Lữ Tư Nguy mất ngủ.
Sáng hôm sau, cậu buồn bực xoa đầu đến độ tóc rối tung, ngồi vào bàn ăn uống sữa tươi, khi bàn tay cậu vừa chạm vào cốc, thân ảnh Phương Đình Việt chợt loé lên trên vách tường trong suốt
Từ lúc hừng đông đến giờ đã không biết bao nhiêu lần nhớ tới người này, cậu đột nhiên thả cốc xuống bàn, không thể nhịn được nữa mà hai tay cắm vào mái tóc ngắn, dùng lực vò loạn một trận, bỗng dưng đứng dậy đi vào thư phòng, ngón tay thon dài xẹt qua từng hàng gáy sách trên giá, sau đó dừng lại, lôi cuốn album tốt nghiệp trung học ra.
Cậu rất không thích nhớ lại chuyện cũ, bởi vì quá khứ của cậu chỉ toàn những trận cãi vã và lạnh nhạt, khi đó có thể xem Phương Đình Việt như một tia sáng có màu trong tuổi ấu thơ màu xám đen của cậu.
Mở album ra, liếc mắt một cái đã thấy Phương Đình Việt nghiêng đầu đứng sau mấy chục người trong lớp, cậu đưa album tới gần một chút, ngón tay cũng giơ lên, tựa như muốn chạm vào hình ảnh thiếu niên đơn bạc nhiều năm trước kia.
Năm ấy khi Lữ Tư Nguy quen biết Phương Đình Việt là lúc lên tiểu học.
Khi đó cha mẹ Lữ Tư Nguy trên thương trường đắc ý, tình trường thất ý, mỗi ngày chỉ vì một chút chuyện vặt vãnh cũng có thể cãi vã ầm trời, thời gian lâu dài đâm ra hận ý, quyết định chia tay, mỗi người một con đường riêng.
Ban đầu Lữ Tư Nguy cùng mẹ ra nước ngoài, khoảng chừng mấy năm sau mẹ cậu quyết định tái hôn nên cậu bị đuổi về lại trong nước ở cùng ba. Lữ ba ba mỗi ngày hối hả ngược xuôi làm ăn, Lữ Tư Nguy lăn lộn trong khắp trường trên cả nước, mãi đến tận khi định cư ở A thị, Lữ ba ba nhét một số tiền lớn để Lữ Tư Nguy vào trường học tốt nhất.
Vào lúc ấy, người có tiền không nhiều, Lữ Tư Nguy chuyển trường mang theo cặp sách hàng hiệu, trên người mặc một bộ quần áo trẻ con thời thượng, mái tóc đen mềm mại xoã tung, môi hồng răng trắng, lãnh đạm đứng trên bục giảng, bộ dáng quý công tử thanh tao, vừa có mặt đã khiến người vây lại không ít.
Lữ Tư Nguy ở nước ngoài mấy năm nên có thể nói lưu loát một tràng tiếng Anh, thường thường còn mang đến lớp một ít đồ chơi mới mẻ, rất nhanh đã thành nhân vật tiêu điểm trong lớp học, mỗi ngày đến giờ tan học, hàng cuối lớp luôn đầy ắp người, một đống đầu nhỏ chen nhau, bên trái một câu “Lữ Tư Nguy cho tớ mượn điều khiển của cậu chơi một chút được không?” Bên phải một câu “Lữ Tư Nguy có thể cho tớ xem Transformers của cậu được không?“.
Lữ Tư Nguy hưởng thụ “chúng tinh củng nguyệt” (*) lần lượt phát đồ chơi mà mình đã chơi chán cho mọi người, bỗng nhiên có một ngày, cậu phát hiện bạn học ngồi trước mặt cậu kia, chưa từng quay đầu lại đã nói với cậu một câu nào.
(*): Chúng tinh phủng nguyệt: (众星拱月) phủng được hiểu như ôm, nâng, bế. Nghĩa trong câu đại loại là được người khác quý trọng, vây quanh mình.
Như phát hiện một chuyện mới mẻ, Lữ Tư Nguy bắt đầu để ý đến bạn học ghế trước, cậu nghe được từ bạn ngồi cùng bàn mới biết được người này tên là Phương Đình Việt.
Phương Đình Việt vừa nhìn đã biết được cha mẹ yêu thương từ nhỏ mà lớn lên, rất có giáo dưỡng, nói chuyện với người khác luôn lễ phép nhã nhặn, rất ít khi biểu hiện sự hứng thú đối với người chung quanh, mỗi ngày đều ăn mặc vô cùng sạch sẽ, thường xuyên khác người ôm một quyển mà nhìn tên cũng không hiểu sách gì, ngồi xuống chỗ gần cửa sổ nghiêm túc đọc, tư thái trầm ổn nổi bật giữa một đám nhóc đậu mầm nghịch ngợm.
Một ngày nào đó trên lớp Anh ngữ, Lữ Tư Nguy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy học sinh khoa thể dục đang đá bóng, bất tri bất giác nhập thần, “cạch” một tiếng, bút trên tay bay lên, rơi xuống đất dưới ghế trước. Cậu sợ hết hồn, lúc vừa muốn khom lưng, Phương Đình Việt ghế trước cũng cúi người chụp tới, quay người mở tay nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Lữ Tư Nguy, là bút cậu hả?”
Muốn làm bạn với Phương Đình Việt. Đây là ý nghĩ nổi lên khi ngày đó khi Lữ Tư Nguy đánh giá Phương Đình Việt.
Lữ Tư Nguy muốn thân với Phương Đình Việt, lại không thể mất mặt mũi chủ động nói chuyện với hắn, dù sao người trong trường học muốn làm bạn với cậu có thể nói xếp từ chỗ ngồi cậu tới dưới lầu.
Vì thế sau này cậu thay đổi biện pháp thân cận bằng cách gây phiền phức, không phải làm rơi bút để cho hắn nhặt hộ cậu thì là cố ý chen lấn với Phương Đình Việt, chờ hắn mở miệng nói chuyện với mình, nhưng mà hiệu quả rất thấp, chỉ đổi lấy nửa lời của Phương Đình Việt, một khi giải quyết vấn đề, học bạn thận trọng ngay lập tức sẽ quay người, lực chú ý lại tiếp tục dán trên sách.
Thông minh như Lữ Tư Nguy, cậu lập tức nghĩ tới biện pháp khác.
Cậu mượn danh nghĩa ngủ nằm nhoài trên bàn, thực ra xuyên qua khe hở nhìn lén Phương Đình Việt đang đọc bìa sách, tiếng Trung của cậu không phải rất tốt, chỉ có thể dùng bút mô phỏng tên sách, sau đó nhờ người khác mua một quyển, mỗi ngày tan học nằm lỳ ở trên giường vừa đọc vừa tra tự điển, gian nan đọc xong sau đó lên lớp học làm bộ lơ đãng nói bản thân đang đọc quyển sách này.
Như ước nguyện của cậu, cuối cùng Phương Đình Việt cũng ngẩng đầu lên khỏi sách, quay đầu nói chuyện với cậu: “Cậu cũng đang đọc quyển sách này sao? Tớ có một chỗ đọc không hiểu, cậu có thể nói cho tớ biết không?”
Phương Đình Việt đọc không hiểu, Lữ Tư Nguy thì càng đọc càng không hiểu, thực sự không biết tại sao mình lại đi bê đá đập chân mình, nhưng cậu mặt không đỏ tim không loạn mà nhớ lại tư liệu ngày hôm qua cậu tra được mạng để sử dụng, ỷ vào trí nhớ tốt, tiểu đại nhân nói lại cho Phương Đình Việt một lần, sau đó nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Phương Đình Việt, đắc ý nói: “Này có gì mà khó.”
Làm vui lòng mấy lần, Phương Đình Việt thành bạn của Lữ Tư Nguy.
Hai người thường cùng nhau đi học hoặc là nói chuyện trên trời dưới đất, như hình với bóng, thầy cô cùng học sinh trong trường đều biết hai người bọn họ là một đôi bạn cùng tiến.