Đầu tháng chín, người đại điện của Lữ Tư Nguy - Trần Chương cùng người yêu đã bên nhau được ba tháng chuẩn bị hôn lễ, địa điễm lễ cưới là nơi được mệnh danh “Thiên đường chạy trốn” tại Scotland.
Lữ Tư Nguy nhận được cuộc gọi trong nước trước hai ngày diễn ra lễ cưới, vội vã thu dọn hành lý bay hơn mười giờ đến hiện trường lễ cưới, gặp được người yêu thần bí khiến Trần Chương mê đến độ thần hồn điên đảo.
Tất cả đều nằm ngoài sự dự liệu của cậu, đối phương ấy vậy mà lại là nam nhân.
Trần Chương trong trăm công ngàn việc thấy Lữ Tư Nguy, không e dè mà hôn một cái lên mặt nam nhân mặc âu phục trắng, đeo mắt kính thoạt nhìn vô cùng quạnh quẽ. Sau đó chỉ tay về phía Lữ Tư Nguy đang đứng, sải bước đi đến.
Không đợi Trần Chương đi tới trước mặt, Lữ Tư Nguy một tay nhéo cổ áo của anh, kéo về phía sau tán hoa, ngó nghiêng xung quanh, xác định nam nhân kia không nhìn sang, mới đè nén thanh âm nói: “Sao anh không nói cho em biết đối tượng kết hôn của anh là nam!”
Trần Chương đẩy Lữ Tư Nguy ra, sửa lại cổ áo một chút, bĩu môi nói: “Thì bây giờ cậu cũng biết rồi.”
“Em biết hay không, không quan trọng, em chỉ muốn biết ba anh biết chưa?”
Trần Chương lần nữa bĩu môi: “Hai ngày nữa ông ấy cũng biết rồi.”
Lữ Tư Nguy “...” Tới rồi, cậu cũng đầu đau thay cha của Trần Chương ngoan cố.
Trần Chương liếc mắt phát hiện chiếc hộp trong tay cậu: “Đây là cái gì?”
Không cần Lữ Tư Nguy nói, Trần Chương đã mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền bảo thạch dành cho nữ.
Trần Chương thật không biết xấu hổ: “Tặng cho tụi anh hả?”
Lữ Tư Nguy vươn tay lấy lại: “Xem ra bây giờ không cần dùng.”
“Dùng chứ dùng chứ, tặng cho anh đi, hai hôm nữa ba anh mà biết thì anh sẽ không có gì mà ăn đâu.” Trần Chương cười hì hì nói.
Trong nhà Trần Chương tổng cộng có bốn người, một người mẹ luôn cưng chiều anh, một người cha rất biết kiếm tiền, còn có một anh trai rất có tiền đồ. Cho nên Trần Chương có thể dùng tiền mở phòng tranh trước khi tốt nghiệp đại học. Năm, sáu năm trôi qua, cậu đã phòng trưng bày tranh của riêng mình, còn chuyển mình biến thành người đại diện giao thiệp rộng trong giới.
Nếu như anh không tìm đường chết, về sau nhân sinh còn có thể tiêu tiêu sái sái như cuộc đời anh trước kia.
Lữ Tư Nguy khó có thể lý giải được: “Sao em không biết anh thích đàn ông từ khi nào vậy?”
Trần Chương nói như chuyện đương nhiên: “Anh cũng không biết nữa.”
“Không phải, ba tháng trước không phải anh còn theo đuổi một cô gái xinh đẹp à?”
Theo cậu biết, Trần Chương bỏ ra rất nhiều tiền, mua rất nhiều bức hoạ do cô nàng đang học mỹ thuật kia vẽ.
“Đúng rồi, sau đó là vì phát hiện giáo viên của nàng còn hợp khẩu vị của anh hơn.” Trần Chương chỉ chỉ bên ngoài tán hoa.
Lữ Tư Nguy nghẹn lời.
Trần Chương nhíu mày: “Sao vậy? Không tiếp thu được?”
“Cũng không phải anh kết hôn, liên quan gì tới anh?” Lữ Tư Nguy nói: “Chỉ là... Có hơi kinh ngạc.”
Trần Chương không có vấn đề nói: “Có gì mà kinh ngạc, cũng đâu phải chưa từng thấy? Cóc ba chân khó kiếm, cặp hai chân còn không phải đầy đường?” Anh ấn vai Lữ Tư Nguy như mọi lần: “Chàng trai, trên thế giới này hoàn toàn khác phái luyến rất ít, phần lớn đều là song, chỉ có đều bọn họ chưa gặp được người mình thích thôi.”
“Ngụy biện.” Lữ Tư Nguy hừ lạnh.
Trần Chương nói: “Vậy cậu coi như ngụy biện nghe chứ.”
Bên ngoài có người gọi Trần Chương, Trần Chương đáp một tiếng, đi ra ngoài, lúc ngang qua Lữ Tư Nguy, vỗ vỗ vai cậu: “Anh em tốt, nhớ bỏ phong bì tiền nha.”
Lữ Tư Nguy ló đầu nhìn ra bên ngoài tán hoa, nhìn thấy Trần Chương cười cười ôm lấy nam nhân mặc âu phục trắng kia, bị đẩy ra không mất mặt mà ôm tiếp, lần này nam nhân kia không tránh ra, gương mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.