Song Tử Tiêu

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 7

“Thiên… ca…”

“Sao vậy An Hải?”

“An Hải..An Hải…”

“Thôi nào, An Hải ngoan nhé, không được khóc.”

“Nhưng.. An Hải sợ…”

“Hoàng huynh ngồi ngay đây thôi mà, và cũng đã thắp đèn khắp phòng rồi.”

“Không chịu đâu, An Hải buồn ngủ lắm.” – An Hải bắt đầu khóc, níu chặt áo ta.

“Nè, hoàng huynh phải đọc cho xong quyển sách này trong hôm nay, An Hải đâu muốn hoàng huynh bị tể tướng cằn nhằn phải không nào?”

An Hải lắc đầu, nhưng tay vẫn không chịu buông. Ta ngập ngừng một chút rồi thở dài, để quyển sách lên bàn, một tay xoa đầu An Hải.

“Được rồi, nhưng sáng mai chúng ta phải dậy sớm để hoàng huynh đọc cho xong quyển sách đấy!”

“Vâng ạ.”

An Hải lau nước mắt, nhoẻn miệng cười. Bất giác ta cũng cười theo. 

Phải, từ khi An Hải xuất hiện, mọi thứ xung quanh ta đã rơi ra khỏi cái trật tự thông thường. Lần đầu thấy nó trong tay mẫu hậu, ta đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ ưa nổi nó. Đứa trẻ nào khi thấy mẹ mình bị đứa nhóc khác “cướp” cũng thế thôi. Nhưng nó, thằng nhóc đã lấy bớt đi sự quan tâm của phụ hoàng và mẫu hậu, lại để dành cho ta nụ cười đầu tiên.

Không biết vì sao, nhưng hễ thức dậy mà không thấy ta là An Hải cứ khóc mãi. Mẫu hậu không còn cách nào khác, đành để nó ngủ chung phòng với ta. Những lúc ta phải học cũng cho người bế nó theo. Mẫu hậu cưng chìu nó quá rồi! Ban đầu quả thật thấy rất phiền, nhưng dần dần ta đã quên mất mình từng sống mà không có nó. Dù gì thì lúc đó ta cũng còn rất nhỏ, trẻ con thường dễ quen với những thứ xung quanh mình.

Dần lớn lên, An Hải sợ rất nhiều thứ, người lạ, bóng tối, và đặc biệt là côn trùng, sâu bọ. Thể chất An Hải rất kém, cứ bệnh hoài, và nếu bị côn trùng đốt thì nhẹ nhất cũng là bị sốt. Tối đến, An Hải chỉ dám ngủ khi ôm chặt lấy ta. Với ta mà nói, An Hải như viên ngọc quí nhưng rất dễ vỡ, khiến ta không lúc nào không gìn giữ, nâng niu. Dù chỉ là em họ, nhưng chẳng biết từ lúc nào ta đã yêu thương nó còn hơn chính bản thân mình. An Hải cứ nhất mực gọi ta là “Thiên ca”, dù cho phụ hoàng hay mẫu hậu có nói thế nào đi nữa cũng vậy. Nó nói những người cùng hệ trong hoàng tộc đều gọi ta là “hoàng huynh” cả rồi, ta sẽ không phân biệt nổi nó với những người khác. Xét về một khía cạnh nào đó thì An Hải cũng rất là cố chấp.

“Nè, sao An Hải của hoàng huynh lại trốn ở đây một mình thế?”

“…”

“Xem ra An Hải hết thương hoàng huynh rồi.” – ta giả vờ thở dài.

“Đâu có, An Hải lúc nào cũng thương Thiên ca hết!”

“Vậy nói cho hoàng huynh biết chuyện gì làm An Hải buồn nào?”

“Thiên ca… An Hải là một đứa trẻ tồi phải không?”

“Đâu nào? An Hải của huynh rất dễ thương.”

“Vậy sao phụ thân bỏ mặt An Hải?”

“Hôm nào phụ hoàng và mẫu hậu không đến thăm chúng ta?”

“Thiên ca không cần giấu An Hải nữa, An Hải biết cả rồi.”

“…”

“An Hải không phải em ruột của Thiên ca, Thiên ca không thương An Hải nữa đâu.”

“Ngốc! An Hải gọi hoàng huynh là gì nào?”

“Thiên… ca…”

“Đừng nói chỉ là em họ, dù không có tí quan hệ thuyết thống nào, nhưng chỉ cần An Hải vẫn còn chịu gọi hoàng huynh là “Thiên ca”, thì hoàng huynh sẽ vẫn còn thương An Hải, biết không?”

“Thiên ca nói thật nhé?”

“Có bao giờ hoàng huynh gạt An Hải chưa nào?”

An Hải lắc đầu, chưa bao giờ ta thấy nó đáng yêu đến thế. Bỗng dưng ta thấy mình quan trọng hơn một chút, ít ra là với một người.

“Chúng ta ngoéo tay nhé? Dù có phải quay lưng với cả thiên hạ, chúng ta cũng sẽ đứng về phía nhau.”

An Hải giương đôi mắt to tròn nhìn ta, rồi quả quyết gật đầu. Hai ngón tay út ngoéo vào nhau. Ta không biết An Hải hiểu được đến đâu câu nói ấy, nhưng lúc đó ta cũng chưa phải là người lớn.

“Hoàng huynh hứa sẽ bảo vệ An Hải cho đến giây phút cuối của cuộc đời.” – ta ôm chặt An Hải vào lòng.

“An Hải cũng thế.”

Nó cũng vòng tay ôm lại ta. Ta không biết định nghĩa thế nào là hạnh phúc, nhưng ngay lúc này đây, ta nghĩ mình đang rất là hạnh phúc.

Thời gian cứ thế trôi đi, An Hải lên chín tuổi, sức khỏe ngày một yếu hơn, các ngự y cũng không thể làm gì ngoại trừ duy trì tình trạng cũ. An Hải cần một nơi thích hợp hơn để dưỡng bệnh. Hoàng thúc của ta, vị thân sinh chẳng mấy khi gặp mặt của An Hải lúc này lại xuất hiện, và đem An Hải đi. Ta biết đó là điều tốt cho An Hải, nhưng lòng vẫn cứ đau. Đó là lần đầu tiên ta nếm thử mùi vị chia xa.

Hôm chia tay An Hải khóc rất nhiều, cứ níu lấy vạt áo ta mãi. Nếu không mang trên người cương vị Thái tử, chắc chắn ta đã bỏ mặc tất cả để ở bên chăm sóc nó. Không có ta, An Hải sẽ ra sao đây? Tối nó có ngủ được không? Khi vấp ngã ai sẽ đỡ nó đây? Sau hai tuần, không thể chịu nổi nữa, ta thuyết phục phụ hoàng cho đến chỗ Nhạc Y Trai. 

Gặp ta, An Hải rất vui, nó cứ ôm chặt ta suốt. Suýt nữa ta đã không kềm được nước mắt. An Hải nói lúc ban đầu nó cứ thức trắng, ngồi ôm chặt tấm chăn mà run, gọi “Thiên ca” mãi. Nhưng giờ đây nó có thể ngủ được rồi, dù phải thắp đèn nguyên đêm. Đột nhiên ta thấy lòng mình hụt hẫng đôi chút. Phải chăng ta không còn quan trọng nữa đối với An Hải? Và những nỗi sợ của nó là do ta mà không khắc phục được?

“Thiên ca, Thiên ca không được vui?”

“Đâu có.” – ta mỉm cười – “Hoàng huynh chỉ đang nghĩ chừng nào An Hải mới về lại cung với hoàng huynh thôi.”

“An Hải sẽ cố mau hết bệnh. An Hải nhớ Thiên ca nhiều lắm.”

Nó vùi đầu vào lòng ta. Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác ấm áp thế này, ta bất giác thở phào. Ừ, dù thế nào đi nữa, An Hải cũng sẽ mãi là An Hải bé bỏng của ta.

“Hên ghê, Thiên ca đến sớm một ngày là mệt rồi.” – An Hải nói sau một hồi im lặng.

“Sao thế?”

“Tử Y Lang, người sư phụ bảo An Hải gọi là sư huynh ấy, tính tình huynh ấy xấu lắm.”

“Hắn chọc ghẹo An Hải của hoàng huynh à? Để hoàng huynh xử tội hắn nhé?”

“Đừng.” – An Hải giật mình – “Tuy có chọc ghẹo An Hải, nhưng sư huynh tốt lắm, y thuật cũng giỏi nữa. Sư huynh lo cho An Hải lắm. Chỉ có điều, An Hải không muốn Thiên ca bị huynh ấy chọc ghẹo thôi.”

“Sao lúc nãy An Hải nói hắn xấu, giờ lại nói tốt?”

“Sư huynh… kỳ cục lắm. Nói chung An Hải không muốn Thiên ca gặp huynh ấy đâu. An Hải yêu Thiên ca nhất. An Hải có cảm giác nếu gặp mặt, huynh ấy sẽ khiến Thiên ca buồn.”

“Ngốc! Thôi được, An Hải đã không thích thì hoàng huynh sẽ tránh xa hắn ra. Mỗi lần đến thăm, hoàng huynh sẽ báo trước để An Hải còn… đuổi hắn đi, chịu chưa?”

An Hải gật đầu, cười tươi. Ta cũng chẳng bận tâm gì lắm. Với ta chỉ có An Hải là quan trọng, còn cái gã sư huynh gì đó kia đơn giản chỉ là một gã mà ta sẽ cố lánh xa đến mức có thể, để An Hải được vui lòng.

“An Hải, nghe hoàng huynh nói này.” – ta đặt tay lên vai trái của nó – “Dấu hiệu trên vai chứng tỏ An Hải mang dòng máu hoàng tộc cao quí, và cái tên chứng tỏ An Hải là em trai yêu nhất của hoàng huynh. Hoàng huynh không thể ở bên chăm sóc An Hải mãi được, nhưng hoàng huynh sẽ không tha cho bất cứ ai làm An Hải buồn. Xúc phạm đến An Hải cũng như xúc phạm đến hoàng huynh, hiểu chưa?”

“Vâng.” – An hải nhoẻn miệng cười – “À, Thiên ca nghe thử An Hải thổi sáo nha, An Hải tiến bộ nhiều lắm rồi đấy!”

“Ừ.”

Ta ở chơi với An Hải ba ngày thì phải về, cảm giác trống trải lại xâm chiếm lấy con tim. Lần chia tay này An Hải cũng khóc, nhưng không còn la ầm trời như lần trước nữa. Chỉ mới hai tuần không gặp, nhưng An Hải đã mạnh mẽ lên khá nhiều. Thong thả cưỡi ngựa dọc theo con đường mòn xuống núi, ta ngắm nhìn thật kỹ cảnh vật xung quanh. Không khí trong lành mang mùi âm ẩm của núi rừng. Nếu không là thái tử…

“Tử Y Lang?” – ta thầm hỏi.

Từ phía xa một thanh niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi vận tử y đang chậm rãi cho ngựa gõ từng bước theo hướng ngược lại. Ta tự cười mình, đâu phải cứ tên ai có chữ “tử” là người đó phải mặc đồ tím. Mà có thật là y hay không cũng không quan trọng, bởi ta và y sẽ chẳng bao giờ có một mối liên hệ nào cả. 

Không thèm nhìn kỹ mặt nhau, trên đường đời liệu có bao nhiêu người đã lướt qua nhau?

Người thanh niên áo tím kia đi được một đoạn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chàng trai trẻ cưỡi ngựa giữa hai người hầu cận. Chỉ nhìn được sau lưng. Cũng không hiểu vì sao, nhưng y lại ngẩn người mất một lúc như linh cảm một điều gì đấy. Rồi y lắc đầu, tiếp tục cưỡi ngựa về Nhạc Y Trai, nghĩ xem còn cách gì vui vui để chọc ghẹo nhóc sư đệ dễ thương ở nhà.

Cho đến lúc gặp nhau thật sự, liệu có bao lần người ta đã lướt qua nhau?

Chẳng bao lâu sau đó, Kỳ Vũ đến Nhạc Y Trai. Càng ngày, cái danh thái tử càng gây cho ta nhiều áp lực hơn, cơ hội đến thăm An Hải cũng ít lại. Giờ đây An Hải đã có thể ngủ mà không cần để đèn. Không lần nào ta đến mà gặp được Tử Y Lang, chắc là do An Hải. 

Phụ hoàng bệnh nặng, các ngự y đành phải chịu thua. Cả đến Âm Quỷ Y Nhân, sư phụ của An Hải, cũng không làm gì khác hơn được. Phụ hoàng băng hà, ta lên làm hoàng đế. Từ đó ta không còn cơ hội đến thăm An Hải nữa. Thời gian cứ thong thả bước những bước đi nhịp nhàng. Một hôm ta đã đến bên bờ suối…

Bầu trời đột ngột chuyển sang màu tím, đất dưới chân càng tím thẫm hơn. Không khí xung quanh cũng dần hóa tím…

Thiên ca…

“An Hải!” – ta cố hét lên

Thiên ca…

Tiếng An Hải vẫn cứ văng vẳng đâu đó, vừa gần lại vừa xa, mơ hồ, buồn bã…

Thiên ca…

Rồi bỗng nhiên trong đám sương mù tím nhạt, một bóng người hiện ra, rõ dần rõ dần…

Dáng người quen thuộc quá

Màu áo…

Ta đưa tay……

“…”

“Hoàng huynh! Hoàng huynh tỉnh rồi!!!”

An Hải nắm lấy cánh tay chàng đang giơ lên, rồi ôm chặt lấy chàng, cố ngăn giọt lệ. Hoàng hậu bên cạnh đã không kềm nổi nước mắt. Chàng đưa tay vỗ nhẹ bờ vai người em yêu quí.

“An Hải ngoan, không được khóc. Nói hoàng huynh nghe có chuyện gì nào?”

“Hoàng huynh ngốc, đệ không còn là con nít nữa rồi!”

“Với ta An Hải lúc nào cũng là con nít cả.”

Hoàng hậu lau nước mắt, lẳng lặng đứng dậy cúi đầu chào rồi bước ra ngoài, bảo người báo tin cho thái hậu và An Cơ. Nàng biết mình chẳng là gì cả trong lòng chàng, ngoại trừ cái danh phận “hoàng hậu” mà người ta ép chàng phải gán cho nàng. Nàng sẽ chẳng bao giờ đủ quan trọng để chàng gọi tên trong cơn mơ như An Hải, hay là…

“Ta vừa mơ thấy hoàng đệ lúc nhỏ, hoàng đệ lúc nào cũng mau nước mắt cả.” – chàng nói, lúc này trong phòng chỉ còn hai người.

“Đã lâu lắm rồi đệ không còn khóc nữa, chỉ tại hoàng huynh cả thôi!” – An Hải đỡ chàng ngồi dậy, kê gối dưới lưng.

“Từ bao giờ hoàng đệ không còn gọi ta là “Thiên ca” nữa nhỉ?”

“Từ bao giờ hoàng huynh đã xưng “ta” với đệ rồi nhỉ?”

Chàng cười, đưa tay chạm nhẹ vào má An Hải.

“Chúng ta đều đã là người lớn.” – An Hải nhẹ nhàng vùi đầu vào lòng chàng – “Sẽ không sao chứ nếu đệ… nếu An Hải vẫn gọi hoàng huynh là “Thiên ca”?”

“Ngốc! Hoàng huynh nhớ đến chết được hai tiếng “Thiên ca” mà An Hải gọi đấy! Chỉ An Hải mới được gọi hoàng huynh thế thôi.” – chàng ôm lấy cậu.

“An Hải… An Hải thật sự rất vui khi Thiên ca tỉnh lại.”

“Hoàng huynh đã ngủ bao lâu rồi?”

“Bốn ngày.”

“Vậy à? Chút nữa An Hải phải kể cho hoàng huynh nghe tại sao đấy!”

“Vâng.”

“An Hải biết không, cũng nhờ An Hải mà hoàng huynh mới tỉnh lại được. Trong cơn mơ hoàng huynh nghe tiếng An Hải gọi mình.”

“Thiên ca chỉ mơ thấy một mình An Hải thôi?”

Chàng im lặng một chút, rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu.

“Ngốc! Dĩ nhiên rồi.” 

An Hải định nói gì đó, nhưng lại thôi, chỉ ôm chặt chàng hơn một chút, ánh mắt thoáng buồn. Có tiếng gõ cửa, thái hậu, hoàng hậu, An Cơ, và hoàng tử bước vào. An Hải đứng dậy nhường chỗ cho họ. Hoàng tử ôm lấy chàng mà khóc.

Khẽ mỉm cười nhìn chàng lần nữa, An Hải cúi đầu chào khi chàng nhìn sang mình rồi bước ra ngoài. 

Trời đã về chiều, hoàng hôn lẫn đầy sắc tím. An Hải nhìn trời một lúc rồi thở dài.

Có lẽ hoàng huynh không biết, nhưng trước lúc tỉnh dậy hoàng huynh còn gọi một cái tên khác nữa…

=================

“Hoàng thượng, xin ngài ăn thêm chút nữa đi ạ.”

“Nàng định để trẫm no chết à?” – chàng cười.

“Thiếp không có ý đó, xin ngài đừng nhắc đến chữ “chết”, thiếp…”

“Được rồi được rồi! Trẫm chỉ đùa chút thôi mà. Trẫm thật không thể ăn nỗi nữa đâu!”

“Vậy khi nào thấy đói ngài phải nói ngay với thiếp đấy, thiếp sẽ bảo người đem lên ngay.”

“Ừ. Nàng cũng nên nghỉ ngơi đi, hoặc lo cho An nhi, trẫm đã khỏe rồi mà.”

“Thiếp không thấy mệt, An nhi cũng đã có mẫu hậu chăm sóc. Thần thiếp không an tâm khi để ngài một mình.”

Chàng mỉm cười dịu dàng, nhẹ vuốt tóc hoàng hậu. Người con gái đáng thương này đây chính là vợ chàng, người sẽ phải chôn vùi tuổi trẻ và cả cuộc đời trong cung cấm, với một phu quân chẳng hề có tình cảm với mình. Phải chi chàng có thể yêu nàng thì hay biết mấy?

“À, nhị hoàng đệ đâu rồi nhỉ?”

“Thiếp không được rõ, nhưng chắc ở trong phòng. Các cung nữ bảo rằng dạo này hoàng đệ ít khi ra ngoài.”

“Uhm.” – chàng đáp lại cho có. 

“Hoàng thượng?” – hoàng hậu lo lắng hỏi khi thấy chàng có vẻ đăm chiêu.

“À, không có gì. Ta chỉ đang nghĩ sáng mai nên thiết triều lại.”

“Nhưng ngài vẫn còn chưa khỏe hẳn!”

“Được rồi, ta tự biết sức mình mà. Việc nước không thể bỏ bê mãi được. Giờ ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy thiếp xin cáo lui.”

Nghỉ ngơi chỉ là cái cớ. Còn lại một mình trong phòng, chàng cứ trằn trọc mãi. Lạ thật, thường nếu chàng thế này, An Hải nhất định sẽ nửa bước không rời, lần này lại… Hay bệnh tình An Hải trở nặng nhưng sợ chàng lo nên giấu? 

========================

Tôi rất thích chơi nhạc, đặc biệt là thổi tiêu, nhưng chẳng mấy khi được đụng đến nhạc cụ. Mẫu thân nói đó là thứ không cần thiết, bảo tôi phải chú tâm hơn vào độc dược và võ thuật. Việc quan trọng tôi phải làm là đánh bại được Phi Yến chứ không phải thuộc lòng những nhạc phổ vớ vẫn tầm phào.

Phi Yến là tỉ tỉ của tôi, cùng cha khác mẹ. Tỉ tỉ hơn tôi một tuổi, con của bà lớn. Trước mặt mọi người chúng tôi luôn tỏ vẻ đối chọi nhưng thực tế lại rất yêu thương nhau. Tôi thường cùng tỉ tỉ lén ra ngoài đi dạo hoặc luyện võ, lúc về thì tự tạo cho mình vài vết thương để đề phòng trường hợp ai đó tình cờ thấy chúng tôi đi cùng. Tỉ tỉ rất thích nghe tôi thổi tiêu. Có lần ai đó đem đổi một cây tử tiêu để trả nợ, phụ thân bảo sẽ cho kẻ nào thắng cuộc. Phụ thân là thế, luôn tạo mọi cơ hội cho chúng tôi triệt hạ lẫn nhau. Tôi và tỉ tỉ phải đấu một trận tơi bời, dĩ nhiên cuối cùng tỉ tỉ sẽ giả vờ thua để nhường cho tôi. Trước giờ vẫn vậy, hễ có món đồ nào người kia thích, chúng tôi cũng sẽ đánh nhau đến nỗi những người xung quanh tưởng thật, để rồi cuối cùng nhường nhau. 

Ở đây mọi người đều dối trá, một sự dối trá đến ngọt ngào. Như mẫu thân và bà lớn chẳng hạn, họ chẳng bao giờ lớn tiếng mắng chửi nhau, nhưng mỗi lời nói đều chứa đầy sự cay độc thâm thúy, miệng lúc nào cũng cười tươi. Tôi chán sự giả dối đó, có điều tôi vẫn phải làm theo. Là tỉ đệ, nhưng chúng tôi phải dối trá với chính song thân của mình để có được chút giây phút riêng tư ngắn ngủi nhưng vui vẻ bên nhau.

“Tiểu Lang, chúng ta phải trốn nhanh thôi!”

“Sao ạ?”

“Mẹ tỉ đang lên kế hoạch, mẹ đệ chắc cũng thế thôi. Nếu còn không đi, lần này chúng ta chết chắc.” – tỉ tỉ vừa nói vừa nhét vào tay nải vài bộ đồ cho tôi.

“Không đâu, vẫn chưa đến thế đâu!”

“Bây giờ không phải lúc do dự! Tất cả họ chỉ chờ xem ai trong chúng ta chết trước thôi! Nhanh lên, trước khi bị phát hiện, nhanh!!!”

Tôi mở vội tủ lấy theo cây tử tiêu. Tỉ tỉ kéo tay lôi tôi đi, ra đến cửa phòng thì thấy một đứa nhóc đứng đó. Nó đã nghe chị em tôi nói chuyện.

“Tiểu Danh, nhất định một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.”

Tôi và tỉ tỉ cùng nói, rồi nhanh chóng lẫn vào màn đêm. Chỉ là hai đứa nhóc, chúng tôi không thể suy nghĩ gì hơn ngoại trừ việc giữ lấy mạng sống của mình. Ngày ấy tiểu Danh không nói lời nào, chỉ nhìn chúng tôi bằng đôi mắt buồn và oán hận. Dù có thế nào và vì lý do gì đi chăng nữa, chúng tôi cũng đã bỏ rơi nó.

Chúng tôi chạy chưa được bao xa thì bị phát hiện, cũng may nhờ một bạch y nhân giúp đỡ. Mấy năm sau chúng tôi mới biết ông ta là Nhị Vương gia Trịnh Bách Kỳ. Ông ấy đưa chúng tôi đến chỗ Âm Quỷ Y Nhân – người mà tôi sẽ gọi là sư phụ.

.

.

.

“Tiểu Lang, tỉ tỉ sẽ rời khỏi đây.”

“Đi đâu ạ?”

“Bất cứ nơi đâu. Nếu cứ ở mãi một chỗ, sẽ có ngày ông ấy phát hiện ra. Chúng ta không thể liên lụy đến sư phụ.”

“Vậy thì đệ sẽ đi với tỉ.”

“Không. Đệ thích tìm hiểu thảo mộc, âm nhạc và võ thuật, còn tỉ trước giờ chỉ học vì mẫu thân ép buộc. Đệ phải ở lại học cho thành tài, để sau này tỉ đệ ta có thể đường hoàng bước trên đường mà không cần lo sợ bị ai bắt gặp.”

“Nhưng…”

“Bây giờ không phải lúc để do dự. Nếu lo cho tỉ, đệ phải nhanh chóng vượt qua kẻ mà chúng ta phải gọi là phụ thân!”

“Thôi được, đệ biết có nói gì cũng không thay đổi được quyết định của tỉ. Tỉ phải bảo trọng đấy!”

“Ngốc! Võ công tỉ tỉ cũng chẳng phải vừa đâu.”

Tỉ tỉ cốc đầu tôi một cái rõ đau. Trước giờ tỉ tỉ là thế, đã quyết là làm, và không bao giờ để dành thời gian do dự. Nếu không có tỉ tỉ, dám chắc giờ đây cả hai chúng tôi vẫn còn là những con rối, sống theo ý muốn của song thân chứ không thể tự do đứng đây hít thở khí trời và trò chuyện cùng nhau.

“Tỉ tỉ, đệ yêu tỉ nhất trên cõi đời này.”

Tỉ lại cốc đầu tôi thêm một cái nữa, rồi mỉm cười hỏi.

“Nếu bây giờ tỉ trúng độc, còn sống được một tuần, và chỉ Thần độc giáo mới có thuốc giải, đệ sẽ làm gì?”

“Dĩ nhiên là nghiên cứu tìm thuốc giải. Đệ tin là với khả năng của mình, đệ sẽ bào chế được trong vòng hai ngày. Dù sao độc dược của Thần độc giáo chúng ta đều đã được học qua.”

“Nếu sau hai ngày vẫn không bào chế được?”

“Thì đệ sẽ về Thần độc giáo. Tính cả thời gian đi, về và tình huống bất trắc xảy ra trong lúc trộm thuốc, đệ vẫn còn dư thời gian để cứu tỉ.”

“Vậy nếu người bị trúng độc chỉ đơn giản là một người mà đệ quen biết, đệ cũng sẽ làm như thế?”

“Không phải là tỉ thì việc gì đệ phải mạo hiểm về lại Thần độc giáo?”

Lần này tỉ tỉ cười to. Tỉ vỗ đầu tôi.

“Ừ, có lẽ tỉ là người mà đệ yêu nhất. Nhưng trong tim một người không chỉ có các vị trí nhất, nhì, ba đâu…”

“Là sao ạ?”

“Đến một lúc nào đó đệ sẽ biết. Thôi tỉ đi đây.”

Tôi còn nhớ rõ gương mặt của tỉ ấy khi hôn nhẹ lên trán tôi rồi quay đi. Gương mặt tuyệt đẹp sáng lên trong ánh nắng. Phải, tỉ tỉ rất đẹp. Và tôi yêu cái đẹp. Khi con người ta được bao bọc xung quanh toàn cái đẹp, dần dần họ cũng sẽ yêu nó và rũ bỏ sự tồn tại của cái xấu. Điều đó cũng giống như cách ta hành động khi ta thấy một con sâu trên cánh hoa hồng.

Từ hôm ấy tỉ tỉ không hề trở lại Nhạc Y Trai, nhưng do cố tình lộ diện chỗ này chỗ khác, tôi vẫn biết được tin tức của tỉ ấy. Tôi chuyên tâm hơn trong việc luyện Ma âm pháp và cây tử tiêu trở thành vũ khí chính. Vài năm sau, tôi đã tiến bộ nhanh chóng. Có thể tôi vẫn chưa đấu lại phụ thân, nhưng ít ra tôi vẫn có thể bảo vệ tỉ tỉ để cả hai cùng trốn thoát nếu bị chính ông ấy tấn công. Tôi đi tìm tỉ tỉ, và khi chúng tôi gặp được nhau, cũng là lúc hay tin phụ thân đã qua đời.

Vui. Buồn. Sung sướng. Hay đau khổ? Tôi không biết. Tỉ tỉ cũng không biết. Khi nghe tin ấy, chúng tôi chỉ đơn giản là thở phào một cái. Có lẽ nếu biết người đời sẽ mắng chúng tôi bất hiếu, vô tâm. Nhưng cũng chưa chắc ai đã vô tâm hơn ai, chúng tôi chưa từng được nếm qua tình mẫu tử hay phụ tử, mặc dù họ có ở ngay cạnh bên.

Cái chết của phụ thân không rõ nguyên do. Cũng đúng, Thần độc giáo không dễ để lộ thông tin. Chúng tôi cũng chả bận tâm tìm hiểu. Tôi bắt đầu rong chơi đây đó, tỉ tỉ cũng thế, nhưng chúng tôi không đi cùng. Dù có yêu quí nhau cỡ nào, dù có cùng một quá khứ, thì chúng tôi vẫn là hai con người riêng rẽ với những sở thích khác nhau. Không ai trong chúng tôi thích sự gò bó hay trói buộc. Cái tên “Tử Y Lang” cùng cây tử tiêu dần tìm được một chỗ đứng trong giang hồ. 

Thỉnh thoảng tôi vẫn hay về Nhạc Y Trai, chọc ghẹo nhóc sư đệ thấy cũng vui vui. Nhóc ấy là Trịnh An Hải, là người của Hoàng tộc, con của ân công đã cứu chúng tôi. Tôi có cảm tình khá là đặc biệt với nhóc, có lẽ vì chúng tôi thiếu cùng một thứ. Rồi còn nhóc Kỳ Vũ nữa chứ, mỗi lần tôi chọc sư đệ là nhóc ấy lại phùng mang trợn má, trông đáng yêu hết sức. Sư đệ mà là nữ nhi thì chắc hai nhóc ấy cực kỳ đẹp đôi.

Có một điều khiến tôi khá tò mò, đó là dung mạo của Thái tử đương triều. Số là trước khi có nhóc Kỳ Vũ “bảo vệ”, sư đệ cứ mở miệng ra là Thiên ca này Thiên ca nọ suốt. Bị chọc cũng dọa mách với Thiên ca, ngã là khóc gọi Thiên ca, tối ngủ không dám thổi đèn cũng trùm mền run cầm cập gọi Thiên ca. Mà không hiểu sao mỗi lần “Thiên ca” đó đến là cứ y như rằng tôi không có ở nhà. Chắc tại không có duyên. Thôi kệ, dù sao “duyên số” thì có với một mỹ nữ vẫn hơn là một mỹ nam.

Và rồi một ngày nọ, khi tình cờ bước đến bên bờ suối…

“Tử Y Lang!” 

Tôi giật mình quay lại, khu rừng già cùng bờ suối đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảnh vật quen thuộc đến ám ảnh của Thần độc giáo.

“Tiểu Danh.”

Tôi thì thầm. Đôi mắt đầy oán hận của tiểu Danh chẳng khác khi xưa là bao. Tiểu Danh giờ đã trưởng thành, và hơn hết nó đã là chưởng môn của Thần độc giáo.

“Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau rồi nhỉ.” – tiểu Danh nhếch mép cười khinh bỉ – “Ngày xưa ngươi trốn đi, giờ lén lút trở về chắc không phải chỉ để thăm lại chốn xưa?”

Đúng là tiểu Danh vẫn còn hận tôi và tỉ tỉ đã bỏ lại nó. Nhưng giờ không phải lúc đòi hỏi sự tha thứ hay giải thích này nọ, tôi phải nhanh chóng đem thuốc giải về.

“Xin lỗi vì đã tự ý “mượn” một thứ của chưởng môn, nhưng hiện tại ta đang gấp, sẽ quay lại tạ lỗi sau.” – tôi nói, định dùng khinh công phóng đi. Cũng may là tiểu Danh không gọi người tới.

“Đi dễ vậy sao?”

Tiếng tiểu Danh vang lên đồng thời với cảnh vật xung quanh biến đổi, sương mù phủ một lớp không dầy lắm, nhưng đủ để hạn chế tầm nhìn.

“Chết thật, trận ảo ảnh.” – tôi rút cây tử tiêu ra, thủ thế.

“Đúng. Dùng độc thì chưa chắc đã thắng được ngươi nên ta đành thử cách này. Nhưng không ngờ Tử Y Lang nổi tiếng cẩn trọng lại dễ dàng mắc bẫy như thế.”

“Đừng nói nhiều, bắt đầu đi!”

“Ngươi có vẻ gấp gáp nhỉ? Kẻ đang chờ lọ thuốc ấy xem ra khá là quan trọng với ngươi?”

Tôi xoay người ra sau đưa cây tử tiêu lên đỡ một đường gươm. Tiểu Danh lại biến mất khỏi tầm mắt. Sương mù quả không dễ chịu tí nào.

“Ngươi yên tâm đi, ta còn muốn chơi đùa với ngươi một chút nữa. Cuộc hội ngộ sau bao nhiêu năm trời mà chỉ diễn ra trong vài phút thì coi sao được?”

Tiểu Danh tấn công tới tấp. Nó đã tiến bộ khá nhiều, lại có lợi thế hơn bởi tôi đang vướng trong trận đồ của nó. Tôi đứng im, nhắm mắt cảm nhận sự di chuyển của gió. Có hai luồng gió, tiểu Danh rõ ràng đã tính đến mọi đường. Lúc này phải bình tĩnh. Đúng rồi, tiểu Danh thuận bên trái, vậy chắc chắn là…

…bên phải!

Tôi chĩa cây tử tiêu vào ngay tim nó. Tôi biết nó sẽ xuất hiện ở hướng không thuận. 

“Kết thúc ở đây thôi. Ta thật sự đang rất gấp.”

“Tử Y Lang.”

“Hả?”

Giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi giật mình nhìn lại, giờ đây kẻ đứng trước mặt tôi không phải là tiểu Danh nữa, mà là…

“An…”

Phập.

Tiểu Lang!

Là tiếng của tỉ tỉ. Ánh sáng từ đâu xuất hiện, chói chang như khi nhìn thẳng vào mặt trời. Tôi nghe giọng tỉ tỉ gọi đâu đó.

Tiểu Lang…

Tôi quay nhìn xung quanh, chói mắt quá. Rồi bỗng có tiếng chim hót, cảm giác ánh sáng đã bớt gay gắt hơn. Tôi mở mắt, trước mặt tôi, chàng thanh niên với dáng vẻ thư sinh đang nở một nụ cười.

“Ngươi tỉnh rồi à?”

“Sư đệ?”

“Đừng gọi ta là sư đệ.” – An Hải đem đến một chén thuốc – “Ngươi cứu hoàng huynh không có nghĩa là ta tha thứ cho những chuyện ngươi đã làm.”

“An… Hoàng thượng sao rồi?”

“Hoàng huynh tỉnh từ hôm trước. Ngươi nên lo cho mình thì hơn.”

Tử Y Lang nhận lấy chén thuốc, uống một hơi, khẽ nhăn mặt vì đắng. Chỉ cần chàng tỉnh lại là được rồi.

“Sao ngươi lại bị thương thế?”

“Bất cẩn một chút vậy mà. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau mười mấy năm trời ta trở lại đó.”

“Ngươi nghỉ ngơi đi, vết thương khá nặng đấy. Ta đến thăm hoàng huynh.”

“Khoan đã.” – y chồm dậy, lập tức ngã xuống, bụng và vai đau nhói.

“Sao vậy?” – An Hải vội chạy đến đỡ y. 

“Đem giấy mực lại đây.”

“Có chuyện gì à?”

“Nhanh lên!”

An Hải không hỏi nữa, đến bên bàn mài mực, lấy giấy bút để vào khay đem đến bên giường cho y. Y cố nhớ lại cho rõ một chút rồi bắt đầu vẽ.

“Hả? Sao ngươi biết dấu hiệu này?”

“Tiểu Danh tình cờ thấy nó trên vai áo của kẻ đã mua thuốc độc ở một trong các phân hiệu của Thần độc giáo.”

“Tiểu Danh là ai?”

Y quay mặt tránh câu trả lời. An Hải cũng không bận tâm lắm, cậu lấy tờ giấy xem xét kỹ lại từng đừng nét trên hình vẽ.

“Ngươi có chắc mình nhớ đúng không?”

“Chắc chắn. Đệ biết dấu hiệu này?”

An Hải xếp tờ giấy lại, nhét vào tay áo, quay sang nhìn y, nét mặt nghiêm túc.

“Tử Y Lang, hứa với ta, ngươi chưa từng nhìn thấy dấu hiệu này.”

“Đệ biết kẻ chủ mưu?”

“Ta xin ngươi, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra!”

“Nhưng…”

“Ngươi yên tâm, kẻ ấy không phải nhằm vào hoàng huynh. Ta có thể lấy mạng mình để đảm bảo. Hứa với ta được không?”

Hai người nhìn nhau một hồi, y nằm xuống, kéo chăn đắp.

“Ta chưa từng biết đến thứ trong tay áo đệ. Ta ngủ chút đây!”

“Ngươi có muốn ăn chút gì không?” – An Hải thở phào nhẹ nhỏm.

“Chút nữa đi.”

“Vậy ta đi đây.”

“À… Cám ơn.”

“Không cần, thật ra có người đã xử lý sơ vết thương giùm ngươi trước, chứ nếu không giờ ngươi đã toi mạng rồi. Ta chỉ đem ngươi vào thôi.”

An Hải ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi điện Đông, đến phòng An Thiên. Y thì mỉm cười, trong lúc mơ màng y đã thấy Yến tỉ, chắc tỉ ấy đã băng bó giùm y.

Chợt y thở dài, tiểu Danh đã thay đổi quá nhiều.

==============================

“Chương tướng quân?” – An Hải gọi khi đi ngang hoa viên.

“Tham kiến…”

“Được rồi, tướng quân không cần đa lễ. Ta chỉ muốn hỏi việc điều tra đến đâu rồi?”

Một biểu cảm lạ lùng thoáng qua trên gương mặt Chương tướng quân.

“Thần vô dụng, vẫn chưa tìm ra ạ.” – nét mặt lập tức trở lại bình thường. 

An Hải không để ý lắm đến việc đó, lén giấu tiếng thở phào. Vậy là vẫn chưa ai phát hiện.

“Ta đến thăm hoàng thượng đây.”

Tướng quân cúi đầu chào, nhưng khi cậu đi qua thì tờ giấy trong tay áo vô tình rơi ra.

“Tiểu vương gia, ngài đánh rơi…”

Tướng quân lập tức khựng lại, nhìn trân trân vào hình vẽ trong đó. An Hải giật mình quay lại, nhanh tay giật lấy tờ giấy.

“Sao ngài lại vẽ dấu hiệu của hoàng…”

“Không có gì.” – An hải vội cắt ngang, bước nhanh đi.

“Tiểu vương gia, xin ngài dừng chân.” – tướng quân rút kiếm, kề vào cổ cậu – “Hình như ngài đã biết thứ ngài không nên biết?”

Extra:

Giả dối, đó là những gì diễn ra hằng ngày quanh hắn, và hắn đã quá quen với nó. Trước mặt cười đùa vui vẻ, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm hãm hại nhau. Tất cả mọi thứ ở Thần độc giáo này đều là giả dối. Kể cả họ, người mà hắn gọi là anh và chị. Có điều, họ giả dối theo một cách khác với mọi người. Trước mặt cha mẹ, họ tỏ ra hờ hững và thậm chí thù hằn nhau, nhưng đã rất nhiều lần hắn thấy họ lén chơi đùa cùng nhau.

Đại tỉ Tử Phi Yến, nhị ca Tử Y Lang, không lúc nào hắn không ghen tị với hai người họ. Cả Thần độc giáo đều hồi hộp quan sát họ từng ngày, để xem ai sẽ là người chết trước, và ai sẽ trở thành trưởng môn nhân tương lai. Hắn luôn là người đứng ngoài lề của tất cả, bởi mẫu thân đã “giúp” hắn từ bỏ mọi thứ kể từ lúc hắn vừa cất tiếng khóc chào đời. Nhưng hắn không hận bà cho lắm, bởi hắn cũng chẳng thiết tha gì quyền lực.

Hắn không ghét sự giả dối, vì đó vốn chỉ là một lẽ thường tình. Nhưng hắn chán nó.

Tỉ tỉ và ca ca đều quan tâm đến hắn. Có điều hắn tự hỏi, họ có thật lòng không? Hay đó chỉ là một sự giả dối khác nữa?

Họ sinh ra trước hắn, và họ đã quá bận để tìm cách cho cả hai cùng được sống. Làm sao mà họ có đủ thời gian để thật sự quan tâm đến hắn cơ chứ? Sẽ chẳng ai ở cái chốn này bạn tâm ngó qua xem mỗi ngày hắn sống thế nào. Đơn giản, vì chẳng ai buồn hãm hại hắn để bớt đi một người thừa kế. Hắn vốn không có quyền thừa kế. Có lẽ mẹ nói đúng, hắn nên tìm cách rời bỏ Thần độc giáo.

Ca ca và tỉ tỉ, tình cảm của họ sâu đậm và bền chặt đến nỗi không có chỗ nào cho hắn chen chân vào. Kể từ lúc sinh ra, hắn đã đứng ngoài lề của tất cả. Hắn ganh tị với họ. Lúc nào họ cũng bên nhau, và hắn bị bỏ lại. Tuy nhiên, hắn vẫn hy vọng, vẫn cố tin vào sự dịu dàng của hai người họ. Hắn vốn chẳng trông chờ gì được ở tình phụ tử rồi, nên hắn cố bấu víu vào thứ tình huynh tỉ đệ mà thậm chí hắn còn không biết là thật hay giả.

Lúc nào hắn cũng chăm chỉ học hành. Phụ thân cho người dạy dỗ hắn đàng hoàng, đơn giản vì “Chưởng môn Thần độc giáo không thể có một đứa con ngu ngốc hoặc không biết dùng độc, cho dù nó có là người thừa kế hay không”. Hắn học là để có đủ khả năng trốn được khỏi đây. Hắn sống chỉ vì một mục đích duy nhất đó. Để rồi, khi hắn còn chưa kịp trưởng thành, lại một lần nữa hắn bị bỏ rơi.

Tỉ tỉ và ca ca giỏi hơn hắn, họ can đảm hơn hắn, và họ làm cái việc mà hắn vẫn luôn muốn làm – bỏ trốn.

Họ thấy hắn đứng đó nhìn, nhưng họ vẫn bỏ đi.

“Tiểu Danh, nhất định một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.”

Chỉ một lời nói, hắn lại là người bị bỏ rơi. Họ nắm lấy tay nhau và bỏ chạy. Nắm chặt. Thật chặt. Không ai nắm lấy bàn tay hắn. 

Thấy chưa, họ vốn không hề quan tâm gì đến hắn. Chỉ là giả dối. Tất cả đều là giả dối.

Thứ tình cảm hắn trông chờ đã vỡ ra thành từng mảnh. Vỡ nát.

Hắn đứng đó một mình. Lâu rất lâu.

Một mình.

.

.

.

Cha hắn không cần hai kẻ phản bội làm người thừa kế. Hắn đọc lại bức thư của mẹ lần cuối cùng, rồi xé nát ra, thả rơi xuống núi. Kể từ hôm nay, hắn sẽ là một con người khác.

Tử Từ Danh – người thừa kế chính thức và duy nhất của Thần độc giáo.

Từ Danh.

Mẹ xin lỗi con. Xin lỗi vì đã tự tiện quyết định cuộc đời con ngay khi con còn chưa biết gì.Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường riêng của mình, nhưng mẹ vẫn lại tự ý định đoạt số phận cho con.

Từ Danh, con yêu của mẹ. Mẹ biết mình không thể ở bên nhìn con khôn lớn, chăm sóc con như bao người mẹ khác. Mẹ biết chỉ vài tháng, thậm chí vài ngày, hoặc vài giờ nữa đây, mẹ sẽ chết. Sức khỏe không cho phép mẹ ở bên con. Vì thế mẹ muốn dùng chút sự sống còn lại để bảo vệ con, cho dù khi trưởng thành con có mắng mẹ là quá ích kỷ.

Từ Danh – từ bỏ danh lợi. Cái tên của con là tất cả những gì mẹ có thể dùng để bảo vệ con. Hai người vợ lớn của cha con và cha con đều đã chấp nhận cái tên đó và ý nghĩa của nó. Con sẽ không được quyền thừa kế chức chưởng môn của Thần độc giáo. Mẹ muốn con được sống.

Có lẽ sai lầm lớn nhất của mẹ là đã quá yêu cha con – một con người tàn nhẫn. Ông ấy sẽ không yêu thương con, hay hai người con của hai người vợ lớn. Ông ấy chỉ cần một người thừa kế xứng đáng. Ông ấy sẽ bỏ mặt các con xâu xé nhau, để rồi người cuối cùng sống sót sẽ là người được lựa chọn. Mẹ không muốn con bước vào vòng xoáy ấy, bởi nếu thua, con sẽ mất mạng. Còn nếu thắng, con cũng sẽ trở nên tàn nhẫn như cha con. 

Mẹ xin con, hãy trưởng thành một cách bình thường. Và nếu được, hãy tìm cách rời bỏ Thần độc giáo. Mẹ muốn con có một cuộc sống bình thường như bao người khác. 

Mẹ yêu con.

Gió thổi những mẫu giấy nhỏ xíu tung bay khắp nơi rồi mất hút vào màn đêm thăm thẳm. Một cái gỉ đó trong hắn dường như cũng đã bay theo. 

Mất hút.

.

.

.

Mọi người bắt đầu để ý đến hắn, nhưng có vẻ bớt hứng thú hơn, bởi chẳng có một ai cạnh tranh với hắn. Hắn phì cười. Ừ, họ sẽ chẳng còn thấy những trận đối đầu nảy lửa mà hắn biết rõ là dối trá, chẳng còn hồi hộp chờ xem một trong hai người kia tắt thở.

Giờ đây, hắn là người thừa kế duy nhất.

Hắn lớn lên từng ngày trong những dối trá quen thuộc mà một thời hắn chán ngấy. Giờ đây hắn thấy thích. Hắn khoái trá trước cảnh một gã giẫy giụa dưới đất vì độc dược, hay cảnh hai bà lớn ngoài mặt vẫn im lìm nhưng bên trong luôn tìm cách chiếm lấy chức chưởng môn. Có lẽ họ đã tạm bỏ qua mâu thuẫn để hợp tác với nhau. Thì sau khi hắn và phụ thân tắt thở, họ vẫn còn thời gian để đấu một trận giết nốt kẻ kia mà. Giờ đây hai công cụ đắt giá của họ đã dắt nhau bỏ trốn rồi, họ chỉ còn cách đó để có được quyền lực thôi.

Tin tức về Phi Yến và Y Lang cuối cùng cũng bị lộ. Nực cười, con của chưởng môn Thần Độc giáo lại chui rúc trong Nhạc Y Trai, chỗ của Âm Quỷ Y Nhân – một trong hai danh y nổi tiếng nhất giang hồ. Phụ thân không có vẻ gì là muốn đến đó giết họ. Không phải ông ấy nể tình phụ tử hay gì đâu, đơn giản vì ông ta và Âm Quỷ Y Nhân ngang tài ngang sức. Còn kéo cả đoàn người đi thì chẳng hay ho tí nào, sự thật về người thừa kế Thần Độc giáo bỏ trốn vẫn chưa bị đồn ra ngoài. Đơn giản, ai trong Thần độc giáo cũng đều rất yêu mạng sống của mình.

Sau đó một thời gian, Phi Yến rời Nhạc Y Trai. Nàng ta cố tình xuất hiện khắp nơi, chắc để thu hút sự chú ý của Thần Độc giáo. Nàng ta còn quá ngây thơ, cứ nghĩ việc họ ở Nhạc Y Trai chưa từng bị phát hiện. Nhưng sao Tử Y Lang không đi cùng nàng ta nhỉ? 

Phụ thân hắn luôn cố tình thả Phi Yến trong khi nàng ta nghĩ là mình đã may mắn trốn thoát. Cũng không phải ông ấy tốt lành gì, ông ta đợi cho Y Lang xuất hiện. Dùng chính đôi tay mình giết chết hai kẻ phản bội cùng một lúc sẽ thú vị hơn nhiều.

Rồi cuối cùng Tử Y Lang cũng chịu chường mặt ra. Phụ thân khoái trá chờ đợi từng ngày, giăng sẵn thiên la địa võng chờ hai con mồi hợp mặt.

“Con có muốn tham gia vào chuyến-đi-săn lần này không, con trai yêu quí?” – phụ thân hắn nhếch mép cười.

“Dĩ nhiên ạ.” – hắn cười tươi – “Nhưng…”

Phập.

“Nhưng trước hết, hãy giao chức chưởng môn cho con.”

“Ngươi…”

Phụ thân hắn chỉ còn thốt lên được đúng một tiếng, rồi gục xuống trên chiếc ghế của chính mình. Hắn đẩy ông ấy xuống đất, thích thú nhìn dòng máu đỏ tươi không ngừng loang ra trên nền đá lạnh tanh.

“Chính người dạy con lúc nào cũng phải đề phòng mà. Xem ra sự sung sướng vì sắp được chính tay giết chết hai kẻ ấy khiến người hơi bất cẩn. Tiếc quá, tạm biệt, phụ thân yêu quí!”

Ngày hôm sau, sàn nhà được lau chùi sạch sẽ, xác phụ thân hắn bị vứt vào bãi tử thi. Không một ai phán xét gì hắn cả, bọn họ cúi đầu trước hắn như đã từng làm với cha hắn. Đó vốn chỉ là chuyện thường tình ở chốn này mà thôi. Hắn ngồi trên ghế chưởng môn, ra lệnh dừng cuộc truy đuổi hai người kia.

Hắn làm vậy đơn giản vì hiện tại, hắn biết chắc hắn không đấu lại họ. Hắn không muốn dùng số đông áp đảo, hắn chỉ muốn giết họ bằng chính đôi tay mình.

Ngày qua ngày, hắn không ngừng cố gắng luyện tập. Danh tiếng Tử Y Lang cùng cây tử tiêu ngày càng được nhiều người biết đến, và hắn lại càng phải cố gắng hơn nữa. Tử Phi Yến thì có vẻ không hứng thú can dự vào chuyện giang hồ. 

Cứ mỗi khi nhìn thấy một người gục ngã trước mặt, hắn lại nhớ đến cảnh ngày hôm ấy, một mình đứng nhìn mãi vào màn đêm dày đặc, và tưởng tượng kẻ đang giẫy giụa dưới đất là Phi Yến và Y Lang. 

Không lúc nào trong tâm trí hắn lại không có hình bóng của hai người kia. Hắn luôn nghĩ xem cách nào giết họ là hay nhất. Dùng độc có thường quá không? Gương mặt họ sẽ ra sao khi phải chết dưới tay kẻ mà họ đã bỏ rơi?

Hắn chần chừ mãi cái ngày giẫm nát họ dưới chân mình. Cũng không hiểu vì sao, nhưng có lẽ hắn sợ phải gặp lại. Nếu họ chết, hắn sẽ mất đi hai con mồi mà hắn muốn săn nhất. Thế nên hắn do dự, do dự mãi cho đến một ngày, trong Thần độc giáo xuất hiện một bóng áo tím dưới ánh trăng.

“Tiểu Danh.”

Y thì thầm. Hắn nhìn y bằng đôi mắt lạnh lùng và oán hận, xen lẫn một chút khoái trá.

“Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp lại nhau rồi nhỉ.” – hắn nhếch mép cười khinh bỉ – “Ngày xưa ngươi trốn đi, giờ lén lút trở về chắc không phải chỉ để thăm lại chốn xưa?”

“Xin lỗi vì đã tự ý “mượn” một thứ của chưởng môn, nhưng hiện tại ta đang gấp, sẽ quay lại tạ lỗi sau.” – y nói, định dùng khinh công phóng đi. 

“Đi dễ vậy sao?”

Tiếng hắn vang lên đồng thời với cảnh vật xung quanh biến đổi, sương mù phủ một lớp không dầy lắm, nhưng đủ để hạn chế tầm nhìn.

“Chết thật, trận ảo ảnh.” – y rút cây tử tiêu ra, thủ thế.

“Đúng. Dùng độc thì chưa chắc đã thắng được ngươi nên ta đành thử cách này. Nhưng không ngờ Tử Y Lang nổi tiếng cẩn trọng lại dễ dàng mắc bẫy như thế.”

“Đừng nói nhiều, bắt đầu đi!”

“Ngươi có vẻ gấp gáp nhỉ? Kẻ đang chờ lọ thuốc ấy xem ra khá quan trọng với ngươi? Là Tử Phi Yến?”

Y xoay người ra sau đưa cây tử tiêu lên đỡ một đường gươm. Hắn nhanh chóng lẫn vào đám sương mù.

“Ngươi yên tâm đi, ta còn muốn chơi đùa với ngươi một chút nữa. Cuộc hội ngộ sau bao nhiêu năm trời mà chỉ diễn ra trong vài phút thì coi sao được?”

Hắn tấn công tới tấp, y cũng không chỉ đứng đó mà chịu trận. Đúng như hắn dự đoán, y đã tiến bộ rất nhiều. Có điều, hắn lợi thế hơn bởi trận ảo ảnh. Y đứng im, nhắm mắt cảm nhận sự di chuyển của gió. Hắn đã tính đến điều này, tạo ra hai luồng gió ở hai hướng khác nhau. Y biết hắn thuận tay trái, nên chắc chắn sẽ nghĩ hắn tấn công hướng đó. Hắn sẽ làm điều ngược lại.

“Hả?!”

Y chĩa cây tử tiêu vào ngay tim hắn. Y đã đoán ra ý đồ của hắn.

“Kết thúc ở đây thôi. Ta thật sự đang rất gấp.”

“Tử Y Lang.”

“Hả?”

Thật nực cười, y quên mất mình đang bị nhốt trong trận ảo ảnh của hắn thì phải! Giờ đây trước mặt y không phải hắn, chắc chắn y sẽ thấy ảo ảnh của một người khác.

“An…”

Phập.

Hắn xuyên thẳng đường gươm qua bả vai trái của y. Lẽ ra hắn có thể giết chết y, nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên hắn do dự.

An…? Y vừa gọi tên một người nào đó khác, không phải Tử Phi Yến.

Lợi dụng lúc hắn sơ hở, y dồn sức vào tay phải, thông qua cây tử tiêu chưởng một đòn mạnh vào vai bả vai trái của hắn. Sương mù tan biến một cách đột ngột. Hắn đứng dậy, tay phải ôm bả vai trái, vết thương không nặng bằng vết thương của y. Đột ngột hắn cười to.

“Có vẻ như Băng sát Tử Y Lang của chúng ta đã biết yêu rồi. Ta cứ nghĩ ảo ảnh ngươi nhìn thấy phải là Tử Phi Yến chứ.”

Y không trả lời, bước vội đi. Y biết hắn không có ý định gọi người tới.

“Ngươi không có hứng thú với kẻ đã mua thuốc độc à?”

Hắn nói. Y khựng lại.

“Lúc kẻ đó tới mua thuốc, ta tình cờ có mặt tại chỗ bán. Và vô tình thấy được một dấu hiệu.”

“Ngươi muốn gì?”

“Chịu một chưởng của ta.”

“Được thôi.”

“Sao?”

Hắn ngỡ ngàng nhìn y. Băng sát Tử Y Lang, kẻ chỉ quan tâm đến bản thân mình, kẻ mà hắn biết chỉ có thể hy sinh vì Tử Phi Yến, giờ đây không chút do dự lãnh một chưởng của hắn chỉ để biết được hung thủ hãm hại một ai đó? Thậm chí y còn không lo tới chuyện hắn có dùng độc chưởng hay không. Người mà trong tên có chữ “An” ấy thật sự quan trọng với y đến thế sao?

“Nhanh đi.” – y nôn nóng, phải về kinh thành gấp.

Mỉm cười, rồi đột ngột hắn cười to, trong khi y thì như đang ngồi trên đống lửa. Cuối cùng hắn cũng lấy trong tay áo ra một mảnh giấy gấp tư. Hắn mở ra, đưa cho y xem. Y giơ tay định lấy thì bất ngờ hắn rút lại, xé nát tờ giấy, tung lên trời.

“Ngươi…!”

“Trí nhớ của ngươi tốt lắm mà? Nhìn thế là đủ nhớ rồi. Giờ thì tới phiên ta!”

Hắn tung một chưởng vào bụng khiến y văng ra xa. Vết thương trên bả vai không ngừng chảy máu, cộng thêm một chưởng này khiến mắt y hoa cả lên. Hắn chẳng nương tay chút nào cả. Y loạng choạng đứng dậy.

“Ta đi được chưa?”

Chẳng biết vì sao, nhưng hắn nổi điên lên, nhào tới túm lấy cổ áo y, thoi vào bụng y liên tục. Y thổ huyết, ho liên tục. Cố chống tay đứng dậy, y chùi máu còn dính quanh miệng, nhìn thẳng vào hắn.

“Ta đi được chưa?”

Hắn nghiến răng, co chặt nắm tay.

“Cút đi!!! Đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa, không thì đừng trách ta!!!”

Hắn quát lên, bỏ vào nhà. Y nhíu mày, cố lê từng bước nặng nhọc ra đến khu rừng phía sau Thần độc giáo, nơi con tuấn mã của y đang đợi. Y tháo dây cương, nhưng chưa kịp phóng lên ngựa thì đã ngã gục xuống đất.

“Phải…về…kinh…”

Y chỉ còn mấp máy môi được mấy tiếng rồi ngất đi. Màn đêm dày đặc bao trùm lấy không gian và thời gian, chỉ còn nghe tiếng côn trùng, ếch nhái thi nhau rên rỉ oán than. Rồi chợt có tiếng bước chân giẫm trên những chiếc lá khô…

==================================

Phi Yến đi qua đi lại trong phòng. Không hiểu sao từ tối qua, nàng đã thấy bồn chồn đến lạ, cảm giác lo lắng, bất an trong lòng.

“Chẳng lẽ tiểu Lang có chuyện?”

Không, không đâu! Nàng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Tử Y Lang sẽ không dính vào những chuyện mà y nghĩ là nguy hiểm, ít ra đó là những gì y đã hứa với nàng.

*Cốc cốc cốc*

“Ai đó?”

“Là muội, Ngọc Nhi đây.”

“Vào đi.”

Phi Yến ngồi xuống ghế, lòng vẫn cứ thấy bất an.

“Muội thấy đèn còn sáng nên vào xem, không phiền tỉ chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.” 

“Tỉ đang có chuyện phiền muộn? Muội giúp được gì không?”

“Tỉ cũng không biết. Từ tối qua đến giờ tỉ cứ thấy sao sao ấy.”

“Chắc dạo này tỉ thức khuya mãi nên thế. Hay hôm nay tỉ ngủ sớm đi, việc ở Thanh Vân lâu cứ để muội.”

“Không phải, cảm giác này rất là… Tỉ cũng không biết phải nói sao nữa!”

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Ừ. Chắc tại tỉ quá lo thôi.” – nàng thở dài.

“À đúng rồi, tiểu Giang nói mấy hôm trước có một công tử gửi cái này cho tỉ mà muội ấy quên mất, sợ tỉ mắng nên mới nhờ muội đưa hộ.” – Ngọc Nhi lấy ra một miếng ngọc.

“Hả?!” – nàng cầm lấy, kinh ngạc.

Nè, cho đệ. Tỉ đệ ta sẽ giữ hai miếng giống nhau. Nếu vì chuyện gì đó mà phải về lại Thần Độc giáo, phải tìm cách gửi miếng ngọc này cho người kia, không thì đừng có nhìn mặt nhau nữa đấy!

“Yến tỉ, tỉ đi đâu thế?!” 

Bỏ mặt tiếng gọi của Ngọc Nhi, nàng ra chuồng ngựa phóng vội lên con hắc mã. Lạy trời tiểu Lang vẫn bình an…

Nàng phi ngựa ra khỏi cổng thành được một đoạn thì chợt ghì chặt dây cương. Nàng cho ngựa đứng yên đó, ngỡ ngàng nhìn dáng người đang từ xa tiến tới. Dưới ánh trăng, từng đường nét gương mặt cứ hiện ra rõ dần, rõ dần. Khi chỉ còn cách vài mét, người đó dừng lại.

“Tiểu Lang!”

Nàng hoảng hốt khi thấy dáng áo tím quen thuộc nằm trên lưng ngựa, vội phóng xuống chạy đến, người kia cũng xuống ngựa.

“Tiểu Lang, đệ làm sao thế? Tiểu Lang!”

Phi Yến lo lắng sờ vào mặt và vết thương của y. Trong thoáng chốc, nàng quên mất sự hiện diện của người đứng bên cạnh.

Hắn nhìn nàng. Càng lớn nàng lại càng đẹp hơn, thanh nhã như ánh trăng. Nàng không nhớ hắn, hoặc giả vì quá lo cho người em trai yêu quí kia, nàng chẳng còn thời gian để nhìn xem hắn là ai. Hắn cười khẩy một mình, phóng lên con ngựa của mình.

“Khoan đã.”

Nàng nói khi ngựa vừa gõ được vài bước. Hắn ghì cương, nhưng không quay đầu lại.

“Cám ơn…” – nàng ngập ngừng – “ Tiểu Danh…”

Hắn hơi sững người, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn cho ngựa phi nhanh thật nhanh như chạy trốn. Nàng nhìn mãi theo, cả khi dáng hình hắn đã mất hút vào màn đêm.

“Tỉ…tỉ…?”

Tử Y Lang thều thào. Nàng giật mình quay sang, vuốt nhẹ lên mặt y.

“Tiểu Lang ngốc! Để tỉ đưa đệ về.”

“Đến… hoàng cung…gấp…”

“Có gì tình sau đi, phải xem lại vết thương của đệ trước đã.” – nàng nhẹ nhàng phóng lên ngựa của y.

“Không…phải đến…hoàng cung…”

Nàng do dự một chốc, rồi cho ngựa đi tiếp vào cổng thành, tiến về phía hoàng cung.

“Đúng là ngốc quá mà!”

Chợt nàng ngước nhìn trời. Cũng vào một đêm như thế này, nàng và y đã chạy trốn khỏi địa ngục, bỏ lại hắn. 

Những ngày xưa…

Khi gần tới kinh thành, nàng xuống ngựa, vỗ nhẹ vào mông cho ngựa chầm chậm đi tiếp. Nếu y cứ nhất định đòi đến hoàng cung, chắc chắn ở đó sẽ có người chờ y.

“Tử Y Lang!!!”

Một chàng thanh niên chạy vội đến. Trong góc khuất gần đó, nàng mỉm cười rồi quay đi. Chắc chắn y đã được an toàn. Còn tiểu Danh?

“Ngốc thật!”

Nàng lắc đầu, lần này là tự mắng mình. Tiểu Danh giờ đây không còn là đứa nhóc chỉ biết im lặng đứng từ xa quan sát mọi người, hắn đã là chưởng môn của Thần độc giáo, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Nhưng sao hắn lại cứu Tử Y Lang và đem y về đây?

.

.

.

Điều đó chính hắn cũng không biết. Hắn không hiểu sao mình lại đi theo Tử Y Lang, băng bó cho y khi y ngất, rồi còn giúp y về kinh thành. Hắn cứ thắc mắc mãi, cho đến khi gặp lại… Nàng vẫn thế, vẫn xinh đẹp, và chỉ lo lắng cho mỗi Tử Y Lang. Dù bao năm tháng trôi qua, tình cảm giữa hai người họ vẫn không thay đổi. 

Họ không thay đổi, chẳng ai trong họ thay đổi cả. Chỉ có hắn.

Hắn ganh với họ.

Hắn hận họ.

Hay chỉ đơn giản là…

Hắn muốn ở bên họ.

Hắn muốn được họ chấp nhận. Hắn không muốn một mình.

Nhưng hắn vẫn một mình.

Hắn cô đơn.

Hắn cô độc.

Hắn một mình.

Kể từ cái ngày họ bỏ hắn ở lại, hắn nghĩ là hắn hận họ. Và hắn vẫn sống với một niềm tin như thế.

Khi gặp lại, Tử Y Lang gọi tên một người trong trận ảo ảnh, không phải Phi Yến, nhưng cũng không phải hắn.

Phi Yến có nhớ hắn, nàng nhận ra hắn, nhưng gọi tên Tử Y Lang đầu tiên.

Đối với Thần Độc giáo, hắn không còn là người ngoài cuộc nữa.

Cả Thần Độc giáo đều chấp nhận hắn, và kinh sợ hắn.

Hắn vẫn mãi là người ngoài cuộc với Phi Yến và Y Lang.

Khi gặp lại họ, hắn chợt nhận ra một điều, khi xưa giết phụ thân, cũng chỉ vì hắn không muốn họ chết.

Nhưng hắn không muốn thừa nhận, mãi mãi không, rằng có lẽ không phải hắn hận họ.

Mà là…

Hắn cho ngựa phi nước đại, cố tránh cái chốn này càng xa càng tốt, tránh khỏi hai người họ, tránh khỏi sự thật trong lòng hắn. Tiểu Danh ngày xưa đã mất hút cùng những mẫu giấy vụn của bức thư mẹ hắn để lại. Bức thư do chính tay hắn xé nát và vứt đi. Tiểu Danh đã chẳng còn trên cõi đời này nữa, chỉ còn Tử Từ Danh.

Gió đêm quất vào mặt rát rạt, lạnh buốt.

Chợt có tiếng kèn lá.

Hắn ghì cương cho ngựa dừng lại, tiếng ngựa hí vang vọng khắp khu rừng trúc yên tĩnh. Chẳng hiểu sao với tâm trạng rối bời và tốc độ phi ngựa khủng khiếp thế, hắn vẫn có thể nghe ra tiếng kèn.

Cố thật nhẹ nhàng, hắn tiến về phía những âm thanh trong trẻo đó, từng bước từng bước một. Con đường mòn hẹp dẫn hắn đến một bãi cỏ trống giữa rừng. Tiếng kèn cứ lớn dần, lớn dần…

Hắn không tin vào truyền thuyết, ma quỷ hay thánh thần, nhưng thật sự lúc này đây, chỉ một thoáng qua thôi, hắn nghĩ mình đã thấy một nàng tiên rừng trúc.

Nàng tiên mặc chiếc áo màu lục nhạt với áo choàng tiệp màu, ngồi trên một phiến đá cạnh vạt rừng, say sưa với lá hai trúc trên môi. Chợt nhịp điệu thay đổi đôi chút, nàng tiên biết có người đến. Cũng phải thôi, không dùng đến khinh công thì dù có khẽ khàng đến thế nào cũng không ngăn được tiếng loạt xoạt của lá trúc khô bị giẫm. 

Giai điệu đã trở lại bình thường. Chắc nàng biết hắn không có tà ý nên cũng chẳng bận tâm, tiếp tục với những giai điệu của riêng mình.

Hắn đến gần, ngồi xuống đất, tựa lưng vào phiến đá nàng đang ngồi, ngước nhìn ánh trăng sáng bạc. Đã lâu lắm rồi hắn không “ngắm trăng” theo đúng nghĩa của từ đó. Rồi hắn nhắm mắt, cảm nhận từng giai điệu phát ra từ hai chiếc lá trúc trên đôi môi tiên nữ.

Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy “tồn tại” cũng không hẳn là một điều quá mệt mỏi…

.

.

.

Mờ sáng hôm sau, hắn giật mình tỉnh giấc, và kinh ngạc khi nhớ lại đêm qua mình đã ngủ rất say trước mặt một người xa lạ, hoàn toàn không chút cảnh giác. Thậm chí hắn còn không nhớ mình đã thiếp đi tự lúc nào. Nàng tiên đã biến mất, chỉ còn lại tấm áo choàng màu lục nhạt thoang thoảng mùi hương thảo mộc dịu nhẹ.

Hắn ngồi đó thêm một lúc nữa rồi đứng dậy, theo lối cũ ra khỏi rừng. Con tuấn mã của hắn đang gõ gõ móng xuống nền đất âm ẩm buổi sớm như để đỡ buồn chán trong lúc chờ đợi chủ. 

“Đi thôi!”

Hắn vỗ vỗ vào bờm ngựa rồi phóng lên, cho ngựa tiến về hướng Thần độc giáo. Chuyện tối qua có lẽ chỉ là một giấc mơ, và hãy cứ để nó là một giấc mơ, bởi tiên nữ chỉ xuất hiện trong những câu chuyện thần thánh viễn vong mà chẳng bao giờ hắn tin nổi.

Và hắn giữ lại tấm áo choàng như là bằng chứng của một giấc mơ…

.

.

.

End extra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.