Song Tu

Chương 20: Chương 20




Nếu đã quyết định chọn tuyến đường đi Yến gia, hai người Tào Phẩm không hề trì hoãn lập tức điều khiển pháp khí bay về phía Yến gia.

Sau một ngày, hai người cuối cùng cũng tới được Yến gia.

“Xem ra những người đó nói không sai, bạch đạo quả nhiên đã phát hiện ra ma đạo lẻn vào.”

Đại trận với nhiều điểm hào quang trước mặt bao phủ cả Yến gia bảo ở phía trong. Chung Kì Nguyên quen thuộc với Yến gia, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đại trận trấn tộc của Yến gia, không đến giờ phút nguy cấp thì Yến gia sẽ không mở ra. Hiện tại Yến gia mở đại trận trấn tộc ra, rõ ràng là chịu ảnh hưởng của không khí cấp bách gần đây, cảm nhận được uy hiếp to lớn của việc ma đạo xâm lấn.

“Chúng ta vào thôi!” Tào Phẩm nói xong liền giơ tay lên, đánh ra một truyền âm phù.

Truyền âm phù đánh vào màng che phòng hộ của đại trận, chợt lóe rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Không đến mười giây sau bỗng có tiếng xé gió lao đến, có hai bóng người từ trong trận bay vút ra.

“Kì Nguyên biểu ca, thật là huynh!” Một bóng người trong đó còn chưa tới trước mặt đã hưng phấn hô to.

Chung Kì Nguyên lắc đầu cười mắng, “Yến Hiểu, đã trúc cơ rồi mà còn không ổn trọng như vậy.”

Một thanh niên tuấn lãng mày rậm mắt to nhào đến ôm cổ Chung Kì Nguyên, oa oa kêu lên, “Lo lắng chết chúng ta! Kì Nguyên biểu ca, huynh không biết chứ ma đạo phái rất nhiều người lẻn vào bên chính đạo chúng ta, còn giết không ít người. Ta nghe nói huynh đang ra ngoài du lịch, ta rất sợ ngay cả huynh cũng –––”

“Dừng –––” Chung Kì Nguyên giơ tay ra day day đầu, tiểu tử này, vẫn cứ ồn ào huyên náo như vậy, làm người ta đau cả đầu.

“Nhị thiếu gia, để cho hai người biểu thiếu gia vào trước đã, nào có đạo lý để khách nhân đứng ở ngoài cửa chứ.” Lão giả áo xám đang bước đến đón tiếp khách nhân cũng vội vàng nói, thiếu gia nhà ông là một cái máy nói, vừa bắt đầu nói thì sẽ thao thao bất tuyệt, nếu không nhanh chóng ngăn lại thì hắn thật sự có thể cứ đứng ở đây nói cả buổi sáng.

“A, đúng đúng đúng, Kì Nguyên biểu ca, chúng ta đi vào rồi nói sau, mấy người cha ta đều ở bên trong chờ rồi!” Yến Hiểu khoác tay Chung Kì Nguyên đang định đi vào Yến gia bảo.

Chỉ là –––

Một bàn tay từ bên cạnh đột nhiên vươn ra, lấy tốc độ sét đánh kéo Chung Kì Nguyên lại.

Yến Hiểu trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn cánh tay trống rỗng của mình, còn chưa kịp phản ứng được có chuyện gì đang xảy ra.

“Tiểu tử, muốn ôm thì đi mà ôm nương tử của mình, đừng ôm loạn nương tử của người khác.” Tào Phẩm hừ lạnh, anh em họ thì rất giỏi à, anh em họ là có thể tùy tiện ôm đến ôm đi à, khinh hắn đứng ở bên cạnh là người chết à!

“Nương, nương tử?” Yến Hiểu choáng váng, hắn nhìn xung quanh một vòng, không thấy có nữ tử nha, vậy nương tử ở đâu ra?

Chung Kì Nguyên giận dữ, giật phăng khỏi tay Tào Phẩm, đi qua an ủi biểu đệ nhỏ hồn nhiên của y, “Hắn là người điên, đừng để ý đến hắn!”

“Nương tử hắn nói là ý gì?” Biểu đệ nhỏ khó hiểu.

“Lời nói của hắn chính là đánh rắm, đệ đừng để ý nhiều như vậy!”

“Nhưng mà –––”

“Câm miệng, nói nữa ta đánh đệ đấy!”

Biểu đệ nhỏ không dám nói tiếp nữa. Yến Hiểu trước đây từng ở Chung gia một thời gian, với vị biểu huynh thiên linh căn này là vừa kính vừa sợ nhưng lại rất dính y, hiện tại bị quát một tiếng lập tức câm như ve mùa đông, không dám nói nữa.

Anh em họ hai người cuối cùng vẫn thân thân ái ái khoác tay nhau đi, lưu lại một mình Tào Phẩm cô đơn chiếc bóng, đứng lặng trong gió… (=)))

“––– Tào thiếu gia, chúng ta cũng vào đi thôi!” Lão giả áo xám nơm nớp lo sợ nói.

Thiếu gia nhà ông từ trước đã ngây thơ, lại có chút thiếu tâm mắt nên mới có thể nhìn thấy mỗi biểu thiếu gia mà hoàn toàn không nhìn thấy Tào Phẩm bên cạnh. Phóng mắt cả Tu Chân giới, xem ra cũng chỉ có thiếu gia nhà ông mới dám không nhìn một nguyên anh tu sĩ, đến cả một câu chào cũng không có.

Nhìn mặt vị này đen đủ để so sánh với Quan nhị gia (Quan Vân Trường), chân của lão giả áo xám có hơi run lên!

“Yến, Hiểu!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Chân lão giả áo xám càng run lên, ông trời ơi, linh áp của nguyên anh tu sĩ cũng không phải một trúc cơ tu sĩ nho nhỏ như ông có thể thừa nhận.

“Dẫn đường đi!” Tuy bây giờ Tào Phẩm hận không thể hủy cả Yến gia bảo rồi cho một mồi lửa thiêu rụi hết, nhưng vợ yêu ở bên trong, muốn đốt cũng phải dẫn vợ yêu ra rồi mới đốt.

“Vâng vâng vâng, Tào thiếu gia, mời đi bên này!”

Lão giả áo xám lấy ra một khối lệnh bài, hai tay nắm chặt rót linh lực vào bên trong đó, mặt ngoài lệnh bài lập tức bắn ra một luồng ánh sáng vàng, luồng sáng đó đi đến chỗ nào thì màng phòng hộ của đại trận dần dần tan rã chỗ ấy, cuối cùng lộ ra một lỗ hổng chỉ đủ cho một người đi. Lão giả áo xám làm ra tư thế ‘mời’, liền tiến vào trong trận trước.

Tào Phẩm cũng theo sát phía sau đi vào đại trận này.

Hai người vừa mới đi vào, lỗ hổng kia lập tức cuộn lại một lần nữa khép kín, trên đại trận vẫn tràn đầy hào quang lấp lánh, giống như lỗ hổng kia chưa bao giờ xuất hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.