Sorry Girl! I’M Gay!

Chương 9: Chương 9




Trốn ở nhà Dật Thần những ngày này trông thì có vẻ bình tĩnh đấy! Nhưng trên thực tế, mỗi lần thấy cậu ấy đi làm thì tôi đều mang tâm trạng chờ đợi, lo lắng. Mà kể ra, cái loại cảm giác đắc ý khi được ở nhà cậu ấy hình như đã tồn tại từ rất lâu trong tôi rồi thì phải?

Phiền Hạo Vũ tôi cùng với Dật Thần quan hệ rất tốt, điều này cũng không phải là bí mật. Tôi sợ những người kia sẽ làm khó cậu ấy, thật sự rất sợ! Nhưng mỗi lần đi làm về, Dật Thần chưa từng đề cập tới. Khi tôi hỏi tới, cậu ấy đều nói: “Bọn hắn không phải là tìm tôi!” để trả lời tôi.

Huống hồ trước mặt tôi còn bày ra một vấn đề, tôi không thể ra ngoài mà tìm công việc được, cứ ngụ trong nhà Dật Thần giống như kẻ ăn hại, ăn chơi lêu lổng. Tiền lương của Dật Thần vốn dĩ là sẽ mang đi tiết kiệm đấy! Nhưng bây giờ lại vì tôi mà tiêu tốn rất nhiều. Chỉ vì điều này làm tôi cảm thấy rất mất mặt!

Buổi tối lúc đi ngủ, tôi nằm cạnh Dật Thần, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Dật Thần, có lẽ là tôi nên về nhà thôi! Tôi cũng không phải là kẻ không có nhà!”

Cậu ấy cười nhạo một tiếng, nói, Phiền Hạo Vũ anh bị ngốc sao? Bọn hắn chắc chắn là biết chỗ ở của anh! Tôi đoán chúng đã sớm mai phục trước cửa rồi đó!

“Nhưng sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ tới đây tìm!” Đây mới là điều tôi lo lắng nhất.

Dật Thần đột nhiên trầm mặc, phải nửa ngày mới mở miệng lần nữa để trả lời tôi: “Vậy thì tôi sẽ cùng anh đi trốn a~”

“Sao cậu lại muốn rơi vào vũng nước đục với tôi?” Chuyện này tôi sớm đã muốn hỏi, cậu ấy không cần phải vì tôi mà tự bức mình đến tình cảnh nguy hiểm. Dật Thần chưa từng nợ Phiền Hạo Vũ tôi cái gì! Bây giờ thì lại càng không!

“Bởi vì đem loại người như anh ném ở bên ngoài sẽ khiến tôi rất lo lắng!” Cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Cho nên bất đắ dĩ tôi đành phải cùng với anh ở một chỗ mà liều mạng thôi!”

Tôi giật mình, kìm lòng không được mà quay đầu nhìn về phía cậu ấy. Trong bóng tối tôi không thấy rõ được vẻ mặt của Dật Thần, nhưng ánh mắt cậu vẫn như cũ, rất sáng khiến trong lòng tôi có cảm giác bị điều gì đó rất nhẹ nhàng kích thích. Tôi trở mình, ôm lấy bả vai Dật Thần. Tôi đang có cảm giác rằng mình vừa mất đi tất cả, thứ duy nhất mà tôi có thể giữ lại được, chỉ có cậu ấy! Dật Thần mà thôi!

Tôi nói với Dật Thần, cậu đừng quá tốt với tôi như thế này, nếu không tôi sẽ bị cậu làm hư đấy!

Nhưng những lời này tôi chỉ nói ở trong lòng thôi!

“Làm sao vậy?” Cậu ấy hình như bị động tác của tôi làm cho hoảng sợ, thân thể có chút giật mình.

“Không có gì!” Tôi ôm cậu, đem mặt vùi vào hõm vai Dật Thần: “Dật Thần, tôi vẫn cảm thấy mình phải đi tìm việc!”

“Bây giờ tốt nhất là đừng nên đi!”

“Như vậy sao được? Chẳng lẽ cậu nuôi tôi à?”

“Có thể a~ hiện tại chẳng phải đang như thế sao? Tôi không ngại nuôi anh thêm thời gian nữa đâu!”

Cậu ấy cười, trong giọng mang theo chút đắc ý rằng rốt cuộc cũng có thể chiếm được tiện nghi của tôi!

Tên tiểu tử hư hỏng này! Thế nhưng… lại khiến tôi cảm giác rất an tâm. Loại cảm giác này như là đứa trẻ con quấn tã lót nằm trong nôi yên bình ngủ. Mà tôi thì đã lâu lắm rồi tôi lại không được cảm thụ nó…

Tuy tôi có cha mẹ, bạn bè đấy. Nhưng họ chỉ có thể mang đến cho tôi ôn hoà, hữu hảo, còn có quan tâm nữa. Mà chẳng ai có thể khiến tôi cảm thấy an tâm nhường này…

Vào thứ hai, Dật Thần đi làm. Là một người ở trong nhà lâu rồi sinh ra nhàm chán, tôi lại không có dũng khí đi tìm Lisa, chính xác hơn mà nói thì không biết đối mặt với chồng cô ta như thế nào. Tôi nhớ rằng Lisa đã từng nói với tôi về chồng mình, hắn ta tuy mặt ngoài là thương nhân đi làm từ thiện, thật ra chính là kẻ buôn bán súng đạn. Nên tôi hoàn toàn tinh tường hắn là một kẻ rất nguy hiểm!

Tôi muốn ra ngoài một chút, với một người vì hoàn cảnh đang khó khăn luôn có khát vọng giải sầu, cái thời gian dài chờ đợi trong nhà thật khiến người ta phát điên đấy! Tóm lại tôi chính là loại người này! Đương nhiên tôi không hề không có sự chuẩn bị, mang kính râm, đem cổ áo kéo cao đến nỗi có thể mang mặt tôi che khuất hết. Mọi thứ đã được sẵn sàng, tôi hít một hơi chuẩn bị ra khỏi cửa, nếu như thế này mà còn bị tóm nữa thì tôi cũng chỉ có thể trách đấy là ý trời mà thôi!

Tôi đi trên đường, không xác định mục tiêu, cứ như vậy hit-and-miss. Chẳng có mục tiêu là đang đi dạo, mà giống như một thanh niên vô công rồi nghề thì đúng hơn! Nhưng một bên vẫn chú ý xem có người nào đang đi theo hay theo dõi mình hay không.

Cũng may một đường của tôi có thể nói là “hữu kinh vô hiểm” (1).

Trong lúc bất tri bất giác, hai chân lại dẫn tôi đến một nơi – trường cấp ba mà tôi từng theo học.

Đời học sinh cấp 3 của tôi nổi danh ngoài mặt toàn học sinh ngoan nhưng thực chất là côn đồ. Người ta nói vậy đều có nguyên nhân cả đấy! Chỉ số thông minh của tôi rất cao, nên hồi đó học rất tốt. Thường xuyên tranh cao thấp trong top 3. Nhưng trong người lại bẩm sinh có dã tính, cho nên đánh nhau cũng rất giỏi. Tôi dám cam đoan, nếu như trường này không phải trường danh giáo, thì tôi đã lên cái chức lão đại từ đời nảo đời nào rồi. May do thành tích của tôi toàn toả hào quang, mà tôi là cái dạng bất hảo thật nhưng không bị khai trừ. Cứ thế an an ổn ổn đi qua ba năm…

Tôi cứ như vậy mà nhớ về quá khứ.

Cũng đột nhiên phát giác, hiện tại so với hồi cấp 3 tôi thật sự con mẹ nó khác nhau! Trở nên nhát gan, nhu nhược, càng ngày càng không giống chính mình nữa rồi!

Nghĩ tới đây, tôi lấy điện thoại di động ra, không chút do dự nhắn một cái tin trên màn hình, gửi đi, hẹn thời gian ngày mai lúc bốn giờ.

Có một số việc nhất định không thể nào trốn tránh, cứ vô vị né tránh sẽ càng mệt hơn mà thôi. Tôi muốn dũng cảm đối mặt cho tới sức cùng lực kiệt mà chết đi.

Cho nên tôi đã tự đưa ra cho mình một quyết định đúng đắn, mặc kệ phía trước đang đợi tôi cái gì đi chăng nữa…

Màn hình biểu thị bốn chữ “gửi đi thành công”, tôi nhẹ nhàng thở ra. Tựa như đã ném đi được một gánh nặng trong mình đi rất xa vậy!

Lúc rời khỏi trường cũ, tôi đột nhiên thấy rất cảm kích, cảm tạ nó đã cho tôi biết làm thế nào mới là đúng..

Hai chân lại dẫn bước tôi đến con đường hay đi cùng Dật Thần. Hiện tại toàn bộ tư duy của tôi như đã bị phong bế hết, chân đưa tôi tới đâu, tôi đi theo đấy.

Nhớ rõ trước kia Dật Thần là một đứa trẻ rất xấu xa. Thỉnh thoảng ghé vào tai tôi, nói, hắc hắc, Hạo Vũ, anh vừa chú ý đến cô gái xinh đẹp kia sao? Chân thật dài nha~ Hoặc là nói, Hạo Vũ, anh xem cô gái kia kìa, trông xinh quá, mà tiếc là ngực không được lớn lắm!



Mỗi lần như vậy tôi lại đều phối hợp gật hoặc lắc đầu. Tôi cảm giác, khi ấy Dật Thần muốn liều mạng chứng tỏ rằng mình đã tốt nghiệp đại học, là đàn ông chân chính rồi! Tôi khẳng định bạn bè trước đây của cậu ấy đều sẽ nhằm cái mặt kia mà nói thật là một cậu bé đáng yêu chứ không ngoa!

Bất quá hiện tại Dật Thần đã trầm lắng rất nhiều. Đặc biệt là mấy ngày nay. Nhưng tất cả đều là do tình cảnh ép buộc mà thôi!

Dật Thần rất thích trẻ con. Mà không chỉ là trẻ con, mèo nhỏ, cún nhỏ, sư tử con, hay thậm chí là thứ các cô gái rất thích là mấy món đồ chơi bằng nhung… tóm lại là thứ gì nhỏ nhỏ đáng yêu đều được nằm trong phạm trù yêu thích của cậu ấy! Chỉ cần trông thấy một đứa nhỏ, cậu ấy sẽ coi nó như bảo bối chạy lên chơi với nó cả buổi. Cha mẹ của chúng đều thấy mặt cậu vô hại, cứ mặc để Dật Thần chơi với con của họ. Một bên còn ra sức tán thưởng, cười nói cậu ấy thật giống như anh lớn của lũ trẻ vậy! Tôi không biết là do Dật Thần từ nhỏ thiếu tình thương của cha mẹ, hay là cậu ấy rất dễ chịu khi thấy được những thứ đáng yêu nữa.

Tóm lại, mỗi lần cùng cậu ấy ra ngoài, chỉ cần trông thấy có trẻ con ở trước mặt lắc lư. Tôi đều dâng trào một nỗi niềm muốn đá đứa bé ấy đi đâu đó. Bởi vì tôi phát hiện Dật Thần kia cùng trẻ con vui đùa còn cao hứng hơn cả khi cùng tôi đi qua lại trên đường nữa kìa!

Tôi chán ghét những đứa bé ấy gọi: “Dật Thần caca!”

Có nhiều lần tôi đều bất đắc dĩ lảm nhảm bên tai cậu ấy, Dật Thần à, nếu cậu thích trẻ con như vậy, thì đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa là được! Hoặc là tranh thủ thời gian mà kết hôn đi!

Đương nhiên cái giá tôi phải trả là bị Dật Thần hung hăng đập cho một cái.

Nghĩ vậy, tôi không khỏi cười ra tiếng.

Tôi muốn, nếu như có thể thuận lợi giải quyết chuyện này. Tôi nhất định phải cùng Dật Thần đi dạo một vòng, cậu ấy có cùng trẻ con chơi bao lâu tôi cũng sẽ không oán giận. Tôi cũng sẽ dứt bỏ thành kiến với trẻ con, cùng bọn họ chơi đùa, nghĩ chúng là con do chính tôi sinh ra, chắc là tôi sẽ thích bọn chúng đấy!

Trong đầu của tôi không ngừng hiện lên hình ảnh tôi, Dật Thần cùng đám trẻ con trên bãi cỏ chơi đá bóng, trốn tìm. Tôi thấy nụ cười của bản thân, nụ cười của Dật Thần, lũ trẻ cũng tươi cười, ánh mặt trời thì chiếu rọi sưởi ấm chúng tôi…

Tôi đột nhiên cảm thấy, hình ảnh ấy chính là niềm mong ước mà tôi luôn hướng tới…

Chỉ cần tôi có thể hảo hảo còn sống…

(1) Hữu kinh vô hiểm: nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng lại không có nguy hiểm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.