệp Tu biết cả đời này hắn không thể nào yêu được người thứ hai, hắn thầm nghĩ sẽ cũng Vân hề đi đến hết đời. Hàn Diệp Tu nở ra nụ cười nhẹ, chân thành gật đầu: “Tất nhiên là cả đời rồi.”
“Có được không đó…” anh ta liêc mắt xem thường: “Lúc trước nghe chuyện cậu cùng cậu ta ở cùng một chỗ tôi cũng không tin nổi, không nghĩ đến cậu lại quả quyết chắc chắn như vậy, thực sự làm người ta mở rộng tầm mắt!”
“Tôi lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy.” Hàn Diệp Tu nói: “Có thể gặp em ấy là phúc khí của tôi.”
“Ghê ghê.” Dịch dương dùng hai bàn tay xoa lấy hai cánh tay đang nổi da gà: “Tôi không nghĩ đượ người lạnh lùng như Hàn tổng đây có thể si tình như vậy nha, thực sự là hiếm thấy, quá hiếm thấy.”
Hàn Diệp Tu cười cười không nói gì.
“ Vậy mấy năm nay lão cha nhà cậu không tiếp tục gây sức ép cậu nữa à?”
“Không có” Hàn Diệp Tu lắc đầu: “ Hiện tại anh cả tôi coi như đã đứng vững chân trong gia tộc rồi, huống hồ cha tôi từ khi biết chuyện tôi cùng Vân Hề kết giao đã cấm tiệt không cho bước nửa chân vào nhà lớn rồi.”
Dịch Dương thở dài, có vẻ đồng cảm nói: “Tôi thấy mấy người bọn họ, người nào cũng cố chấp khư khư như nhau, nhưng cậu không bị cha mình sai người ép đem về là còn may mắn cần tạ ơn phật tổ như lai lắm rồi. nhẫn nhịn một chút, chờ ông ấy nghĩ ngợi thông suốt có khả năng tiếp nhận sẽ không có chấp như vậy nữa.”
“Tôi biết rồi.” Hàn Diệp Tu gật đầu nói: “Cậu cứ tiếp tục ăn đi, tôi đi toilet một chút.”
“Đi đi.” Dịch Dương bĩu môi nói: “Nhưng động tác phải nhanh lên, nếu không trở về lại oán hận tôi ăn hết món ngon.”
Hắn đứng dậy cười cười đi thẳng ra ngoài, lúc mở cửa phòng, hắn sững sờ khi thấy hai người trước mặt.
Thấy Hàn Diệp tu sững sờ đứng ở cửa mãi không có động tĩnh gì, Dịch Dương không khỏi nhíu máy nghi hoặc: “Cậu còn đứng đó làm gì nữa? Quên mất toilet đi hướng nào à? Này, tôi đang nói chuyện với cậu đó, Hàn Diệp Tu!”
Dịch Dương không thấy Hàn Diệp Tu đáp lại bèn lầm bẩm vài câu rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài, khi thấy hai người ngoài phòng anh không khỏi nghi ngờ vỗ vai hắn: “Cậu quen hai người này sao?”
Hàn Diệp tu chăm chú nhìn người cũng đang sững sờ đứng trước mặt mình, môi khẽ nhúc nhích: “Vân Hề…”