“A… Không nên… Mất mặt lắm…” Thanh âm tục tĩu tuy khiến y bối rối nhưng khoái cảm tuyệt đỉnh lại làm thân thể y không nhịn được mà theo đuổi.
“Bé ngoan không thể nói dối nha, thắt lưng xoay như vậy còn nói không nên?” Vừa nói vừa hung mãnh va chạm, còn kéo tay Chung Kỳ Nguyên.
“Sờ tiếp ở đây.”
Chung Kỳ Nguyên đã bị đâm chọc nói không nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm “Ưm ưm”, tay bị kéo đến khố hạ Tào Phẩm, năm ngón hợp lại, vô ý thức vuốt ve túi thịt liên tục lay động kia.
“Ăn có ngon không? Có còn muốn ăn ngon hơn nữa không?” Tào Phẩm hổn hển hỏi, hắn cũng sắp đến cực điểm, hôm nay Nguyên Nguyên quả thực là yêu nghiệt.
Thân thể đem nguyên khí thịt nhận tống vào hấp thu hầu như không bỏ sót chút nào, cảm giác đói bụng được xoa dịu, thế nhưng cảm giác ăn lửng dạ tựa như càng khó chịu, nửa nạc nửa mỡ, hơn nữa sâu trong trí nhớ vẫn rất rõ ràng, nam nhân này còn có thể cho y thứ bổ dưỡng hơn nữa.
“Cho ta…”
“Hôn ta, ca ca sẽ cho đệ ăn ngon.”
Liếc ngang cái người ý đồ xấu xa kia, Chung Kỳ Nguyên như hắn mong muốn dâng môi lên.
Cảm thấy mĩ mãn ngậm đầu lưỡi mềm mại của Nguyên Nguyên trong miệng thỏa thích hút, Tào Phẩm cũng thực hiện lời hứa, sau hơn mười cái trừu sáp phun sạch tinh nguyên nóng hổi vào thân thể Chung Kỳ Nguyên.
“Ưm… Có thể…” Chung Kỳ Nguyên nhăn mi nỉ non, thân thể co quắp, cũng lên tới đỉnh.
Nhưng ngọc hành đáng thương chỉ run rẩy vài cái, chấn động rớt xuống vài giọt nước nhũ bạch.
Bế bé ngoan đã vô lực lên, Tào Phẩm than thở, “Muốn một kết đan tu sĩ như đệ đi đấu với nguyên anh lão quái thực là làm khó đệ, thân thể đều trống rỗng rồi!”
Chung Kỳ Nguyên đỏ mặt, giãy giụa, “Huynh buông tay ra!”
Tào Phẩm da mặt dày không chỉ không buông tay, còn nhéo nhéo, ừm, xúc cảm thật tốt, trơn trơn í!
“Nguyên Nguyên không nên keo kiệt, đệ không phải cũng bắt lấy đản đản của ta hay sao, ta đã cho đệ sờ rồi mà tiểu đệ đệ của đệ ta cũng không sờ được à!”
Chung Kỳ Nguyên lúc này mới phát hiện, tay y còn đặt ở khố hạ Tào Phẩm, lòng bàn tay là không ít —
Nhanh như chớp rút tay về, Chung Kỳ Nguyên kêu gào không ra tiếng.
Tào Phẩm bật cười, Nguyên Nguyên nhà hắn quả thực là bảo bối, làm nhiều như vậy rồi mà vẫn còn xấu hổ.
“Nguyên Nguyên, đệ hôn nó có được không, nó đáng thương lắm í, bị bỏ rơi lẻ loi bên ngoài, nó —” hôm nay tử tôn đại (túi con cháu =))~) được Nguyên Nguyên sủng hạnh, nắm trong tay vuốt ve thưởng thức, hắn không khỏi được voi lại đòi tiên muốn càng nhiều hơn.
“Im miệng…”
“Có được hay không nào, nhìn ta khổ cực quá vầy nè!” Nam nhân cao lớn như tiểu cô nương làm nũng.
Chung Kỳ Nguyên trầm ngâm, nam nhân đã làm rất nhiều chuyện vì y, y lẽ nào không thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của hắn? Tuy xấu hổ chút, nhưng cũng không phải làm không được.
Nhìn Chung Kỳ Nguyên hơi xiêu lòng, Tào Phẩm đại hỉ, nhanh chóng nâng tiểu huynh đệ của mình lên, lộ ra hai viên thịt cầu tròn xoe bên dưới.
Hai người song tu mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên Chung Kỳ Nguyên quan sát thứ kia của Tào Phẩm gần như vậy.
So với mình kích cỡ quả nhiên kinh người, trách không được mỗi lần đều có thể khiến mình chết đi sống lại.
“Nguyên Nguyên —”
Chung Kỳ Nguyên còn đang miên man suy nghĩ, Tào Phẩm đã ưỡn thẳng lưng giục giã.
Hít một hơi thật sâu, Chung Kỳ Nguyên nâng lên một viên thịt cầu, thật cẩn thận vươn lưỡi liếm một cái.
Hệt như trong tưởng tượng, không có gì ngon lành, trái lại bởi ngưng tụ không ít nguyên khí nên tỏa ra từng luồng nguyên khí đặc biệt có mùi vị, những mùi vị này đối với người tu chân như Chung Kỳ Nguyên không thể nghi ngờ chính là nhân gian mĩ vị.
Sau khi thăm dò liếm vài cái, Chung Kỳ Nguyên đem nguyên cả viên thịt cầu ngậm vào miệng.
“Ưm…” Tào Phẩm bị sự mạnh dạn của Chung Kỳ Nguyên dọa cho ngây người, hắn vốn chỉ muốn Nguyên Nguyên tùy ý hôn mấy cái, như thế đã quá đủ rồi, không ngờ —
Sảng khoái nha, khoang miệng ấm áp quả thực như trong tiên cảnh!
Càng khiến Tào Phẩm không tưởng tượng nổi là, sau khi liếm láp mút mát, Chung Kỳ Nguyên đến cả cái kia cũng không quên chiếu cố.
Theo lệ thường trước liếm mấy cái, sau đó từng chút mà đem cả cột trụ thô to ngậm vào, rõ ràng bị nghẹn đến ứa lệ nhưng vẫn gắng sức nuốt xuống.
Dây cung nào đó trong lòng Tào Phẩm bị gảy lên một cái, nước mắt đột nhiên không cách nào ngăn nổi tràn mi.
Đủ rồi, lại làm tiếp nữa chính là khinh nhờn con người thiện lương tốt đẹp này!
Hắn đưa tay ôm Chung Kỳ Nguyên lên, gắt gao ôm vào lòng.
Chung Kỳ Nguyên bị nước mắt Tào Phẩm dọa sợ, luống cuống tay chân lau nước mắt cho y, “Làm sao vậy? Ta làm đau huynh sao?”
Tào Phẩm vừa khóc vừa cười lắc đầu, “Không, đệ không làm ta đau, chỉ là ta đột nhiên nghĩ thật hạnh phúc!”
Hắn đặt trán lên hõm vai Chung Kỳ Nguyên, lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ? Ta rất thích đệ, thích đến mức không biết phải làm thế nào, thật tạ ơn trời đã đưa đệ đến bên ta!”
Nhìn Tào Phẩm vừa rơi lệ vừa nói “thích”, nước mắt Chung Kỳ Nguyên cũng không ngăn nổi rơi đầy mặt.
Lần đầu tiên được người khác chân thành như vậy, không có bất kì điều kiện nào khác trong lòng, không phải vì y là thiên linh căn, không phải vì y có đại gia tộc họ Chung, chỉ bởi y chính là Chung Kỳ Nguyên.
Hai tên ngốc hạnh phúc ôm chặt nhau khóc đã đời, hồn nhiên không phát hiện nguyên khí xung quanh đang nhanh như gió ngấm vào thân thể, tu vi bất tri bất giác tăng tiến trong im lặng.
Trong núi không biết đến năm tháng.
Cũng không biết qua một, năm hay mười ngày, nguyên khí kim trong khe núi càng ngày càng loãng ra, cho đến một ngày, nguyên khí kim loãng đến gần như không còn, từ dưới lòng đất bay lên hai người.
“Nguyên Nguyên lần này thực sự là trong cái rủi có cái may, không chỉ đột phá tới kết đan trung kì, còn thành công dung hợp thuộc tính kim của kim linh căn.”
Hai người này chính là Chung Kỳ Nguyên và Tào Phẩm đang ở đây tĩnh dưỡng.
Chung Kỳ Nguyên cười tươi rói, “Cũng may có ngũ linh công pháp của huynh, nếu không ta cũng không cách nào dung hợp thuộc tính kim.”
Trải qua một loạt sự kiện trong khe núi, cảm tình của hai người lần thứ hai thăng hoa, hiệu quả song tu so với trước đây nâng cao lên rất nhiều. Chỉ qua thời gian hai ngày đã chữa khỏi cả thực nguyên và kinh mạch cho Chung Kỳ Nguyên, sau đó Tào Phẩm dùng ngũ linh công pháp cải biến linh căn cho Chung Kỳ Nguyên, để y có thể hấp thu nguyên khí kim trong khe núi.
Chung Kỳ Nguyên là thủy linh căn, nhưng trong linh khí bây giờ có thêm thuộc tính kim và mộc, điều này khiến tốc độ hấp thu nguyên khí của y tăng tiến không ít so với trước kia. Sau khi hấp thu khiến nguyên khí kim trong khe núi gần như cạn sạch, y cũng như nguyện từ kết đan sơ kì tiến giai thành kết đan trung kì.
Y tiến giai được, người cao hứng nhất là Tào Phẩm. Tu vi của Chung Kỳ Nguyên kém xa mình vẫn là một khối tâm bệnh của hắn. Phải biết rằng, thọ nguyên của kết đan kì so với nguyên anh kì cách nhau đến mấy trăm năm, nếu đã nhận định Nguyên Nguyên là bầu bạn suốt đời, hắn sẽ cùng Nguyên Nguyên sinh đồng khâm tử đồng huyệt (sống cùng chăn, chết cùng mộ).
Hắn đã nghĩ chu toàn từ lâu, đợi trở lại Như Ý cốc, sẽ tới chỗ nhị sư phụ xin chút đan dược tăng tiến tu vi cho Nguyên Nguyên, khiến y có thể tấn cấp nhanh một chút.
Tim Chung Kỳ Nguyên thật ấm áp, người này thấy y đột phá tiến giai còn cao hứng hơn cả khi chính hắn tấn cấp.
Có người xem ngươi còn quan trọng hơn cả chính mình, loại cảm giác này, ha hả, thật đúng là khá tốt.