CHƯƠNG 11
Chuyện giữa họ chỉ như một cơn mơ, họ biến nó thành giấc mơ, họ bắt nó phải thành mộng. Mà giấc mộng thì không được quyền trở thành sự thật.
Tôi lặp lại lần nữa câu nói ấy như một mảnh ghép cuối cùng để hoành thành bức tranh về giấc mơ của song tử tiêu, một giấc mơ mãi không trọn vẹn.
“Vậy là cuối cùng, hôm đó hai người họ vẫn không gặp được nhau?” – nhỏ bạn mân mê cây tiêu thủy tinh trong tay. Trời tối hẳn rồi, sắc tím hoàng hôn đã tắt, không còn soi rọi được lên cây tiêu ấy nữa.
“Ừ. Trong quyển nhật ký cuối cùng, Bạch Phong chỉ viết có thế.”
“Mãi mãi sao này cũng không gặp nhau sao?”
“Có chứ. Mi nhớ trong “Huyền Cầm”, truyện ta kể dự vào quyển nhật ký của An Thiên không? Sau khi tìm lại được An Hải, họ còn gặp nhau một lần nữa.”
“Nhưng cho đến cuối cùng, vẫn không thể đến được với nhau?”
“Có lẽ là thế… Với Tử Y Lang mà nói, hôm đó An Thiên không đến đã là câu trả lời quá rõ ràng. Còn với An Thiên, chàng đã chấp nhận sự thật hai người thuộc về hai thế giới khác nhau. Con đường họ phải đi thỉnh thoảng sẽ cắt nhau, nhưng vĩnh viễn không thể song hành.”
Nhỏ ngước nhìn tôi, nhìn ra cửa sổ. Trăng khuyết một mảng nhỏ, chắc mai, mốt gì đó sẽ tròn thôi. Mà cho dù trăng có tròn, vẫn không lấp được những mảnh tình bị khuyết. Im lặng một hồi, nhỏ lên tiếng.
“Ta đem cây tiêu ở nhà ta đến đây luôn nhé?”
“Chi vậy?”
“Có lẽ ở một mình, cây tiêu sẽ buồn lắm.”
“Hôm nay mi bị sao vậy? Tự nhiên nhạy cảm gớm!”
“Cũng thế thôi. Biết đâu phía sau hai cây tiêu này lại có một câu chuyện nào đó thì sao?”
“Ngốc!”
Tôi mỉm cười. Cô bạn của tôi ơi, làm sao trên đời này mọi thứ đều toàn vẹn được cơ chứ?! Nếu tất cả đều như ý thì đâu còn gọi là cuộc đời nữa.
Lấy lại cây tử tiêu từ nhỏ, tôi mở tủ kiếng cất vào. Lưỡng lự một hồi lại dẹp bớt mấy thứ lặt vặt sang một bên, chừa ra một chỗ nhỏ cạnh đó. Ai chứ con bạn tôi, dám mai nó đem cây tiêu kia đến thật.
Tiếng côn trùng kêu ran trong các tán cây, nghe sao chất chứa những sầu!
Ở ngoài ấy, mặt trăng vẫn chưa tròn.
Hết.Lẽ ra “Song tử tiêu” đã kết thúc rồi, nhưng con bạn thân của tác giả lại quá fangirl bạn Tử với bạn Thiên, quyết không đồng tình với kết thúc đó, nên len lén viết thêm vào một đoạn nữa. Đoạn này kể về chuyện của nhiều năm sau đó…
Ở một thị trấn phía Bắc, có hai người khách bước vào quán ăn sang trọng nhất trong vùng. Nơi đây tuy xung quanh là núi, nhưng nằm trên đường thông thương với nước láng giềng nên cũng khá phồn thịnh.
“Nhã Đan, muội gọi nhiều món thế này, ăn hết không đó?”
“Không hết thì thôi, lâu lâu mới có dịp ra ngoài thế này, phải thưởng thức cho hết các mong ngon chứ! Chúng ta đâu có nhiều thời gian đâu.”
“Muội làm cứ như ở kinh thành không ăn được những món này vậy!”
“Nhưng ăn món nào ngay tại chỗ ấy chẳng phải thú vị hơn nhiều sao? Huynh mau ăn đi, không thì nguội hết mất ngon đấy!”
“Được rồi được rồi. Ý của muội là ý của trời!”
Nhã Đan cười khúc khích, còn chàng thanh niên chỉ biết lắc đầu. Gần đó có một toán thanh niên vừa đến, bắt đầu tán gẫu.
“Nói cho mọi người biết, hoàng thượng sắp lập hậu rồi đấy!”
“Ôi dào, tưởng gì chứ chuyện này thì biết lâu rồi! Đại tiểu thư nhà họ Vương chứ gì!”
“Nghe đồn tiểu thư ấy nhan sắc hơn người, thật muốn gặp một lần cho biết.”
“Thôi đi đừng có mơ, người ta tiểu thư khuê các kín cổng cao tường, lại sắp là mẫu nghi thiên hạ, huynh là ai mà gặp được chứ!”
“Thì người ta chỉ mơ vậy thôi mà. À đúng rồi, nghe đồn ở Chiết Giang…”
Đề tài của bọn người đó cứ thay đổi liên tục, chàng thanh niên kia chỉ để ý nghe mỗi mẫu chuyện trên, môi bất giác để nở một nụ cười.
“Huynh cười gì thế?” – Nhã Đan hỏi.
“Không có gì, muội ăn nhanh đi, chúng ta tiếp tục lên đường, ở đây cũng đã hai ngày rồi.”
“Uhm.”
Nhã Đan không phản đối, gấp một đũa thức ăn cho nam tử kia. Họ chỉ động được vài đũa cho mỗi đĩa thì đã thấy no. Cũng phải thôi, họ gọi nhiều món quá mà.
Trả tiền xong, họ lên ngựa chầm chậm tiến ra khỏi thị trấn. Nhã Đan thích thú nhìn ngắm, chỉ trỏ đủ thứ. Người thanh niên lặng lẽ mỉm cười. Phía đằng xa có hai nam nhân trạc ngoại tứ tuần, một vận tử y một vận hoàng y, đang đi về hướng ngược lại. Bốn người đi lướt qua nhau.
“Hm?”
Chàng thanh niên đột nhiên sững người. Đến khi quay lại thì hai nam nhân kia đã biến đâu mất. Có lẽ chỉ là ảo giác.
“Chuyện gì thế?” – Nhã Đan thấy chàng đột ngột dừng lại nên quay sang hỏi.
“Không có gì. Chỉ là vừa rồi có một người trông giống quá.”
“Giống ai?”
“Tiên phụ.”
“Không thể nào!”
“Uhm. Chắc huynh nhìn nhầm thôi.” – chàng thanh niên lắc đầu thở dài, cho ngựa đi tiếp.“Muội muốn ăn kẹo hồ lô!”
“Muội không thấy no à?”
“Uhm. Nhưng trông nó ngon quá!”
“Thôi được rồi, chúng ta đến đó đi!”
Chàng thở dài chịu thua, chẳng bao giờ chàng thắng được nữ tử đáng yêu này cả.
Nữ tử đang thích chí ngắm nghía cây kẹo hồ lô kia chính là Vương Nhã Đan, tiểu thư khuê các sắc nước hương trời được nhắc đến trong câu chuyện của bọn thanh niên lúc nãy. Nàng là cháu nội của đường chủ tiền nhiệm An Lạc tiêu cục Vương Triết Hàn nổi danh trong giang hồ và cả kinh thành, cũng là con gái lớn của đường chủ đương nhiệm Vương Kỳ An với An Bình quận chúa. Chẳng bao lâu sau, nàng sẽ ngồi vào cái ghế mà bất cứ nữ lưu nào nghe thấy cũng phải ganh tỵ – mẫu nghi thiên hạ.
Còn chàng thanh niên đi cùng nàng không ai khác hơn hoàng đế đương triều Trịnh Trường An. Trước hôn lễ, họ đã xin thái hậu cho đi du ngoạn một chuyến để biết đó biết đây, sẵn tìm hiểu dân tình.
“À Nhã Đan này, chúng ta lên núi chơi thử nhé?”
“Được thôi, nhưng sao đột nhiên huynh cao hứng thế?”
“Huynh chợt nhớ ra có lần tiên phụ nói ở vùng núi phía bắc có một khúc tiêu tỏ tình rất hay. Nếu chúng ta lên núi, biết đâu tình cờ nghe được thì sao?”
“Cũng thú vị đó, chúng ta đi thôi! Thách huynh đuổi kịp muội đó!”
Nhã Đan cười, thúc ngựa phóng đi trước, chàng vội cho ngựa phóng theo. Cả hai cùng song song tiến về ngọn núi trước mặt.
Đâu đó trên ngọn núi đằng xa, có tiếng tiêu cất lên trong vắt. Được nửa bài thì tiếng tiêu ngưng bặt. Liền một khắc sau đó, tiếng tiêu khác lại cất lên…
Khúc tiêu tỏ tình của người miền núi phương Bắc.
Hết.