CHƯƠNG 31
Hàn Diệp Tu mặc tây trang thẳng tắp ngồi phía sau bàn làm việc rộng lớn, hắn đang phê duyệt văn kiện, thần sắc nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, quanh thân là một luông áp lực khiến người khác hít thở không thông.
Đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm!” lớn trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh của hắn, Dịch Dương rút lại cái chân đá cửa, vô cùng đĩnh đạc đi vào phòng, sau vòng một chân ra sau, đem cánh cửa đang mở rộng đóng lại hoàn toàn. Mà trong suốt quá trình Hàn Diệp Tu vẫn không thèm nhấc nửa con mắt lên, giống như hắn đã vô cùng quen thuộc với cảnh tượng này.
Dịch Dương đi đến, ngồi lên chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Hàn Diệp Tu, vén một chân lên chân kia, vứt tập tài liệu trong tay lên bàn: “Này, tự nhìn đi.”
Hàn Diệp Tu vẫn không ngẩng đầu lên: “Cậu nói đi, tôi nghe được rồi.”
Dịch Dương nhún vai, một tay chống lên bàn, tay kia lật lật tập tư liệu: “Tôi vẫn luôn cảm thấy Vân Hề là một kỳ tích.”
Thân thể Hàn Diệp Tu lập tức cứng đờ, trái tim bắt đầu không khống chế được co rút, chỉ nghe đến cái tên ấy thôi cũng khiến hắn đau đến tan nát tâm can, thời gian Vân Hề bỏ đi hắn đã sống như một cái xác không hồn, ngoại trừ Vân Hề ra, hắn chưa bao giờ nghĩ có cái gì có thể khiến hắn đau đớn đến như vậy.
Dịch Dương đối với phản ứng của Hàn Diệp Tu thì hết sức thỏa mãn, cười cười nói tiếp: “Cậu có biết năng lực thực sự của Vân Hề nhà cậu thế nào không? Chưa đến nửa năm đã kiếm được từ năm nghìn lên mười triệu, chỉ cần là cổ phiếu cậu ta mua thì giá trị liên tục tăng vọt, nếu không phải có hơn một tháng nằm dưỡng thương kia, căn bản khong chỉ dừng lại ở con số mười triệu thôi đâu. Đúng rồi, cổ phiếu cậu ta mua nhiều nhất chính là tập đoàn Hạo Hãn của cậu, mười ngày đã kiếm được năm vạn lần mười vạn (t đoán là 5 tỷ).”
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý thật kĩ, nhưn gkhi nghe đến mấy chữ số sau cùng vẫn khiến hắn không khỏi khiếp sợ, lúc trước khi hắn bắt được Lê Tích đã nghe y khai hết mọi chuyện, Vân Hề đã âm mưu từ trước, chấp nhận nhận chịu đựng sự tra tấn cùng không khai ra hung thủ thực sợ là Lê Tích để đổi lấy tự do. Cũng khi ấy hắn mới biết được chuyện Lê Tích không chỉ dùng thủ đoạn uy hiếp Vân Hề chuyện gia đình viện trưởng mà còn uy hiếp cậu chuyện cậu giấu hắn chơi cổ phiếu, còn nghĩ cậu muốn giúp Đường Hạo kiếm tiền.
Hàn Diệp Tu đối với chuyện này cũng khong khỏi cười nhạo Lê Tích, y đã nghĩ Vân Hề quá đơn giản rồi. Hắn biết Vân Hề làm chuyện gì chắc chắn phải có mục đích, tùy rằng quan hệ giữa cậu và Đường Hạo có tốt nhưng cũng không đến mức gạt hắn để giúp Đường Hạo kiếm tiền. Mặc dù hắn không biết việc cậu lén lút chơi cổ phiều có mục đích gì nhưng hắn biết rõ Vân Hề cùng Đường Hạo không có chút tư tình nào theo như lời Lê Tích nói.
Hôm nay là ngày Vân Hề bỏ đi được ba tháng, ba tháng này Hàn Diệp tu chưa bao giờ ngừng việc đi tìm cậu, nhưng vẫn như cũ không có kết quả, Vân Hề giống như đã bốc khói không hề ìm ra được chút dấu vết nào, thậm chí ngay cả thời gian chính xác cậu bỏ đi hắn cũng không biết.
Ngày Vân Hề rời đi hắn cùng A Dũng có nghĩ đến băng ghi hình, thế nhưng máy quay của tòa nhà đêm hôm trước bỗng nhiên có vấn đề lại chính là thời gian mà hắn cần tìm băng ghi hình, nói cách khác ngày cậu rời đi máy quay không ghi lại được gì.
Ba tháng này hắn đã đem toàn bộ thành phố S xới tung lên, mà ngay cả những thành thị xung quanh cũng đều tìm qua, nhưng tất cả vẫn đều vô nghĩa, hắn không thể ngờ một ngày cậu có thể quyết định rời đi khiến hắn không thể tìm thấy được.
Hàn Diệp Tu xoa xoa ấn đường, thở dài nói: “Khoản tiền kia được chuyển đến nơi nào?”
“Không tra được.” Dịch Dương bĩu môi: “Lúc trước không phải cậu đã đi dò hỏi Vân Hề lập tài khoản rồi sao? Lúc đó cũng không tìm được gì còn gì, bên Đường Hạo tôi cũng điều tra qua, cũng không có khoản lợi nhuận lớn như vậy. Tôi có cảm giác có người đã động chân động tay từ trước, nếu không làm sao lại không tra được?”
Hắn kí lên một góc dưới của văn kiện, đóng dấu đỏ, sau đó khép lại văn kiện, đem hai tay giao vào nhau: “Có người đã ra tay?”
“Đúng.” Dịch Dương gật đầu: “Diệp Tu, tôi muốn nói với cậu chuyện ngày ấy cậu đã từng nghĩ qua một cách nghiêm túc chưa.”
Hàn Diệp Tu bình tĩnh nhìn Dịch Dương: “Tôi tin tưởng Vân Hề.”
Dịch Dương nghe vậy rất phiền não gõ mạnh lên mặt bàn: “Tôi không phải nói cậu không tin Vân Hề, thế nhưng cậu không thể không phát hiện ra trên người cậu ta có nhiều điểm đáng ngờ sao? Chỉ năm tháng ngắn ngủi đã kiếm được nhiều tiền như vậy, là đơn thuần chỉ muốn kiếm tiền? Vì sao chúng ta không thể điều tra được số tiền này được chuyển đến đâu? Vì sao cậu phái nhiều người truy tìm đến vậy không tìm được một tí tin tức? Vì sao tính cách Vân Hề lại thay đổi? Còn chuyện học tập nữa, không phải cậu ta rất chú ý đến học tập hay sao? Tại sao lại muốn bị đuổi học? Rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, lẽ nào cậu chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua một lần?”
Hàn Diệp Tu kinh ngạc nhìn Dịch Dương: “Tôi cũng muốn biết là vì sao, thế nhưng hiện tại người đã chạy mất, ai sẽ cho tôi câu trả lời đây?”
“Diệp Tu.” Vẻ mặt Dịch Dương rất nghiêm túc: “Tuy rằng lời tôi muốn nói có thể không xuôi tai, nhưng cậu đã từng nghĩ qua Vân hề ngay từ đầu đã muốn rời đi rồi không?”
“Không thể nào!” Hàn Diệp Tu đứng phắt dậy, trợn trừng mắt nhìn Dịch Dương: “Vân Hề không thể nào có ý định bỏ đi, em ấy quan tâm đến tôi như vậy làm sao có thể nghĩ ra chuyện đó? Không thể nào! Không phải trước đây em ấy cũng nhẫn nhục như vậy sao? Nếu không phải thì…” Hàn Diệp Tu vì nổi giận mà không ngừng la hét, cuối cùng chán nản ngồi xuống ghế da, hai mắt không có tiêu cự, mồm mở ra rồi đóng lại, nếu không phải thì vì sao trước khi chết em ấy còn muốn gọi điện thoại để nghe giọng nói của hắn?
Dịch Dương cười thành tiếng: “Được, vậy tôi hỏi cậu, tuy rằng cậu ấy học về tài chính, thế nhưng theo cậu nói thì cậu ấy chưa bao giờ tiếp xúc về cổ phiếu, vậy hỏi tại sao cứ cổ phiếu nào được mua giá trị của nó đều tăng vọt? Tôi dám khẳng định ngay cả người có mười năm kinh nghiệm trong ngành này cũng không thể đoán chuẩn đến mức ấy được. Hơn nữa, cậu ấy cần một khoản tiền lớn đến như vậy để làm gì? Tại sao lại muốn lừa gạt cậu? Cứ coi như vì cậu ấy không muốn phải dựa dẫm vào cậu nhưng tại sao ngày cậu ấy rời đi lại trùng hợp camera khu dân cư cũng gặp trục trặc? Cậu ấy làm cách nào mà chỉ trong bốn giờ đồng hồ đã có thể biến mất không dấu vết như vậy? Diệp Tu, tôi biết sau sự việc lần kia cậu vẫn luôn tự trách mình, cậu cảm thấy có lỗi với Vân Hề, cũng nghĩ tại vì mình khiến cậu ấy bỏ đi. Thế nhưng tôi hy vọng cậu có thể một lần tĩnh tâm, suy nghĩ kĩ một chút, cậu cứ tiếp tục chìm xuống như vậy, tôi có thể cam đoan cả đời này cậu cũng không thể tìm ra cậu ấy nữa đâu.”
“Tôi cũng muốn mình có thể bình tâm suy nghĩ.” Hàn Diệp Tu khổ sở kéo kéo khóe miệng: “Những lời cậu nói tôi đều đã nghĩ tới, thế nhưng tôi không thể nào hoài nghĩ về Vân Hề được, trước đây em ấy đã trao hết trái tim mình cho tôi, cuối cùng lại bị tôi…” Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Mỗi lần nhớ tới ánh mắt trước khi rời đi của em ấy tôi hận không thể đập chết mình, thế nhưng tôi vẫn thiếu em ấy nhiều lắm, cả đời này có khi vẫn không trả nổi. Có một vài chuyện cậu không biết được, nhưng tôi có thể khẳng định Vân Hề không hề có ý định rời đi ngay từ đâu được.”
Dịch Dương nghe vậy phì cười một tiếng: “Khẳng định? Cậu lấy cái gì để khẳng định? Hay la cậu có siêu năng lực có thể đoán hết được mọi chuyện xảy ra trong tương lai? Diệp Tu, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, cậu đừng để tự tin thái quá của mình che mắt.”
Hàn Diệp Tu cười khổ một tiếng rồi không nói gì nữa, nếu như để Dịch Dương biết hắn chết đi sống lại thì mọi chuyện sẽ không tưởng tượng nổi? Cũng không phải là hắn quá mức tự tin, bốn năm bi thương kia thực sự có tồn tại, cho nên hắn mới không tin về nghi vấn của Dịch Dương, trừ khi…Hàn Diệp Tu nhíu mày, lập tức cười tự giễu, chuyện hoang đường như vậy sao hắn có thể nghĩ đến chứ, đúng là do hắn quá nhớ Vân Hề rồi.
Dịch Dương thấy thế cũng không nói thêm gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng giữa Hàn Diệp Tu và Vân Hề, những lời cần nói anh đã nói hết rồi, chỉ là muốn nhìn xem Hàn Diệp Tu suy nghĩ ra sao về mấy chuyện này thôi.
“Tôi nghe nói cuộc sống của tên nhóc Lê Tích rất đặc sắc, mông mỗi ngày đều nở hoa.”
Hàn Diệp Tu cười lạnh một tiếng: “Đó là chuyện nó tự tìm đến, nếu thích giường chiếu như vậy thì đánh chịu khó đáp ứng vậy.”
Dịch Dương tựa tay lên mặt bàn quan sát Hàn Diệp Tu: “Tôi nói này, hình phạt kia không phải do cậu đặc biệt quan tâm đến sao?”
“Đúng vậy thì sao?” hàn Diệp Tu nhướn mày: “Nó bẩn như vậy, tôi không thể tự mình trừng phạt được sẽ rất có tội nha. Vậy cứ để đám người đó giải quyết giùm đi.”
Trong phòng giam ẩm ướt âm u vang lên một tiếng rên rỉ, một gã đàn ông mặc quần áo tù đang ra sức đâm vào, hai cánh tay đen sì bắt lấy thân thể trắng nõn dưới thân, hắn động tình mà thở dốc, tần suất đâm vào ngày càng lớn.
Lúc này tù nhân bốn phía đang xem chuyện vui bị tiếng còi báo hiệu vang lên giải tán, nếu không phải lo lắng quản ngục nhiều sẽ khiến chốc nữa tiếng còi báo hiệu vang ầm lên cả phòng.
“Đclmm! Còn không bắn đi? Mắt tên nhóc đã trắng dã rồi mà mày không nhanh hơn một chút sao? Bọn tao còn đang đứng chờ này!” Một gã đan ông cũng mặ đồ tù không nhịn được thúc giục, hạ thân hắn đã cương cứng như túp lều rồi, thế nhưng không đợi kịp cho nên chỉ móc “bảo bối” ra cho ngay vào miệng kẻ đang nằm dưới sàn.
“Ưm…ưm…” Lê Tích trừng to đôi mắt sinh đẹp, trong đáy mắt chỉ toàn là tuyệt vọng, y biết hiện tại cho dù y có hô to thế nào cũng không có tác dụng, chỉ đổi lấy được đòn roi mà thôi.
Ở đây chỉ có lòng người xấu xa, căn phòng âm u, đệm chăn cứng rắn, thức ắn nuốt không trôi, còn có mùi hôi đến buồn nôn của những kẻ khác, mọi thứ xấu xa đều được tập trung hết ở đây.
Thế nhưng tất cả những điều khổ cực trên đều không tính là gì, mỗi ngày đều bị một đám người đùa bỡn mới thực sự là tuyệt vọng, y không thể tìm ra một kẻ nào có thể dựa dẫm vào, cũng không có ai nguyện ý để y dựa vào, y từ biến thành một con rối để người khác chơi bời, trên người y không ngày nào là không có vết thương.Hết thảy cuộc sống bi kịch hôm nay của y đều là do người y từng thương yêu si mê ban tặng, mà cả gia tộc nhà y cũng đang lầm vào khủng hoảng còn chưa gượng dậy nổi.
Không ai có thể bảo vệ y, cũng không ai có năng lực làm chuyện ấy. Y hận, hận mình lúc trước không đem Vân Hề giết đi, chí ít khi đến Hoàng Tuyền cũng có thể lấy chuyện châm chọc cậu làm thú vui. Y tuyệt vọng, tại sao mọi tâm kế y hao tâm tổn sức nghĩ ra đều không đổi lại được một ánh nhìn của người ấy, vì sao y khoogn thể thắng nổi một tên mồ côi không nơi nhờ cậy Vân Hề kia.
Nơi này không hề có hy vọng, cũng không có phương pháp tự vẫn nào, y đã từng nghĩ đến tự sát, thế nhưng lại có kẻ phát hiện được, cuối cùng là những trận đòn thừa sống thiếu chết. Y rốt cuộc cũng hiểu được câu nói muốn sống thật khó, mà muốn chết lại càng xa vời.
Động tác của người đàn ông ngày càng nhanh, trong căn phòng chỉ đọng lại âm thanh rên rỉ sung sướng của hắn, cuối cùng hắn gầm lớn một tiếng, bô nhào lên người Lê Tích. Gã đàn ông phía sau lập tức đẩy hắn ra, nhét “bảo bối” vào chỗ tiêu hồn kia.
Lê Tích chậm rãi nhắm chặt đôi mắt xinh đep lại, y nghĩ, động lực sống cả đời này của y chắc chắn chỉ có thù hận mà thôi.