Tiếng gió rít gào mang theo vẻ hiu quạnh, thổi qua một mảnh đất trống hoang tàn, tiêu điều vừa mới trải qua một cuộc chiến khốc liệt. Những vệt máu loang lổ trộn lẫn giữa màu đen và màu đỏ đọng lại trên mặt đất. Một tiểu nữ oa ngồi tựa gốc cây quần áo rách rưới thấm đẫm màu máu tươi, tuy thân thể nhìn có vẻ lành lặn nhưng dáng vẻ vẫn trông thể thảm khiến cho người ta tiếc thương.
Tình huống của nữ oa ấy vốn đã có vẻ thảm khốc,nhưng nó sẽ còn thảm khốc hơn nữa nếu có những bóng đen phía xa xa kia. Những bóng đen với thân hình đầy lông lá, hàm răng, móng vuốt luôn đi theo bầy đàn luôn là một nỗi ám ảnh lớn đối với những thám hiểm giả tại Á Luân Sâm Lâm này.
Một đàn phong ma lang, đó chính nỗi sợ hãi của vô số người khi đặt chân đến đây!
Phong ma lang không phải là một con ma thú mạnh, đại đa số phong ma lang đều thuộc trung cấp ma thú so với kim giáp địa thú, một con cao cấp ma thú thì yếu hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng đặc tính của phong ma lang là thích sống theo kiểu quần cư, chúng không tách riêng mà thường đi thành từng đàn. Mỗi một đàn thường có mười đến hai mươi con, và một con phong lang vương làm thủ lĩnh đầu đàn.
Tất cả phong ma lang tuy yếu nhưng khi gộp lại thì chúng thậm chí có thể giết chết vô số ma thú, tu luyện giả cấp cao hơn chúng. Trong khu vực còn chưa sâu này thì đàn phong ma lang có thể coi là bá chủ.
Phong ma lang vì thường đi săn theo bầy nên rất ít tu luyện giả có thể gặp đươc ngoài trừ những kẻ kém may mắn, mà Lăng Tinh Vũ chính là một trong nhưng kẻ kém may mắn đó.
Nhìn ra xa, sự tuyệt vọng dâng trào nơi đáy mắt nhưng Lăng Tinh Vũ không hề có một chút sợ hãi, chỉ vĩnh viễn một mảng lạnh lùng chan chứa chút tiếc nuối trong đôi mắt trong trẻo kia. Nàng nở một nụ cười, một nụ cười không hề xinh đẹp mà gượng gạo, giả tạo đến mức người ta cảm thấy chán ghét.
Rõ ràng nguy hiểm đến nơi nhưng vẫn có thể nở nụ cười như thế, trên đời này liệu có mấy người như vậy.
Nam tử lam y đứng trên một cành cây lớn của một cây đại thụ gần khu vực Lăng Tinh Vũ vừa chiến đấu không xa mà cũng chẳng gần vừa đủ để chứng kiến hết thảy những gì đã xảy ra. Đôi mắt sâu thăm thẳm của nam tử kia đưa về phía xa hết nhìn đến đàn phong ma lang lại nhìn đến tiểu nữ oa bên dưới kia, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một cảm xúc kì lạ.
Một bộ quần áo màu lam thanh nhã, thế nhưng xung quanh lại phẳng lặng một mảnh sát khí âm trầm. Gương mặt tuấn tú với mái tóc huyền sắc, đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu không thấy đáy màu kim sắc sáng tựa ánh dương nhưng lại tàn khốc đến không ngờ. Đôi môi mỏng như hoàn thiện hết vẻ đẹp như tượng tác của nam tử lam y ấy.
Nam tử tuấn mỹ tươi mát như ánh nắng ban mai nhưng bên trong lại tàn khốc, lãnh ngạo tựa đêm đen.
Con người như vậy một lần liếc nhìn có thể nhìn thấu được tất cả nhưng lại không thấu hiểu được nụ cười của nữ oa dưới kia. Một nụ cười có chút giống hắn mà lại có chút khác biệt so với hắn.
Thật sự là kẻ cười người không thấu khiến cho người ta khó hiểu nhất là trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy.
Một lần nhìn thấy lại có chút nhìn không thấu, và một quyết định được đưa ra. Một quyết định làm thay đổi số phận của cả hai con ngươi.
Nam tử ngẩng mặt nhìn đàn phong lang đang tiến lại ngày một gần kia nở nụ cười tươi mát như làn gió xuân nhưng lại thị huyết đến mức người ta không dám nhìn thẳng.
Đàn phong lang tiến lại ngày một gần, đôi mắt đen sì của chúng nhìn chằm chằm về phía Lăng Tinh Vũ. Chiếc mõm dài mở ra, những vệt nước dãi nhầy nhụa chảy ra từ khoang miệng của chúng. Chúng đang thèm ăn, thèm ăn món thịt tươi ngon của đứa trẻ phía trước
Đàn phong lang vọt lên phía trước. Cuối cùng chúng cũng đến rồi, đến gần chỗ Lăng Tinh Vũ rồi.
Bình thản nhắm đôi mắt chờ đợi tử vong, đối với nàng mà nói cái chết đã quá quen thuộc. Đã chết một lần thì thêm lần nữa có sao đâu chứ.
Tử vong không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là bản thân chúng ta sợ hãi nó mà thôi.
Lăng Tinh Vũ đang chờ đợi, đợi đám ma thú kia lao vào cắn xé nàng, giết chết nàng. Nhưng chỉ là chờ mãi mà nàng vẫn chẳng cảm nhận được hơi thở tử vong, cảm nhận được da thịt bị xé rách.
Mở mắt ra nhìn, tràng cảnh trước mắt đã khiến Lăng Tinh Vũ kinh ngạc. Bởi thứ nàn nhìn thấy tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể tiếp nhận nổi.
Nam tử lam y quần áo sạch sẽ,khuân mặt tuấn mỹ như thần, đôi con ngươi thanh bạch khiến không ai có thể rời mắt. Tuấn mỹ như vậy, đẹp đẽ như vậy nhưng bên tay trái lại cầm một cái đầu của con phong ma lang vương, cái đầu bị móc mắt máu chảy dài từ mắt như hai hàng huyết lệ, bên tay phải cầm một thanh trọng kiếm vấy máu,từng giọt vẫn còn đang nhỏ xuống đất.
Đặc biệt hơn cạnh chân trái của nam tử kia là một cái xác lớn của một con ma thú không có đầu. Không hiểu con ma thú kia chết phải đau đớn như thế nào ma tứ chi như bị đứt lìa, thân xác như bị phân ra thành nhiều mảnh, và từng mảng thịt bị trảm rơi đầy trên đất.
Một tràng cảnh đáng sợ nhưng còn đáng sợ hơn khi có đầy rẫy những xác chết không rõ hình dạng nằm la liệt ở khắp nơi. Máu đen của những xác chết kia nhuộm đen cả một vùng cỏ xanh.
Có thể nói đây là một khung cảnh máu me, chết chóc nhất Lăn Tinh Vũ từng thấy từ khi sinh ra tới giờ.
Hơn thế nữa khi nàng vô tình nhìn vào đôi mắt màu kim sắc kia, nàng cảm thấy mình như bị bao trùm bởi băng giá, như nhìn được ánh mắt của một con dã thú đáng sợ còn kinh khủng hơn cả khi nàng nhìn thấy đàn phong lang kia. Nhưng ngược lại Lăng Tinh Vũ chỉ kinh ngạc mà không sợ hãi, nàng nhìn thẳng vào mắt nam tử kia. Bởi nàng biết so về khí thế, nàng một chút cũng không hề thua kém.
Mắt đối mắt, cả hai đều không nói một lời nhưng đều đề phòng, nghi hoặc lẫn nhau.
Đột nhiên nam tử lam y bật người, đạp gió nhảy lên vách núi. Bàn tay nhanh như cắt ngắt cốt tâm thảo cho vào hộp gỗ.
Tức giận nhìn nam tử lam y đoạt đi thứ mình muốn cần, Lăn Tinh Vũ trừng mắt nhưng lại không làm gì được.
Chết tiệt! Nếu không có cốt tâm thảo đôi chân của nàng sẽ bị hủy hoàn toàn.
Đang suy nghĩ thì bất chợt vừa lúc ấy trong đan điền của Lăng Tinh Vũ truyền đến một dòng khí lạnh. Vốn nàng đang tựa vào thân cây nhưng cả cơ thể bất chợt vô lực đau đớn nằm gục xuống mặt đất.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đối với Lăng Tinh Vũ?