Sống Yên Ổn Nghĩ Đến Ngày Gian Nguy

Chương 7: Chương 7




Phương Đình Việt ưu tú rõ ràng như ban ngày, thân hình cao lớn, thành tích ưu dị, làm người nho nhã lễ độ, một người gần như bao gồm tất cả ưu điểm mà các thiếu nam thiếu nữ muốn có.

Được hoan nghênh là tự nhiên.

Đặc biệt Phương Đình Việt còn làm đại diện học sinh phát biểu dưới cờ quốc kỳ, thanh danh nhanh chóng khuếch tán toàn bộ cả trường, thậm chí có cả đàn chị lớp 11 lớp 12 thừa dịp tan học cũng đến trước cửa lớp học tham quan học đệ này.

Càng ngày càng nhiều người vây quanh bên cạnh Phương Đình Việt, Lữ Tư Nguy nhận ra cậu không quen với việc không có Phương Đình Việt, mà ít đi cậu, Phương Đình Việt cũng không có gì không tốt.

Lữ Tư Nguy phản ứng đầu tiên là thất vọng “Quả thế”, oan ức và hối hận tiện đà tìm tới cửa.

Phương Đình Việt rất tốt, cậu không thể tìm thứ khác thay thế trân bảo này.

Nhịn mấy ngày, Lữ Tư Nguy quyết định làm mặt dày đi xin lỗi Phương Đình Việt.

Trước mặt mọi người thì cậu không làm được, một ngày kia sau khi tan học, chờ ở chỗ Phương Đình Việt để xe đạp.

Cậu đeo cặp sách, cúi đầu, mũi chân đuổi theo một cục đá nhỏ, trong lòng nhanh chóng lên kế hoạch khi nhìn thấy Phương Đình Việt sẽ mở miệng thế nào.

Lữ Tư Nguy gần như chưa xin lỗi ai bao giờ, nghiệp vụ mới lạ, chỉ cần nghĩ Phương Đình Việt có thể đã chịu đủ lắm rồi nên căn bản không muốn làm hoà với cậu nữa, bây giờ cậu sẽ mất hết mặt mũi trước mặt Phương Đình Việt, lỗ tai và cổ đều bị cảm giác xấu hổ làm đỏ lên.

Chân sai, cục đá văng xa.

Lữ Tư Nguy muốn lấy cục đá lại, một đôi giày thể thao xuất hiện trong tầm mắt của cậu, cậu giật mình, ngây ngốc ngẩng đầu.

Phương Đình Việt đứng cách vài bước đang nhìn cậu, phút chốc tim cậu đã nhảy tới cuống họng, sốt sắng cầm quai đeo cặp sách, trong đầu trống rỗng, nói năng lộn xộn: “Tớ... Phương Đình Việt, cậu...”

Phương Đình Việt nói: “Về nhà à?”

Tay cầm quai đeo nhẹ nhàng buông xuống: “Hả?”

“Tài xế nhà cậu hôm nay không tới đón cậu sao?”

“Tài xế, tài xế hôm nay có việc.”

Phương Đình Việt đi tới mở khoá xe đạp, sau đó chân dài một bước ngồi trên ghế, nói: “Lại đây, tớ chở cậu về.”

Lữ Tư Nguy đứng tại chỗ nghi ngờ nhìn Phương Đình Việt, Phương Đình Việt quay đầu lại hỏi: “Không đi sao?”

“Đi!” Lữ Tư Nguy phản ứng lại, vội vội vã vã mà khóa ngồi trên yên sau xe đạp.

Phương Đình Việt từ khi lên sơ trung đã bắt đầu cưỡi xe đạp đi học, vẫn mang đồ bảo hộ cá nhân rất vững vàng như trước, Lữ Tư Nguy ngồi ở phía sau chuyên tâm suy nghĩ nên nói gì không quá mất tự nhiên, bất tri bất giác trầm mặc một đường.

Gặp phải đèn đỏ, Phương Đình Việt dừng lại, nhìn phía trước, bỗng nhiên nói: “Không phải tớ cố ý không trả lời điện thoại của cậu, mà vào lúc ấy bà nội tớ qua đời.”

Lữ Tư Nguy trong lòng lộp bộp một tiếng, theo cậu biết, tình cảm của Phương Đình Việt dành cho bà nội vô cùng tốt..

“Đoạn thời gian đó, tâm tình không được tốt cho lắm, nên không khởi động máy.”

“Tớ không biết...” Lữ Tư Nguy đứng ngồi không yên —— khi đó cậu không thể an ủi Phương Đình Việt thì không nói, lại còn gây chuyện cãi nhau với Phương Đình Việt...

Cậu hối tiếc không thôi mà nói: “Xin lỗi.”

Phương Đình Việt nói: “Không cần nói xin lỗi, là tớ không nói cho cậu.”

Lữ Tư Nguy càng áy náy, Phương Đình Việt so ra, buồn bực trong kỳ nghỉ của cậu căn bản không đáng nhắc tới.

Cậu ngồi phía sau nhìn Phương Đình Việt, phát hiện Phương Đình Việt hình như đã gầy đi, vì vậy vươn tay nặn nặn vòng eo gần trong gang tấc.

Phương Đình Việt nói: “Đừng nhúc nhích.”

Lữ Tư Nguy ngoan ngoãn mà thu tay về, “Ồ” một tiếng.

Đèn đỏ đổi thành đèn xanh, bánh xe đạp mới chuyển động. Có thể biểu hiện Lữ Tư Nguy quá nghe lời, Phương Đình Việt nghĩ mình nói hơi quá, không thể làm gì khác hơn là nói: “Thôi, cậu muốn đụng thì đụng đi.”

Lữ Tư Nguy một đường trước sau quy củ, yên tĩnh ngồi phía sau không biết đang suy nghĩ gì.

Phương Đình Việt chở cậu đến dưới nhà, cậu đeo cặp sách đi tới cửa, lại vòng trở lại, không hề báo trước mà ôm lấy Phương Đình Việt, giống như muốn động viên mà nhẹ nhàng vỗ lưng Phương Đình Việt.

“Cậu...”

Lữ Tư Nguy rất nghiêm túc nói: “Đừng nói nữa, lúc này vô thanh thắng hữu thanh.”

Phương Đình Việt: “...”

Cứ như vậy, kỳ hạn chiến tranh lạnh dài nhất của hai người cũng kết thúc, là nhờ Lữ Tư Nguy chủ động tới gần, thậm chí không phải vì xin lỗi mà hết.

Lữ Tư Nguy lần nữa trở lại cuộc sống sinh hoạt như hình với bóng cùng Phương Đình Việt, khỏi nói có bao nhiêu thoải mái, thoải mái đến độ cậu âm thầm tự trách hỏi mình, đến cùng là ăn phải thuốc gì mà nhất định phải cáu kỉnh với Phương Đình Việt.

Chỗ ngồi tạm thời không có cách nào đổi, thế nhưng Lữ Tư Nguy về đến nhà dựa vào miệng lưỡi ba tấc không lạn của mình thuyết phục Lữ Đại Phong cho phép cậu đạp xe đạp đi học, vì thế thời gian mỗi ngày thức dậy sớm hơn hai mươi phút.

Chính nhờ đoạn thời gian đi cùng về cùng với Phong Đình Việt, Lữ Tư Nguy biết Phương Đình Việt muốn thi vào đại học kiến trúc.

“Khó trách, trong nhà của cậu đều là mô hình kiến trúc.”

“Cậu muốn học gì?” Phương Đình Việt hỏi.

Lữ Tư Nguy xưa nay không nghĩ tới vấn đề này, “Tớ hả, không biết, không đặc biệt muốn học gì hết. Hmm... Vẽ vời đi.”

“Tại sao?”

“Nói không được, chỉ là tớ cảm thấy rất tự do.”

“Tớ thấy cậu rất thích bóng rổ.”

Lữ Tư Nguy suy nghĩ một chút, nói: “Cậu đừng cho là tớ nghe không ra ý cậu nói tớ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển nha.”

Phương Đình Việt nở nụ cười.

Lữ Tư Nguy không ngại mà nói: “Cậu phải thi đậu, sau đó nhà tớ sẽ giao cho cậu thiết kế.”

Phương Đình Việt cũng không sửa lời cậu kiến trúc cũng không có nghĩa phải thiết kế nhà, mà vẫn hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

“Chà... Muốn thật nhiều cửa sổ sát đất, lúc đó tớ không cần ra khỏi phòng, chỉ cần nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thể thấy rõ ràng mọi vật.”

Khung cửa sổ như khung tranh, mỗi ngày nhìn cảnh sắc bên ngoài sẽ không giống nhau, như là một bức tranh biết thay đổi, cũng là nguyên nhân Lữ Tư Nguy vẫn luôn thích ngồi bên cửa sổ.

Đoạn thời gian đó, Lữ Tư Nguy phàm là nhìn thấy món đồ nào có liên quan đến kiến trúc đều muốn mua về đưa cho Phương Đình Việt, Phương Đình Việt nỗ lực ngăn cản: “Nhà tớ bị cậu lấp đầy rồi.”

Lữ Tư Nguy nói năng hùng hồn: “Cậu đừng cản tớ, tớ đây là đang vì mình mà đầu tư.”

Phương Đình Việt miễn cưỡng đồng với thuyết pháp này của cậu, chỉ có tự mình biết hắn bị thuyết pháp này lấy lòng, sau đó chiếc tủ trưng bày to lớn trong phòng ngủ hắn bị lấp đầy, Lữ Tư Nguy chuyên môn bày ra để nghịch.

Hầu như cả ngày Lư Tư Nguy và Phương Đình Việt dính vào nhau, còn rất nhiều lần tặng quà, rất nhiều nữ sinh trong lớp trêu bọn họ.

Đó là lần đầu tiên Lữ Tư Nguy tiếp xúc kiến thức đồng tính luyến ái, cậu hỏi trong lời trêu chọc của các nữ sinh: “Thụ có nghĩa là gì?”

“Thụ, từ này có quá nhiều định nghĩa.” Nữ sinh cấp ba thanh thuần cười đến quái lạ, mịt mờ nói: “Tiếp thu, chịu đựng, cậu hiểu không.”

Lữ Tư Nguy đầu óc mơ hồ: “... Cậu nói gì mà tớ hiểu?”

“Ai u, chính là, chính là nằm dưới á!”

Lữ Tư Nguy bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cho nên các cậu nói tớ và Phương Đình Việt...?” Cậu ôm bụng cười gần chết.

Đợi đến khi tan học, cậu hỏi Phương Đình Việt: “Cậu biết cậu là cao lãnh công không?”

Phương Đình Việt hỏi: “Nghĩa là gì?”

“Không, ha ha ha ha ha ha ha, không có ý gì, cậu không cần biết đâu, cậu mà biết nữ sinh trong lớp nói gì về cậu với tớ, ha ha ha ha ha...”

Từ đó về sau, cậu canh phòng nghiêm ngặt các nữ sinh có mục đích không thuần khiết chung quanh.

Thời gian qua đi nhiều năm, Lữ Tư Nguy đã không nhớ được tâm trạng lúc đó ra sao, có thể là xuất từ một lòng muốn tạo một môi trường học tập thật tốt cho Phương Đình Việt thoả sức sáng tạo.

Bầu không khí hoà thuận hòa hợp duy trì được nửa học kỳ, mãi đến tận khi ngày nào đó nửa cuối năm học, đột nhiên bị một người khác đánh vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.