Nửa năm học lớp 11, văn lý chia lớp, Lữ Tư Nguy chọn khoa học xã hội, Phương Đình Việt chọn khoa học tự nhiên.
Ngày chuyển phòng học, Phương Đình Việt im lặng giúp Lữ Tư Nguy mang sách xuống dưới lầu, Lữ Tư Nguy dọn bàn học xong, rất không được tự nhiên mà nhìn Phương Đình Việt nói: “Cảm ơn.”
Trước đây giữa bọn họ không cần hai từ “Cảm ơn” này.
Phương Đình Việt nói: “Không có chuyện gì.” Đứng bên cạnh bàn học Lữ Tư Nguy một lúc, quay người đi.
Lần chạm mặt đầu tiên sau khi chia lớp, là một buổi sáng sớm ngày nào đó.
Lữ Tư Nguy ngáp dài từ trên xe bước xuống, nước mắt mông lung đi vào cổng lớn trường học, xa xa nhìn thấy bóng lưng Phương Đình Việt, hô một tiếng: “Phương Đình Việt!”
Chữ “Việt” còn chưa ra khỏi miệng, thân ảnh Lạc Văn Văn đã nhảy vào trong mắt, tiếp đến một đôi nam nữ phía trước đi chậm lại, quay đầu chờ Phương Đình Việt, hai nhóm người cùng nhau đi vào lớp học.
Phương Đình Việt chưa bao giờ thiếu bạn bè, không có cậu che chắn bên cạnh, bạn bè của hắn ngày càng tăng lên không ít.
Còn Lữ Tư Nguy cậu, cũng chỉ là người bạn bình thường trong số đó.
Ngày đó Lữ Tư Nguy vẫn đi phía sau đám bạn học, vô cùng hi vọng có người có thể đứng bên cạnh và đi cùng cậu, ít nhất để cậu không trở nên chật vật xấu hổ thế này, nhưng chỉ có mình cậu, lẻ loi mà tới phòng học xa lạ.
Sau khi chia lớp, Lữ Tư Nguy cũng không lên trên lầu tìm Phương Đình Việt, có lúc cậu nhớ nhung đoạn thời gian trong quá khứ, mà bạn bè mới quen có thể giúp cậu giải quyết vơi đi cảm xúc phiền muộn trong lòng.
Có lúc cậu sẽ vô tình gặp được Phương Đình Việt đi trên hành lang lớp học, Lữ Tư Nguy liền làm ra bộ dáng rộng rãi hào phóng chào hỏi Phương Đình Việt, sau đó bước nhanh chân cách xa người bạn đã từng thân nhất.
Trong kỳ nghỉ, Phương Đình Việt có hẹn Lữ Tư Nguy mấy lần, Lữ Tư Nguy đều dùng lý do chuẩn bị thi vẽ để từ chối.
Lần cuối cùng bọn họ liên lạc với nhau, Phương Đình Việt ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, sau đó hỏi cậu: “Lữ Tư Nguy, cậu có thể nói cho tớ biết, bởi vì sao không?”
Phương Đình Việt hỏi cái gì, Lữ Tư Nguy rõ ràng trong lòng.
Cậu nghĩ: Tớ nói ra, cậu có vì bản tính dục vọng chiếm hữu quá cao của tớ mà thay đổi cuộc sống bình thường của bản thân không?
Phương Đình Việt đã đủ tốt.
Lữ Tư Nguy quá rõ ràng, vấn đề xuất hiện trên người mình, là cậu cố chấp muốn độc nhất vô nhị không thể thay thế.
Hạt mầm này đã gieo xuống tim cậu từ khi mẹ cậu nhìn theo cậu đi vào lối đi lên máy bay, nhiều năm qua đi đã không thể nhổ được.
Cậu không thể thay đổi được, cũng không muốn thay đổi.
“Bởi vì sao?” Lữ Tư Nguy giả ngu, vội vã nói: “Tớ không biết cậu đang nói cái gì, hiện tại tớ thật sự đang rất bận, lần sau lại nói được không, cúp trước.”
Nói xong rồi lần sau, lại từ đầu đến cuối không có lần sau.
Lớp 12 năm ấy, cha mẹ Lữ Tư Nguy suy tính từ khắp mọi mặt, quyết định đưa cậu đến Anh quốc du học.
Ban đầu Lữ Tư Nguy kiên quyết phản đối, bởi vì sau khi xuất ngoại, cậu nhất định phải liên lạc với mẹ, nói không chừng còn phải ở chung với em trai cùng mẹ khác cha.
Đây đúng là điều từng ấy năm cậu cực lực lảng tránh.
Mãi đến tận khi Lữ Đại Phong ngồi trước mặt cậu hút mấy điếu thuốc, sau đó nói cho cậu biết, mẹ cậu ở nước ngoài đang mắc bệnh ung thư, nói không chừng không còn bao nhiêu thời gian.
Lữ Tư Nguy đi rất vội vàng, không kịp nói cho người bên cạnh, giống như cậu sáu năm trước về nước, cũng chỉ đeo cái cặp sách lên máy bay đi đến Anh quốc.
Thời điểm cậu nhìn thấy mẹ nằm trong bệnh viện, phát hiện nữ nhân nằm trên giường bệnh đói khát tái nhợt và người kiên cường trong ký ức cậu đã khác xa, gầy như vậy, yếu ớt như vậy, tựa như ánh nến trong đêm rét, lúc nào cũng có thể tắt.
Trong phòng bệnh có một cậu nhóc cao gần đến bả vai cậu, ngồi bên giường bệnh nắm lấy tay mẹ, cảnh giác nhìn cậu.
Hai người đỡ không nổi một đòn, hai người huyết mạch tương liên với cậu, đề phòng cẩn thận từng li từng tí của bọn họ đã chạm vào sợi dây giấu kín trong tim Lữ Tư Nguy.
Lữ Tư Nguy đi tới bên giường, xoa xoa mái tóc nâu của cậu nhóc, nói: “Đừng sợ, anh là anh của em, đến thăm mẹ.”
Lữ Tư Nguy ở nước ngoài một đoạn thời gian là bốn năm, trong lúc đã xảy ra rất nhiều chuyện:
Đầu tiên là bệnh tình của mẹ thuyên chuyển, từ bệnh viện chuyển về nhà, năm thứ hai hoàn toàn khỏi hẳn, vô cùng phấn chấn lên kế hoạch cùng người nhà đi du lịch vòng quanh thế giới.
Sau đó là cậu đạt được thành tựu hội hoạ ở nước ngoài, tổ chức mấy lần triển lãm tranh, trở thành hoạ sĩ nổi tiếng lấy nhũ danh người Hoa.
Năm năm trước, cậu và Trần Chương gặp nhau một lần trong một buổi triển lãm tranh, hai người trẻ tuổi, tư tưởng đồng điệu, ăn nhịp với nhau, cậu trở về quốc nội, ký kết với phòng trưng bày tranh của Trần Chương, một lần ký cho tới tận bây giờ.
Nhiệt độ trong ly nước nóng đã tản đi, hơn mười lăm năm trong quá khứ như ngựa chạy, chính như cậu đã từng nói chắc như đinh đóng cột vậy, có một số việc mơ hồ, nhưng liên quan tới Phương Đình Việt, ký ức còn vẫn mới.
Lữ Tư Nguy kinh ngạc cho không ngờ mình vẫn nhớ tới những chuyện mà bản thân tự cho là đã quên hết, những mảnh ký ức chưa bao giờ phai màu, chốc chốc hiện lên.
... Khi cậu còn bé, là thần tái thế sao?
Lữ Tư Nguy đứng trước giá sách vừa nhìn thiếu niên trong hình, cậu không thể nói mình đã thay đổi thế nào trong khoảng thời gian đó, chỉ cảm thấy thời học sinh, bản thân cậu không thể nói lý.
Phương Đình Việt nhất định chịu đựng cậu được rất khổ cực.
Phương Đình Việt.
Tính toán một chút, bọn họ đã có chín năm không gặp mặt, thế nhưng chỉ nghĩ đến ba chữ này, tim lại nóng lên.
Lúc vừa tới Anh quốc, mỗi ngày cậu đều ở nhà hoặc là vào bệnh viện, căn bản không có thời gian cân nhắc cái khác.
Mẹ khỏi bệnh không bao lâu, cậu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ người môi giới tranh, đối phương nói trong điện thoại là vô tình thấy bức tranh ( thanh xuân), ngỏ lời hỏi cậu có muốn ký kết hợp đồng với phòng trưng bày hay không.
Đó là lần đầu tiên cậu bước chân vào giới hội hoạ, là bước chuyển ngoặt tuyệt vời trong cuộc đời cậu.
Đoạn thời gian đó cậu phấn khích đến tột đỉnh, đắm chìm trong thế giới mới mẻ, mất ăn mất ngủ mà vẽ vời, lần đầu tiên ký kết, lần đầu tiên tham gia triển lãm tranh, lần đầu tiên tham dự bán đấu giá, lần đầu tiên dùng thân phận hoạ sĩ mới đảm đương giám khảo trong cuộc thi...
Những điều cậu trải qua quá mức phong phú, cho nên, cư nhiên quên lãng cái tên Phương Đình Việt lâu như vậy.