_____________Soul Eyes___________
Tác Giả: Triệu Long
____________________________________
Cho đến khi,mắt tôi dần khỏi hẳn vào 2 tháng sau thì những âm thanh đó ngày càng ít đi và dần tôi cũng không còn bị nó ám ảnh nữa. Sau 2 năm,sống trong bóng tối và buồn tủi thì ngày hôm nay là ngày đầu tiên,mà tôi nhìn thấy mọi thứ được rõ ràng như thế này. Từ khuôn mặt của bố mẹ và chị gái, cả mọi thứ xung quanh tôi nhận ra chúng đều thay đổi cả, sau hai năm trời.
Mẹ nhìn tôi bảo:
-Con nhìn mẹ có rõ không?
- Rõ hơn trước nhiều lắm rồi mẹ!
Chị gái tôi hỏi:
-Sao thấy chị đẹp ra hơn trước rồi phải không?
- Ừ! Vẫn xấu như xưa.
Bố bảo:
-Chúng ta tham quan nhà một vòng nào con trai!
Tôi đi xem một vòng quanh nhà,từ nhà bếp đến phòng khách mọi thứ điều được làm lại tất cả, đẹp hơn khang trang hơn trước rất nhiều, vào phòng ngủ bố quay lại bảo tôi
-Con có thấy gì lạ hơn 2 năm trước không?
Khi tôi quay lại, tôi không tin vào mắt mình nữa cạnh giường mà tôi vẫn hay nằm ngủ là chiếc máy tính mà tôi hằng ước mơ từ thuở nhỏ, có điều nó nằm đấy khi nào thì tôi không biết.Tôi hỏi bố:
-Cả nhà mua cho con chiếc máy tính này khi nào mà con không hay vậy!
-Bố mẹ đã lén đặt vào phòng con từ lâu rồi, với hi vọng sau khi con nhìn thấy trở.Thì nó sẽ là món quà bất ngờ cho con!
Tôi vui lắm nhưng lại không thích thể hiện là mình quá vui, mà chỉ lại ôm bố mẹ và nói:
-Cảm ơn bố mẹ!Con yêu bố mẹ nhiều lắm!
Để ý mới thấy, ở góc phòng khi trước chỉ đặt là một chiếc bàn kéo.Nhưng giờ đây nó đã trở thành chiếc tủ kính có cả đền led và bên trong đựng tất cả huy chương của các giải thi đấu võ thuật của tôi và ảnh kỉ niệm của gia đình
Đến trưa, cả nhà tôi ăn bữa cơm cùng gia và trên mặt của lộ rõ niềm hạnh phúc.Mẹ thì cứ gắp đồ ăn cho tôi liên tục. Mẹ bảo:
-Hôm nay toàn món mà con thích ăn đấy, có ngon không?
-Ngon lắm mẹ. Mẹ cũng ăn đi chứ!
-Ừ!
Chị gái lên giọng
-Ê nhóc nhìn thấy lại rồi thì tự mà dọn phòng đi! Chị không giúp em nữa đâu
-Cháu biết rồi thím!
-Thím? Em muốn ăn liên hoàn tát ấy à?
Cũng may có bố lên giọng bảo vệ không thì chết chắc...Bố bảo:
-Kìa My em nói mới hồi phục, nhịn em nó đi
-Bố coi nhóc Nam nó kêu con bằng thím kìa!Con có già đến thế đâu?
Mẹ cười
-Thôi ăn lo mà ăn đi đồ ăn ngụi hết giờ
-Nể mặt bố chị tha em đấy!
-Vâng!!!
Tôi 18 rồi đấy mà bà chị khó tính ấy vẫn cứ kêu tôi là..”Thằng nhóc“.Chắc tôi điên quá.
Xong bữa cơm trưa, 13:00 tôi và mẹ có cuộc hẹn ở trường cách đây 2 tiếng đi xe, nhưng khổ nỗi bố tôi tí nữa bận đi làm rồi, nên không đưa tôi và mẹ đi được. Hai mẹ con đành phải đi xe buýt vậy, tôi đang chuẩn bị trên phòng bỗng nghe được tiếng mẹ vọng từ dưới nhà lên.Mẹ nói:
-Nam à! Đi thôi con.
-Con biết rồi.Con xuống ngay!
Chuẩn bị xong, tôi định bước xuống nhà thì nghe trên tầng gác mái có tiến thì thầm, tôi đứng sựng lại lắng tai nghe
-Bảy người bảy nỗi đau!!
Mới đầu cũng hơi sợ sợ và không hiểu câu đó có nghĩa gì nữa, rồi thôi cũng bước đi tiếp vì tôi nghĩ chắc nhà bên bật TV truyền âm sang thôi, xuống dưới nhà mẹ tôi chờ sẵn ở cửa.Đợi tôi bước ra xong mẹ nói vào nhà với bố
-Em và con đi đây!
- Em và con đi vui vẻ, Nam cẩn thận nha con tuy thấy lại nhưng mắt con còn yếu lắm!
- Con biết rồi thưa bố! Có mẹ đi cùng con mà bố khỏi lo!
“Thím khó tính” ở đằng sau bếp đang rửa bát, vọng giọng ra:
-Mẹ đi vui vẻ ạ. Nam về nhớ mua bánh cho chị nha!
- Vâng...!!!
Bả lớn rồi mà cứ giống như con nít vậy, nhưng nói gì thì nói chị ấy cũng mới 22 thôi, cũng xinh xinh..Thôi bỏ đi, bả mà tức lên thì như núi lửa phun trào. Ra khỏi nhà mới thấy, thời gian thật mạnh mẻ nó có thể thay đổi mọi thứ. Tôi còn tưởng như mình đang đi lạc cơ đấy, chỉ 2 năm ngắn ngủi mà khu phố khi xưa còn là những mái nhà cổ kính, giờ đã trở thành những ngôi nhà đồ sộ, khang trang.Chỉ có quán bác Huy bán hủ tiếu thì vẫn còn như xưa, chỉ có đều có thêm một bãi đậu xe cho khách nữa.
Đi được một đoạn tôi tự hỏi
-Mùi gì thế nhỉ? Sao nó quen quen có điều nó có mùi hơi khác?
Nhưng tôi nhận ra rằng nó là mùi máu tanh, sau đó đầu tôi nặng như búa bổ, sống lưng lạnh buốt, cặp mắt thấy đau nhức dữ dội. Những tình trạng này, tôi từng đã trải qua ở bệnh viện nhưng tôi nghĩ chỉ là bệnh cũ tái phát thôi nên cũng không nói gì với mẹ. Tôi sợ mẹ tôi lo, tôi vừa đi vừa dùng tay xoa lên mắt của mình....
Tác giả: Ê con trai! Chap 1 được rồi, bố thương nên cho con qua Chap 2. Tới lúc trả thoại cho bố rồi!
Nam:Bố tác giả. Cho con kể chút đi! Bạn bố khen con kể hay mà!
Tác giả:Nhưng mà mày cũng chừa thoại cho bố chứ!
Nam: Thôi mà bố cho con kể tiếp đi!
Tác giả:Mày có tin là ta thông ass mày bằng cái củ cà rốt tao mới mua không?
Nam: Con trả mà... bố tha cho con!!
Tác giả: Nếu ngoan thì hồi bố cho mày trở lại!
Nam:Bố hứa đấy! Nhanh nha bố
Tác giả: Ta biết rồi.
Nam: Nhanh nha!
Tác giả: Ta nói là biết rồi
Nam: Lẹ lẹ nha bố!
Tác giả: Củ cải ta nấu canh rồi, mày muốn dao Thái chứ?
Nam: Con biết rồi! Bố nhanh nhanh nha!
Pập!! Pập Pập Pập
Nam:Á!!!
Tác giả: Không biết tại sao nó là nam chính được nhỉ??
Quay lại thôi nào
Sau khi, Nam dùng tay xoa lên trên mắt sau khi mở mắt của mình ra.Cậu ta tự hỏi:
-Họ là ai?
Nó sống ở khu phố này cũng đã 15 năm rồi, trừ 2 năm đau khổ ấy, thì đây là lần đầu nó gặp họ, nó nghĩ trong đầu là
-Chắc 2 năm trước họ đã chuyển về đây sống mà mình không biết?
Cậu ta nhìn thấy một bé gái mặc áo vàng dễ thương,độ tuổi khoảng 9-10 tuổi, đang ngồi trên hàng ghế trong công viên, dưới tán cây hoa anh đào.Cô bé nhìn Nam cười thật tươi, nhưng cậu ta chỉ cười nhẹ để chào lại với bé gái ấy. Cậu ta hỏi mẹ:
-Mẹ à! Cô bé ấy sống cần nhà mình đúng chứ?
-Cô bé nào con?
Cậu ta bắt đầu thấy có gì đó không ổn khi mà mẹ cậu ta nói câu đó. Nhưng rõ ràng con bé ấy đang ngồi ngay đấy, không muốn mẹ mình phải sợ hãi, cậu bảo:
-Dạ không có gì?
Đến tiệm tạp hóa, mẹ Nam bảo
- Con đợi đây nha! Mẹ vào tiệm mua vài lon nước ngọt để chúng ta uống trên đường!
Nam đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào bé gái, bé gái chỉ ngồi đó và tươi cười, nhưng cậu nghĩ mãi
-Tại sao chỉ có mình mới thấy được bé gái ấy?
Đầu cậu lại bắt đầu đau lên từng cơn, mắt lại nhứt dữ dội, khụy xuống ôm mặt được lúc, khi cậu mở mắt ra thì...Đôi mắt cậu ta từ màu đen tuyền đã chuyển sang màu xanh dương trong suốt như pha lê.
Cô bé nhìn cậu với khuôn mặt đầy sợ hãi, sau một cú lắc người, cô bé đã hóa thành sương rồi biến mất, cậu nhìn xung quanh thì thấy có 6-7 cụm khói khác cũng bay lên....
Nam: Sao lâu vậy bố?
Tác giả: Thoại ta còn ít lắm!!
Nam: Ý là không cho chứ gì??
Tác giả: Chính xác!
Nam: Vậy các bạn biết tại sao ma lại sợ tớ không??
Tác giả: Thôi mà Nam đừng kể
Nam: Là vì...!!
Tác giả: Thôi mà Nam!!
Binh!! Binh Binh!! Ạch Ạch....!!!!
Nam: À o ửm... ửm..ửm
Tác giả: Tôi bịch miệng nó lại rồi, muốn biết hóng chap 3! Mày láo này!!
Nam:Á!! Ứu ôi ới!!
________Hóng Chap 3__________
Comment phía dưới để giúp Long phát triển và fix lại các chap chưa tốt để cho Soul Eyes hoàn thiện hơn. Cảm ơn vì đã theo dõi!