CHƯƠNG 78
Hàn Diệp Tu cho rằng Vân Hề muốn đuổi mình đi nên lảng tránh: “Gì chứ, cháo sắp nguội rồi em mau ăn đi.”
Vân Hề day day trán, có chút nhức đầu: “Hàn Diệp Tu, tôi chỉ nói một lần thôi,anh không nghe sau này đừng có hối hận.”
Hàn Diệp Tu cười xấu hổ, vội ngồi nghiêm chỉnh bên giường: “Vân Hề, em nói đi.”
“Ừm. ” Vân Hề vừa lên tiếng liền rơi vào trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói chuyện như thế nào đây. Hàn Diệp Tu thấy thế cũng không nóng vội, chỉ mỉm cười chờ đợi. Có điều ngón trỏ bên phải của hắn vô thức chuyển động trên đùi, nếu quan sát cẩn thận nhất định sẽ thấy hắn đang phác thảo một hình dáng.
“Hàn Diệp Tu, có một vấn đề tôi vẫn không rõ.” Vân Hề đưa mắt nhìn Hàn Diệp Tu: “Rõ ràng kiếp trước anh vứt bỏ tôi như vứt bỏ một đôi dép cũ hỏng nát, vì sao bây giờ lại tốt với tôi như vậy?”
Toàn thân Hàn Diệp Tu cứng đờ, ngón trỏ cũng không di chuyển theo quy luật nữa, hắn khẽ mím môi, đau đớn hiện trong đáy mắt: “Kiếp trước..” hắn nhắm mắt lại khàn giọng nói: “Anh theo đuổi cái gọi là kích thích, phụ người yêu anh nhất, từ bỏ người anh yêu nhất, cho đến khi gặp lại em ở nhà vệ sinh…”
Hàn Diệp Tu siết chặt tay phải, trong mắt chất chứa thống khổ: “Khi đó anh mới phát hiện ra, người anh luôn tự cho là chán ghét thực ra là người yêu anh nhất. Sau khi sống lại anh đã nghĩ rằng mình may mắn, nhờ ông trời quan tâm, khi đó anh nghĩ, tất cả còn kịp, anh không phản bội em, em cũng còn yêu anh, anh sẽ thương em gấp bội, yêu em, bù đắp cho kiếp trước của em, càng về sau anh mới nhận ra hết thảy đều là mơ mộng hão huyền mà thôi.”
Nói đến đây, Hàn Diệp Tu vùi mặt vào lòng bàn tay, bờ vai nhè nhẹ run lên: “Sai vẫn cứ là sai, cho dù anh có làm cách nào cũng không thể thay đổi mọi chuyện. Sau khi em sống lại muốn rời khỏi anh anh có thể hiểu được, dù sao, dù sao anh cũng đã từng gây tổn thương cho em nhiều đến vậy. Nhưng anh vẫn muốn vì em làm chút gì đó, cho dù đời này em không tha thứ cho anh, song anh vẫn muốn yêu em thêm một chút, thương em nhiều thêm một chút.”
Vân Hề lẳng lặng nhìn Hàn Diệp Tu, trong lòng khẽ rung động. Hồi tưởng lại thời gian vừa sống lại, Hàn Diệp Tu thay đổi quả thực khiến cậu hoài nghi bản thân liệu có khi nào đã rơi vào không gian song song. Cho đến khi cậu phát hiện Hàn Diệp Tu cũng sống lại mới hiểu, sở dĩ hắn thay đổi là hy vọng có thể bù đắp cho mình. Hơn nửa năm Hàn Diệp Tu cẩn thận chăm sóc song chỉ đổi lại một kế hoạch, cậu cho rằng mình và Hàn Diệp Tu cuối cùng sẽ dừng lại thời điểm đó, lại không ngờ được năm năm sau vẫn gặp lại, bù đắp trong miệng Hàn Diệp Tu đã biến thành cầu xin, cầu xin cậu có thể cho hắn thêm một cơ hội.
Vân Hề nghĩ, cậu đã rơi vào ma chướng của một người tên là Hàn Diệp Tu. Kiếp trước cậu hãm sâu vào ma chướng đó, kết quả là thương tích đầy mình. Sau khi sống lại cậu cho rằng rốt cuộc mình đã thoát đi được ma chướng này, lại không ngờ rằng cậu đã sớm bị ma chướng ràng buộc.
“Vậy, nếu như tôi ở cùng một chỗ với người khác?”
Hàn Diệp Tu chấn động mạnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hề, đáy mắt hiện lên khiếp sợ, cả hoài nghi lẫn thống khổ, cuối cùng hóa thành tuyệt vọng sâu sắc, hắn cố gắng mỉm cười, vẻ mặt khổ sở, hắn nói: “Không sao, anh vẫn sẽ quan tâm em như trước kia.”
Một tiếng thở dài vang lên trong phòng bệnh, Vân Hề vươn cánh tay không truyền nước nhè nhẹ đặt lên đầu Hàn Diệp Tu, khóe miệng cậu khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: “Này, chúng ta thử lại lần nữa đi.”
Hàn Diệp Tu ngơ ngẩn, hiển nhiên là chưa lấy lại tinh thần, hắn hé môi, khàn khàn bảo: “Thử, thử xem cái gì cơ?”
Lông mày Vân Hề khẽ nhíu, cậu lặng lẽ thu tay về trầm giọng nói: “Không có gì, tôi đi ngủ đây.”
“Không phải là…” Hàn Diệp Tu nắm chặt lấy tay Vân Hề hồi hộp nói: “Vân Hề, em, em tha thứ cho anh rồi đúng không?”
“Không phải là tha thứ, chỉ là thử xem sao.” Vân Hề chân thành đáp: “Tôi cần một lí do để tiếp tục yêu anh, cũng như tôi cần một lý do để hoàn toàn hết hy vọng.”
“Sẽ không, anh sẽ không bao giờ làm việc ngu xuẩn kia nữa.” Hàn Diệp Tu nắm chặt lấy tay Vân Hề, cẩn thận hôn nhẹ rồi áp vào mặt hắn: “Vân Hề, cảm ơn em, cảm ơn em đã nguyện ý cho anh một cơ hôi, anh nhất định sẽ không phụ lòng em đâu.” trong mắt hắn tràn đầy vui mừng sung sướng, phảng phất ánh nước.
Vân Hề rút tay về, nói: “Cháo nguội rồi.”
Hàn Diệp Tu mừng rỡ đứng dậy “Anh đút em ăn.”
Vân Hề nhìn bóng dáng nghiêng nghiêng bận rộn của Hàn Diệp, trong lòng đầy phức tạp, cậu không biết quyết định này của mình rốt cuộc là đúng hay sai, rõ ràng kiếp trước đã bị tổn thương sâu sắc như thế bởi người này, rõ ràng điều cậu nên làm nhất là rời xa người này, thế nhưng cuối cùng cậu lại chọn đánh cuộc một lần nữa. Cậu nghĩ, đây không chỉ là cơ hội cho Hàn Diệp Tu, mà cũng dành cho chính mình, nếu thắng tâm ma của cậu sẽ được giải thoát, nếu thua sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.
Vân Hề tĩnh dưỡng hơn nửa tháng thì được xuất viện, trong khoảng thời gian này ngoại trừ thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại với Leon, thì cậu không liên lạc với Đường Hạo, mà Đường Hạo mấy ngày trước đã đi đến thành phố L, Vân Hề nghĩ, đời này cậu nhất định nợ Đường Hạo.
Về phần Hàn Diệp Tu, từ sau khi Vân Hề chập nhận thử lại lần nữa, hắn đối với cậu càng thêm ân cần, nói gì nghe nấy, cầu được ước thấy đều không đủ để hình dung biểu hiện của hắn, hiện tại hắn đã luyện thành công bản lĩnh chỉ cần qua ánh mắt suy đoán được tâm tư của Vân Hề.
Ngay hôm sau khi xuất viện, Vân Hề liền dẫn Hàn Diệp Tu rời khỏi thành phố N, nhận được tin Leon liền đưa theo Vân Nhạc ra sân bay từ sớm, nhưng điều khiến hắn bất ngờ rằng không chỉ đón mình Vân Hề, mà còn có con chó to Hàn Diệp Tu. Vừa trông túi xách vừa đưa nước, thỉnh thoảng còn đưa tay lau mồ hôi giúp Vân Hề, Leon không khỏi nghĩ, đây là cố ý săn sóc đó!
Còn Vân Nhạc ngồi trên khuỷu tay Leon mồm đã há to thành chữ O, bé vỗ vỗ bồm bộp vào mặt Leon nói: “Leon, đứng bên ba không phải là Daddy của con sao? Sao lại là ông chú bỉ ổi này!”
Leon giật giật khóe miệng dùng tiếng Trung đáp: “Đó cũng là điều cha muốn biết.”
Hai tay Vân Nhạc nắm chặt, vẻ mặt kiên định nói: “Con cảm thấy mình không làm gì thì ba cũng đã bị người cướp đi rôi, với lại, chúng ta phải báo chuyện này cho Daddy.”
Leon thở dài một hơi buồn bã nói: “Nói cho hắn biết cũng vô dụng.” Vân Hề không từ chối người này ắt đã nối lại tình xưa với hắn, trong khoảng thời gian này chắc hẳn cậu đã ở cùng với hắn, chẳng ngờ sau cùng cậu vẫn chọn kẻ đó.
Vân Hề từ đằng xa đã thấy bóng dáng Leon và Vân Nhạc, Hàn Diệp Tu thấy lông mày cậu khẽ nhíu liền vội vàng thu tay về, vẻ mặt cũng trở lại bình thường, hoàn toàn tương phản với vẻ ân cần ban nãy.
“Cảm ơn.” Vân Hề cảm kích cười cười bước nhanh về phía Leon.
Hàn Diệp Tu khẽ biến sắc rồi vội chạy sánh vai cậu cẩn thận nói: “Em đi chậm một chút, đừng chạm đến vết thương.”
“Ba ba! ” Vân Nhạc quơ quơ tay trong lòng Leon, lao thằng về phía trước.
Vân Hề ném một cái nhìn ý bảo cứ an tâm về phía Hàn Diệp, sau đó vươn tay đỡ Vân Nhạc, nào ngờ Hàn Diệp Tu đã mau lẹ thả hành lý trên tay xuống đoạt lấy Vân Nhạc trong lòng Leon, tốc độ nhanh đến mức ba người không kịp phản ứng.
Khóe mắt Vân Hề liếc sang, sắc mặt cũng sa sầm, “Hàn, Diệp, Tu!”
Nét mặt Leon cũng âm trầm, ánh mắt sắc như dáo phống lên người Hàn Diệp Tu.
Hàn Diệp Tu ôm chặt Vân Nhạc đang giãy đạp, gượng gạo cười nói: “Này, Vân Hề ngồi máy bay vẫn mệt, tôi bế là được rồi.”
“Ai muốn cho chú bế! Mau thả cháu xuống!”
Leon nhìn Vân Hề một chút, sau đó mặt không đổi đối với Hàn Diệp Tu vươn tay, “Trả Tiểu Nhạc lại cho tôi.”
Hàn Diệp Tu cười một tiếng, đưa Vân Nhạc cho Leon. Leon đỡ Vân Nhạc, chẳng thèm nhìn Hàn Diệp Tu nói: “Đi thôi, Vân.”
Vân Hề gật đầu mỉm cười, theo Leon ra ngoài, thỉnh thoảng còn nhéo nhéo mũi Vân Nhạc. Hàn Diệp Tu thấy vậy vội xách vali sải bước đuổi theo, song ánh mắt của hắn vẫn hướng về Vân Hề, chỉ cần Vân Hề lộ ra biểu hiện không khỏe, hắn sẽ lập tức tiến đến biến thành phương tiện di chuyển của cậu.
“Ba ba, vì sao chú kia muốn đi theo chúng ta?”
Leon nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn Vân Hề, trong mắt tràn đầy ý hỏi.
Vân Hề nhéo nhéo gương mặt Vân Nhạc, cười nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này ba với chú ấy sẽ ở cùng nhau.”
Hàn Diệp Tu đi phía sau Vân Hề ưỡn ngực, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Vân Nhạc oán hận trừng mắt nhìn Hàn Diệp Tu, bất mãn nói: “Con không muốn ở chung với ông chú đó, con chỉ cần Daddy và Leon là đủ rồi!”
Leon nặng nề gật đầu đồng ý.
Vân Hề thở dài một hơi, ôm Vân Nhạc từ trong tay Leon, cậu yêu thương xoa xoa đầu Vân Nhạc, dịu dàng hỏi: “Vì sao thế?”
Hàn Diệp Tu biến sắc, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi chân Vân Nhạc đang đặt trước bụng Vân Hề, như thể lâm vào cường địch.
Vân Nhạc hừ một tiếng với Hàn Diệp Tu, sau đó ghé vào bên tai Vân Hề bảo: “Ông ta đối xử không tốt với ba ba, con không thích ông ấy.”
Hàn Diệp Tu ngước mắt nhìn thẳng Vân Nhạc chân thành nói: “Chú sẽ dồn toàn tâm toàn ý đối với Vân Hề.”
Khóe miệng Vân Hề cong lên, đá một cước vào bắp chân Hàn Diệp Tu, sau đó nhanh chóng bảo với Vân Nhạc: “Đó điều là chuyện của rất nhiều năm trước, bây giờ chú ấy đối xử với ba rất tốt.”
Vân Nhạc nghiêng đầu nhìn Vân Hề: “Thật không ạ?”
Vân Hề mỉm cười gật đầu: “Thật đó.”
Lông mày Vân Nhạc chau lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập vẻ đấu tranh, sau một hồi suy nghĩ, Vân Nhạc nghiêm túc nói: “Vậy được rồi, con tạm thời đồng ý cho chú ấy sống cùng chúng ta.”
Leon cố ý đi chậm lại song song với Hàn Diệp Tu, cười như không cười nói: “Hàn tiên sinh thực sự quá bản lĩnh.”
Hàn Diệp Tu lắc đầu đáp: “Tôi không biết anh hiểu được chuyện giữa tôi và Vân Hề đến đâu, tôi thừa nhận trước đây đã làm nhiều chuyện tổn thương em ấy, nhưng đó là quá khứ, từ nay về sau, tôi sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương em ấy, sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em ấy đau lòng thêm nữa.”
Leon hừ một tiếng không rõ ý tứ: “Hy vọng là thế, chuyện sau này ai mà biết được.” Leon dừng một chút, lại nói: “Hàn tiên sinh càng phải nỗ lực, tuy rằng Đường bị cự tuyệt, nhưng tôi tin hắn sẽ không từ bỏ đâu. Đúng rồi, gần đây có một vị họ Tần nào đó hỏi thăm Vân Hề khắp nơi.” Nói xong, Leon ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Hàn Diệp Tu rồi rảo bước đuổi theo Vân Hề.
Tần Chử sao? Ánh mắt Hàn Diệp Tu lạnh lùng, cánh tay xách theo vali cũng siết chặt. Khi nhìn thấy Vân Nhạc vỗ tay trong lòng Vân Hề, cả mặt Hàn Diệp Tu cứng đờ, vội sải bước đuổi theo: “Vân Hề, em có mệt không? Đưa Vân Nhạc anh bế cho, nói chứ anh vẫn chưa từng bế con mà.”
Leon, Vân Nhạc đồng thanh: “Biến!”