Bước vào phòng của mình đóng cửa lại, Lăng Tinh Vũ ngồi bệt xuống đất , khuân mặt trắng bệch. Nàng cúi đầu xuống xoa xoa đôi chân đang đau nhức đến cùng cực của nàng. Cũng phải thôi khi mà để có được tốc độ nhanh chóng đáng kinh ngạc như vậy thì nàng tự nhiên cũng phải trả một cái giá đắt. Chỉ là Lăng Tinh Vũ không ngờ được rằng mình lại phải trả một cái giá lớn thế thôi.
Lăng Tinh Vũ khẽ nhíu mày, không ngờ được rằng bản thân mình lại yếu ớt đến mức này. Thật ra nàng biết thân thể hiện giờ của nàng rất yếu ớt nhưng dù sao thì nàng cũng là một linh sư vừa thức tỉnh thân thể có yếu kém cũng có lẽ không đến nỗi tệ. Chính vì vậy nàng vẫn tưởng mình có thể sử dụng được một vài chiêu thức kia của bản thân. Nhưng xem ra suy nghĩ của nàng đã quá ngây thơ.
Tinh Vũ thầm nghĩ, có chút buồn bực trong lòng. Mấy ngày nay nàng đã cố gắng không ngừng tu luyện và rèn luyện rồi, vậy mà bản thân vẫn cứ yếu đuối như trước. Chẳng lẽ nhất thiết nàng phải tu luện nguyên sư nàng mới có được một thân thể mạnh mẽ sao?
Tu luyện nguyên sư đối với người bình thường mà nói thì dễ tu luyện hơn so với linh sư bởi chỉ cần có thân thể tốt là có thể tu luyện nguyên sư. Nhưng đối với Lăng Tinh Vũ thì tu luyện nguyên sư là không thể. Thân thể nàng trước kia là ma ốm tự nhiên sẽ vô cùng gầy không có khả năng tu luyện nguyên sư.
Lăng Tinh Vũ mong muốn có được thực lực mạnh mẽ, muốn trở thành cường giả nắm trong tay số mệnh của bản thân. Bởi vì nàng biết được chỉ có thực lực nàng mới có quyền lên tiếng ở thế giới này. Chính vì vậy à nàng không muốn từ bỏ tu luyện nguyên sư, nàng muốn có nhiều lực lượng hơn nữa, muốn tự mình cầm chủy thủ để chiến đấu, để đâm, để ám sát tựa như trước kia.
Nâng hai bàn tay nhỏ bé của mình lên, nàng bỗng nhớ tới trước kia bàn tay của nàng cầm dao để đâm, cầm súng để bắn. Một đôi bàn tay thấm đầy máu tươi.
Đến bây giờ Lăng Tinh Vũ mới nhận ra bản thân nàng còn luyến tiếc cái cảm giác trước kia, thứ cảm giác giết chóc trong hắc ám của bản thân. Hóa ra từ trước tới giờ nàng chưa từng chán ghét thứ cảm giác đó.
“Chủ nhân, ta có cách để cho người tu luyện nguyên sư!”-Tiếng của Bối Bối bất chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lăng Tinh Vũ.
Thở hắt ra một hơi, Lăng Tinh Vũ thầm nghĩ chuyện gì đã qua liền để cho nó qua đi. Đã đến một thế giới mới rồi hà cớ gì nàng cứ phải vấn vương chuyện cũ. Chuyện bây giờ của nàng chính là cường đại trả ân huệ lại cho Lăng gia rồi phiêu bạt đất trời, buông bỏ tất cả là được.
“Ngươi có cách gì, nói rõ ra xem nào.”
“Người cần phải đến Á Luân sâm lâm trước đã!”
…………………………………………... ...... ...... ...... ...... .....
Á Luân sâm lâm là một khu sâm lâm nổi tiếng của Nhạc quốc, là nơi vô cùng nguy hiểm với hàng ngàn chủng loại nguyên thú, linh thú với vô số cạm bậy nguy hiểm rình rập. Nhưng nơi này lại là điểm đến yêu thích của tất cả những tu luyện giả ưa mạo hiểm bởi nơi này ngoài nguy hiểm rình rập ra thì còn có vô số bảo vật.
Chính vì vậy hàng năm có vô số tu luyện giả đến nơi này với ước muốn đổi đời. Tuy nhiên hơn một nửa số tu luyện giả ấy một đi không trở lại, vĩnh viễn vùi thây nơi núi rừng.
Có thể nói rằng Á Luân sâm lâm chính là một nơi vô cùng nguy hiểm của Nhạc quốc.
Hiện tại trước đường vào Á Luân sâm lâm một cô bé nhỏ nhắn với bộ quần áo hồng xuất hiện dáng đi chững chạc thong dong tiến về phía khu rừng không hề có một chút nào e sợ. Dáng vẻ của cô bé khiến cho nhiều người thám hiểm xung quanh kinh nghi không biết liệu đây có phải vị cưởng giả nào đó trẻ hóa hay không?
Cũng khó trách những tu luyện giả này suy nghĩ như vậy, bởi vì thế giới này có rất nhiều cao nhân dùng linh lực nghịch thiên của bản thân để trẻ hóa bản thân.
Mặc dù rất khó hiểu tại sao những người xung quanh lại dùng những ánh mắt kính sợ nhìn nàng dù nàng chẳng hề làm gì nhưng Lăng Tinh Vũ cũng mặc kệ không giải thích. Dù sao thì cũng đỡ gây rắc rối cho bản thân nàng nên chính vì vậy mà Tinh Vũ rất thuận lợi tiến vào Á Luân sâm lâm.
Tiến vào Á Luân Sâm Lâm, Lăng Tinh Vũ trở nên cẩn trọng nghiêm túc hơn nhiều bởi nàng biết chỉ cần một chút sơ sẩy nàng có thể đánh mất cái mạng nhỏ của bản thân. Hơn nữa càng vào bên trong sâm lâm nàng biết nguy hiểm tự nhiên sẽ càng nhiều, mà thứ nàng cần tìm chính là ở sâu bên trong nơi này.
“Chủ nhân đi về hướng tây,nơi đó có cốt tâm thảo. Chủ nhân nhanh lên kẻo có người phát hiện trước.”
Lăng Tinh Vũ không ngại nguy hiểm một đường chạy về hướng tây một cách nhanh chóng mặc dù không xác định được rõ vị trí của cốt tâm thảo trong lời của Bối Bối. Tiếng nói của Bối Bối nhanh chóng vang lên xác định rõ ràng rành mạch hướng đi cho Lăng Tinh Vũ.
Rất nhanh nàng đã chạy đến gần với vị trí của cốt tâm thảo. Lăng Tinh Vũ dừng lại cảm thấy một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi, nàng biết được cốt tâm thảo rất gần đây thôi bởi mùi hương này theo như lời Bối Bối là mùi hương của cốt tâm thảo.
“Chủ nhân, ở phía trên ngọn núi trước mặt. Nhanh lên không nó quay trở lại.”
Lăng Tinh Vũ còn chưa kịp hỏi Bối Bối “nó” là ai, thì đột nhiên nàng cảm giác được một nguy hiểm to lớn đang rình rập. Theo bản năng từng sinh sống rèn luyện trong các khu rừng nhiệt đới mà lách mình tránh sang một bên.
“Graoo…”
Một tiếng gầm lớn vang lên, một thân thể to lớn bổ nhào về phía Lăng Tinh Vũ đang đứng. Mặc dù đã nhanh chóng lách sang một bên để tránh thoát nhưng nàng vẫn bị con thú to lớn kia cào xé rách da thịt ở một bên bả vai.
Ôm bả vai bị cào xé và đang nhỏ máu, Lăng Tinh Vũ thầm kêu không ổn. Bởi trước mặt nàng là…. Kim Giáp Địa Thú, một linh thú cao cấp.