Sống Yên Ổn Nghĩ Đến Ngày Gian Nguy

Chương 20: Chương 20




Thân thể Lữ Tư Nguy cứng đờ nằm trên giường, hai tay run rẩy một chút, nâng lên, không biết làm sao khẽ đặt lên vai Phương Đình Việt.

Khoảng cách gần như vậy, cậu có thể nghe thấy được mùi vị trên người Phương Đình Việt, không còn thuộc về mùi hương cây cỏ sau mưa sau cơn mưa như thời thiếu niên, mà là mùi hương tuyết tùng.

Vậy lúc cậu ở nhà hát đã nghe thấy mùi vị gì? Là mùi vị của ký ức sao?

Tựa như nhận ra cậu đang thất thần, Phương Đình Việt bỗng nhiên nắm chặt cánh tay, vững vàng ôm cậu lại trong ngực.

Lữ Tư Nguy bị vai Phương Đình Việt đè lên, cậu cúi đầu nhìn mái tóc đen bên gáy, trấn an mà ôm lấy Phương Đình Việt.

Thời gian tựa như dừng lại mười mấy giây, Phương Đình Việt không đầu không đuôi mà nói: “Quan hệ của mẹ tôi và mẹ Lạc Văn Văn rất tốt, nói tôi giúp đỡ chăm sóc cô ấy.”

“... À.”

“Cho nên nơi này chỉ có cậu. Đừng đi nữa, Lữ Tư Nguy.”

Giọng nói Phương Đình Việt rất thích hợp với mùa đông và màn đêm, thời khắc tản ra ánh sáng lạnh lẽo, làm tiếng lòng Lữ Tư Nguy thốt lên, rung động không biết chừng mực.

Nhịp tim Lữ Tư Nguy tăng lên, ngón tay đặt trên lưng Phương Đình Việt trên lưng cũng run run, không thể bình tĩnh, càng không thể lơ đi.

Cậu nghe Phương Đình Việt nói, che giấu cũng không làm nên chuyện gì, tâm trạng ngổn ngang, ôm lấy Phương Đình Việt.

“Sẽ không, lần này tôi sẽ không đi nữa.”

Phương Đình Việt nghe vậy liền thả lỏng thân thể, đè một cánh tay Lữ Tư Nguy lại, tay thuận cùi chỏ trượt đến bàn tay, ngón tay đan xen với nhau, sau đó ngẩng đầu đầu từ trên cao xuống mà nhìn chăm chú vào cậu.

Lữ Tư Nguy khẽ giật giật bàn tay bị Phương Đình Việt nắm chặt, đổi lấy càng thêm trói buộc hơn, cậu bị nhìn tất nhiên không dễ chịu, tư thế ám muội làm cậu tưởng tượng vô số cảnh không nên có.

“Cái kia, anh có muốn đem chăn...”

Phương Đình Việt cúi người tới gần, Lữ Tư Nguy theo bản năng muốn lùi về sau, Phương Đình Việt dừng lại, không nhúc nhích nhìn Lữ Tư Nguy, sau đó vươn người lên, nhẹ nhàng chạm trán với cậu.

Căng thẳng khiến cảm quan của Lữ Tư Nguy trở nên nhạy cảm, cậu thậm chí cảm giác được từng cọng lông tơ trên trán cũng bị Phương Đình Việt làm dựng thẳng lên, thân thể hoàn toàn cứng đờ, một tay nắm chặt ráp trải giường.

Phương Đình Việt cúi đầu quan sát phản ứng Lữ Tư Nguy, thuận thế hôn lên mũi cậu, xuống chút nữa, bốn cánh môi quấn quýt áp vào nhau.

Một tay từ dưới nách Lữ Tư Nguy vén lên sau lưng, Phương Đình Việt nghiêng đầu, mi mắt rũ xuống, áp lên đôi môi cậu.

Lữ Tư Nguy nhắm mắt lại, cảm giác môi Phương Đình Việt vừa chạm vào ra dừng lại, bàn tay đang nắm chặt ráp giường đột nhiên vòng qua sau lưng Phương Đình Việt, chủ động nâng cằm lên hôn trả.

Hôn nhau một lúc, hai mảnh lồng ngực phập phồng dính vào nhau, khoảng cách hai người rất gần nhau, một tín hiệu mờ ám truyền ra.

Mới tách ra vài giây, Phương Đình Việt cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lữ Tư Nguy, Lữ Tư Nguy ôm cổ Phương Đình Việt, từ cái chạm môi dần quấn quýt lấy nhau.

Tiếng hít thở ngột ngạt khắp căn phòng, chỉ có khi thay đổi góc độ mới có thể nhìn thấy đầu lưỡi quấn lấy nhau, từ thăm dò đến xác nhận, từ khiếp sợ đến mừng như điên, từ nhẹ nhàng chậm chạp đến kịch liệt, truy đuổi, ngậm hôn, mút vào, gặm cắn...

Quần áo trên người Lữ Tư Nguy bị vò loạn, sau gáy bị nâng lên, tóc trên trán cũng xoã ra hai bên, cậu bá đạo tiến công, cằm lúc cao lúc thấp mà đón ý, màu đỏ từ mặt cậu lan tràn đến xuống cổ áo.

Quá sức mừng rỡ bị áp lên ngực, ngộp đến đau.

Phương Đình Việt, Phương Đình Việt, Phương Đình Việt...

Sau mười lăm phút, Lữ Tư Nguy đứng trước gương trong phòng vệ sinh, lấy tay chạm nhẹ lên đôi môi sưng tấy, hô “Tê” một tiếng.

Cậu nghiêng đầu, nhìn thấy dấu hôn trải dài từ cổ đến xương quai xanh, sắc mặt nhất thời bạo hồng ——

Vừa hôn xong, hai người tình động không thôi, Lữ Tư Nguy vốn định mượn cớ mang chăn đi giặt để bình tĩnh lại một chút, mới đi tới cửa, lại bị Phương Đình Việt đè lên tường... Này cũng quá mức đi.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Lữ Tư Nguy chậm rãi rót một cốc nước, trở lại phòng ngủ, đưa nước cho Phương Đình Việt đang ngồi bên giường nhìn cậu.

Cậu nhất thời không biết nên dùng thái độ thế nào để đối mặt, không thể làm gì khác hơn là khô cằn mà nói: “Bây giờ anh phải uống thuốc đi.”

“Được.” Phương Đình Việt nhận cốc nước, uống thuốc.

Lữ Tư Nguy đặt cốc nước trên tủ đầu giường, ánh mắt phập phù mà nói: “Vậy, em thay chăn khác nhé?”

“Được.”

Phương Đình Việt đứng lên, Lữ Tư Nguy vội vàng nói: “Để em lấy cho, anh nói cho em để chăn ở đâu là được rồi.”

“Phía dưới cùng trong tủ quần áo.”

“Để em đi lấy, anh ngồi đây một lát đi.”

Lữ Tư Nguy mới quay người lại, Phương Đình Việt đã từ phía sau ôm đến. Lữ Tư Nguy sợ hết hồn, sau đó nắm bàn tay vòng qua bên hông mình.

“Em thật sự không đi.”

“Ừm.”

Lữ Tư Nguy cảm giác được hô hấp nóng rực của Phương Đình Việt, xoay người ngẩng đầu hôn Phương Đình Việt một chút, cậu còn chưa kịp thích ứng loại thân mật này, vội rời tầm mắt, nói rằng: “Trước tiên để em đi thay chăn đã, nếu không anh sẽ không nghỉ ngơi được đâu.”

Phương Đình Việt cụp mắt nhìn cậu, cúi người khẽ chạm trán cậu, buông cánh tay vòng qua eo cậu.

Buổi tối hôm đó, Lữ Tư Nguy ngủ lại nhà Phương Đình Việt.

Cậu ngồi bên giường nhìn Phương Đình Việt ngủ, vốn định nằm bên giường chợp mắt một lúc, nửa đêm khi tỉnh lại, phát hiện không biết từ khi nào mình lại ngủ cùng Phương Đình Việt trên một cái giường.

Tay Phương Đình Việt ôm bên hông cậu, cậu giơ tay đặt lên vai Phương Đình Việt, trong bóng tối cong khóe miệng, an tâm mà nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.