Reng, reng,reng.
Tôi hoàn hồn dậy, người ướt đẫm mồ hôi, mắt vẫn còn cay cay.
Tôi rùng mình.
Thật đáng sợ.
Hình ảnh Hàn và mọi người nằm trong vũng máu cứ ám ảnh tôi mạnh mẽ và ghê gớm lắm. Cho đến lúc tôi xách ba lô đi đến phòng tập trung vẫn cứ trong trạng thái đóng băng như vậy. Tất cả như đồng hiện, mới mẻ như vừa mới xảy ra. Đó là mơ, hay điều dự báo trước tương lai đây. Tôi không biết, và cũng không muốn biết, không muốn nghĩ tới điều kinh khủng đó. Tôi có rẽ qua lớp kiến thức thực chiến của anh, nhìn anh vẫn an ổn liền vội đi. Mong rằng anh sẽ bình an. Mong mọi người sẽ không có việc gì xảy ra.
Tôi lững thững đi tiếp trên hành lang dài, mọi người đã sớm ổn định trật tự lớp học, nghiêm túc lắng nghe giáo sư giảng bài. Giờ đây chỉ còn mình tôi đi, bơ vơ một mình như vậy. Tôi cứ một mình chìm đắm vào vào suy nghĩ của mình mà đến nơi từ lúc nào không hay.
- Băng Vy. Em lâu quá.
Tôi giật mình, lí nhí cúi người xin lỗi chị Victoria:
- Em xin lỗi chị rất nhiều. Xin lỗi mọi người.
- Được rồi. Mọi người hiện giờ mặt mũi có đủ cả. Chúng ta lên đường.
Chị chỉ tay về phía trước. Martin thích thú nhảy lên:
- Đi thôi, mọi người ơi!
Duy có tôi và Sang Woo im lặng đi sau hai người kia đang hăm hở dẫn đầu. Công nhận một điều là dù như thế nào đi chăng nữa thì bên ngoài vẫn vui hơn gấp trăm lần. Điều này cũng có nghĩa là sự nguy hiểm cũng tăng lên rất rất nhiều lần.
Chúng tôi đi tàu mất hai tiếng đồng hồ. Vừa cập bến đến đại lục, chính xác hơn là đến quê hương Việt Nam thân quen của tôi, không khí khác hẳn.
Tất nhiên là đâu đâu cũng có ma linh xung quanh. Chúng bay lởn vởn, xuyên qua từng bức tường trên phố hay là bay trên không tò mò nhìn xung quanh nuối tiếc. Thậm chí là chúng còn xuyên qua từng người. Tôi không ngờ yêu ma lại xâm nhập nhanh chóng đến vậy, chẳng lẽ ngày tàn của thế giới sắp lụi dần ư?
May là tôi không phải không là tôi của trước đây, nếu không chắc với sự phát triển mạnh mẽ của ma giới như bây giờ, tôi ra đường chắc xỉu lên xỉu xuống mất thôi.
- Không ngờ bọn chúng lại bành trướng như vậy.
Sang Woo lạnh lùng nói vài câu.
Đối với một người không mang sức mạnh nào thì sao có thể thấy những ma linh lảng vảng khắp đường phố như chúng tôi, nên họ cứ an an ổn ổn mà sống, kể ra như vậy cũng tốt. Tôi nắm tay chặt lại và rồi không thể chịu đựng được cảnh này, lẩm bẩm vẽ trận pháp nho nhỏ phong ấn chúng gọn lại.
Tôi đang thu hồi pháp trận thì bên đường có dáng người thân quen. Cô ấy đang loay hoay ôm một đống đồ đi khúm núm sau một người ăn mặc sang trọng lên xe đắt tiền.
Là cô ấy, là Bảo Yến, là bạn thân của tôi từ hồi học mẫu giáo cho đến khi học đại học. Sao cô ấy giờ lưu lạc đến tận nơi này, chịu cảnh như vậy. Lòng tôi xót xa vô cùng.
Cô ấy vốn là con gái của một giám đốc công ty lớn, vốn sống đầy đủ, giàu sang sao cô ấy lại phải làm người bị sai bảo chứ. Rốt cuộc cô ấy đã gặp chuyện gì? Lòng tôi bất an vô cùng. Tôi như một phản xạ muốn chạy đến bên Bảo Yến, ôm cô thật chặt, an ủi, động viên.
Cuộc sống vốn thế đấy, nay thế này, mai lại khác không biết đường nào mà đi cho vững vàng.
- Yêu ma nơi này không nhiều, chủ yếu là ma linh, chúng ta không cần động đến chúng. Chúng sẽ được đi tái sinh thôi.
Victoria đảo mắt nhìn xung quanh nói. Tôi bị đứt dòng suy nghĩ, nhưng đôi mắt tôi vẫn không thể nào rời dáng ảnh thân thuộc kia, cô ấy đang lên xe, mái tóc rối bời của cô ấy khiến tôi không rõ tâm trạng lúc này. Tôi cúi mặt xuống.Có lẽ mắt tôi lúc này đã ửng đỏ.
- Băng Vy, chị bị sao vậy?
Martin đưa đôi mắt màu xanh đẹp đẽ nhìn tôi. Tôi bỗng có cảm giác hơi tội lỗi khi để một đứa trẻ như Martin lo lắng. Tôi xoa đầu nó, cười cười:
- Không có đâu, chị chỉ là đang nghĩ nơi nào xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái nhất thôi.
Sang Woo thản nhiên nói:
- Rất đơn giản.
Martin chặn giọng anh, nhanh nhảu nói:
- Tra Google là ra ngay.
Tôi đồng ý. Cứ nơi nào ma tà xuất hiện nhiều với tần suất hại người dày đặc thì những câu chuyện tà ma yêu quỷ lại được thêu dệt ngày càng nhiều hơn. Khoa học kĩ thuật phát triển quả rất hữu dụng mà. Tôi dẫn bọn họ đi dọc con phố đông người, tìm đến một quán Internet đúng nghĩa và có vẻ khá hoành tráng.
Tôi cẩn thận tra Google, tìm hiểu tất tần tật mọi thông tin kì lạ trên toàn cầu. Chúng tôi mất nửa ngày trong quán say sưa đọc tin tức. Tôi có cảm giác mắt tôi mỏi nhừ, hơi mờ mờ nữa. Không quen mà, tôi ít dùng máy tính lắm. Tuy nhiên, Sang Woo lại vô cùng giỏi, mọi thông tin bị cậu ta lôi ra theo trình tự rõ ràng. Nhìn bàn tay cậu ta lướt nhẹ trên bàn phím, tôi lại nhìn vào đôi tay mình, tôi chỉ biết gõ “mỏ cò” thôi.
Nhưng có thứ quan trọng hơn là mọi người đều chằm chằm nhìn vào bọn tôi. Bốn người: hai người da trắng, hai người da vàng nói chuyện lưu loát bằng tiếng anh cùng chăm chú nhìn vào một máy đã lạ lắm rồi lại còn đọc ghi chép chăm chỉ mọi tin tức khắp nơi trên thế giới nữa. Tự nhiên tôi lại là người mở mang tầm hiểu biết cho họ. Tôi không biết điều này cho đến khi ra thanh toán tiền được ông chủ quán tò mò hỏi.
Mau chóng rời đi, Martin đọc lại kiểm duyệt:
- Việt Nam năm vụ, Trung Quốc mười hai vụ, Mỹ mười sáu vụ, Nhật năm vụ, ... Tổng là 1121 vụ đã xảy ra, nghi do yêu ma gây ra trên khắp thế giới. Trong đó có 113 vụ nghi ngờ do yêu Mộc gây ra, Băng tính khoảng 54 vụ và Kim tính thì khoảng 200 vụ. Anh, chị, ta nên đi đâu?
Tôi thở không ra hơi. Một con số không hề nhỏ nha. Nếu mà chúng tự vùng dậy một lúc thì thật không thể tưởng tượng được nữa. Yêu ma hoành hành thật kinh sợ. Tôi đề xuất ý kiến:
- Vậy đến đây thì hành động trước đi.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Tôi chép miệng tiếp:
- Được rồi, đi thôi. Còn hai ngày rưỡi nữa thôi đấy.
Chúng tôi vẽ trận độn thổ- dịch chuyển đến nơi cao nguyên đồi núi vắng tanh. Nơi đây vẫn còn khu rừng rộng với vô vàn cây cỏ. Tôi dẫn đầu, đi cẩn thận vào khu rừng, tìm được một ngôi làng nhỏ và tôi cũng hỏi thăm người xung quanh.
Mọi người nơi đây khá ngạc nhiên với sự xuất hiện của chúng tôi, họ đổ xô lại gần. Chẳng là đã lâu không có người nước ngoài đến đây rồi. Lại còn có hai người da trắng cùng một người da vàng lạ lạ. Tôi cười hướng bọn họ:
- Chúng cháu nghe nói nơi đây có xuất hiện điều kì lạ, muốn xem thử ạ.
Một cụ già chống gậy gần đó, bước ra từ đám đông, nhìn chúng tôi với vẻ kinh ngạc nhưng ngay sau đó ông lại nghĩ ngợi gì đó xua tay:
- Các anh các chị đi đi. Đây không phải là nơi khám phá các anh chị đâu.
Tôi năn nỉ:
- Ông ơi, sếp bọn cháu muốn thêm thông tin về điều kì lạ này, dĩ nhiên là bọn cháu phải nghe theo. Ông cứ nói cháu nghe.Chúng cháu cam đoan không gây ra bất cứ tổn hại gì cho làng.
Ông cụ chần chừ một lúc lâu rồi gật đầu đồng ý:
- Được rồi, vào nhà ta kể cho nghe.
Tôi mừng rỡ, cúi đầu lễ phép:
- Chúng con cảm ơn ông nhiều.
Victoria nhìn tôi lạ lùng. Chị nói:
- Chị không tin là em có thể hành động như vậy đấy. Tưởng em cứ lạnh lùng lắm cơ.
Tôi cười, định lí giải thì Sang Woo cắt ngang:
- Ông ấy nói gì vậy? Bọn tôi không có ai hiểu đâu.
Tôi im lặng cứ nhìn ba người đang trong trạng thái vô cùng nghiêm túc kia, đang chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi cất tiếng dõng dạc:
- Thế này, ông ấy muốn chúng ta vào nhà ông rồi nói. Mọi người không cần quá lo lắng. Đi thôi.
Tôi kéo tay chị Victoria đi nhanh theo ông lão. Thì ra ông là trưởng làng này. Nhà ông không to lắm nhưng lại cho tôi một cảm giác yên bình, tự nhiên. Ông rót cho mỗi đứa một cốc nước chè. Tôi cầm uống một hơi. Đúng là vị chè này rồi. Lâu không thưởng thức quả ngon tuyệt. Martin nhìn tôi uống cũng tò mò uống theo, rồi nhăn nhó nhìn tôi:
- Vy. Sao chị uống trông ngon thế? Đắng quá.
- Martin à, uống nhiều sẽ quen thôi.
Ông lão nhìn chúng tôi cười. Rồi ông kể cho bọn tôi nghe những điều bí ẩn trong rừng này. Tôi đem chuyện đó kể lại cho mọi người:
- Ông nói rằng chúng từ một năm trước bắt vật nuôi của họ, và ngày càng gia tăng hơn. Dân làng đuổi theo chúng lẩn trong thân cây nhưng lúc chặt cây lại không có gì. Mọi người nghĩ sao?
Sang Woo đan tay lại nhìn chị Victoria rồi lại nhìn Martin cuối cùng dò hỏi tôi, nói:
- Thuộc tính Mộc đầu tiên đã xuất hiện.
Chúng tôi mau chóng đến nơi mà ông bảo bọn tôi. Nơi này yêu ma cùng ma linh rất nhiều. Chúng ở khắp nơi, bay tứ phía và có lẽ thấy bọn tôi chúng khá hoảng hốt cùng tức giận. Bọn chúng đồng loạt xông lên bao vây bọn tôi lại và ngay lập tức chúng biến hóa dị hình màu xanh lá tấn công.
Vậy ra chúng là Tập Yêu Mộc, một loài yêu vật sống thành đàn, tấn công hay phòng thủ cũng theo đàn. Tuy vậy chúng là một trong số những yêu thú bậc thấp.
Ngày trước, trong tiết học Ma thuật và Yêu Ma, do giáo sư Hàn dạy, tôi cũng rất chăm chỉ nghe giảng nên giờ nhớ rất rõ thuộc tính của chúng. Chúng nhìn chẳng khác gì những que củi hay thân cây sần sùi màu nâu. Vì vậy chúng rất dễ dàng ẩn nấp trong rừng rậm mà không ai biết được.
Chị Victoria hứng thú gào thét, hai tay chống hông rất khí phách:
- Tốt, tốt. Tập Yêu Mộc, không tệ chút nào. Bất quá ta cũng không để vào mắt đi.
Nói rồi, chị đưa tay chỉ vào bọn chúng, vẽ một đường pháp trận nhỏ màu trắng muốt. Khi tay chị vừa hạ xuống, pháp trận hoàn thành, biến thành một quả cầu pha lê nho nhỏ, bay với tốc độ cực đại bay một vòng quanh bọn chúng.
Lực sát thương cực lớn. Tập Yêu Mộc ngã lăn ra trông thảm hại. Con to nhất đã bắt đầu nhận ra bọn chúng vốn không phải đối thủ có thể hạ gục được chúng tôi nên kêu to một tiếng: “ Ca cô, ca cô,…”.
Tôi đoán rằng chúng đang rất rất muốn bỏ chạy. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy.
Chúng tôi, bình tĩnh chớp lấy thời cơ ấy,vung tay phong ấn, từng sắc màu tỏa ra, như một cái lồng vô hình nhốt chặt chúng lại. Mọi chuyện dễ dàng hơn tôi tưởng.
Sau đó, bọn tôi lại dùng ma trận thuật dịch chuyển đưa chúng về trường. Theo đặc tính của chúng, bọn tôi cũng nhanh chóng lần ra được chỗ yêu ma nhốt vật nuôi và trả về cho chủ chúng. Mọi người hoan hô chúng tôi. Họ còn mong muốn chúng tôi ở lại làng thêm mấy ngày nữa. Chúng tôi tất nhiên không đồng ý, vội vã từ biệt:
- Mọi người, bọn con xin phép được đi ạ. Lần sau có dịp sẽ quay về chơi.
Bọn tôi nhanh chóng di chuyển đến nơi khác, tiếp tục tìm và phong ấn.
Chúng tôi chỉ có ba ngày thôi, mà bài thi lại quá khó, vì vậy giải quyết xong là bọn tôi hối hả đi ngay.
Vậy là cũng hai ngày trôi qua rồi. Bọn tôi đã đi đến rừng rậm amazon để tìm yêu quái thuộc tính Kim. Chúng tôi đã lang thang ở đây mất một ngày trời, đối mặt với bao sự nguy hiểm của tự nhiên rình rập. Và tôi, tôi cũng vì thế mà có một vết thương chưa lành ở bả vai.
Lúc đó chúng tôi đang ở rừng rậm Amazon truy lùng yêu ma. Rừng rậm thật đáng sợ, chúng tôi đi mãi, đi mãi nhưng cứ loanh quanh không rõ nơi đâu. Tôi cảm thấy thật sai lầm khi nghe chị Victoria nói đi đến rừng rậm Amazon để săn yêu thú thuộc tính Kim. Tôi đáng lẽ phải khuyên chị thay vì sung sướng trong lòng khi được đến đó chiêm ngưỡngrừng hoang dã.
Tôi còn nghĩ rằng mọi thứ đều trong tầm tay, và thực sự khi thoát ra khỏi nơi đây, với một vết thương không hề nhỏ, tôi nhận ra rằng may mắn không hềsóng đôi cùng mình mà nó luôn ở trước mắt, đòi hỏi mỗi người phải đoạt lấy.
Tôi vừa đi, vừa quan sát xung quanh thật kĩ, để ý từng loại động thực vật một. Nơi đây không hề tĩnh tĩnh lặng vẻ ngoài của nó. Nó giấu nguy hiểm luôn rình rập ở phía sau.Tôi biết bởi tôi trước kia đã đọc khá nhiều về thế giới hoang dã.
Trong khi tôi căng mắt cảnh giác, thì chị Victoria lại vui vẻ hát vang bài nào đó với sự tự tin không giấu hết vào đâu được. Martin thì túm lấy áo Sang Woo, tỏ vẻ bình tĩnh không run sợ. Còn Sang Woo thì vẫn yên lặng như bình thường.
Chị Victoria, đang hăm hở đi đầu, bỗng dừng bước lại, xoay người, nói nghiêm túc lạ thường:
- Không ổn, có cái gì đó đang đến.
Martin hơn run nhẹ:
- Chắc là động vật nơi đây thôi. Chị đừng hù dọa em.
Tôi cũng cảm thấy điều không ổn ở đây, có gì đó đang len lách sau đám lá đến, không phải là động vật. Chúng tôi đứng sát lại vào nhau, lặng lẽ nhìn tứ phía. Từ một lùm cây, gần tôi nhất, một con rắn sắt to dài bò trườn ra, lè cái lưỡi dài thích thú nhìn bọn tôi như một món ăn khoái khẩu. Tôi cười lạnh, yêu thú Kim tính tự động bò tới thì bọn tôi nhanh chóng được thoát khỏi nơi đây rồi.
Sang Woo trầm ngâm nói:
- Cẩn thận, yêu thú này sức mạnh không yếu. Nó có thể phun axit, còn da sắt kia cũng không dễ để giết nó.
Chị Victoria có vẻ hoảng sợ. Chị ấy không sợ trời, không sợ đất lại sợ rắn à?
Tôi có chút buồn cười.
- Sang Woo, chị Victoria có lẽ không chịu được đâu, chịđã sợ đến trắng mặt rồi. Cậu phong ấn yêu thú bậc cao giỏi nhất nên hãy để tôi cùng Martin chế ngự nó rồi cậu nhân lúc đó phong ấn nó lại.
Martin nhìn tôi gật đầu:
- Anh để bọn em làm.
Nói rồi tôi cùng Martin đi lên tiếp cận Xà Kim Yêu. Nó trườn nhanh lại phía bọn tôi, như muốn siết chặt hai bọn tôi lại bằng cái thân mình dài gần hai mét và cứng như sắt kia. Tôi cùng Martin nhìn nhau, ăn ý vẽ trận hóa giải yêu lực của nó.
Hai ánh sáng đỏ sáng rực từ trận pháp như muốn thiêu cháy Xà Yêu. Nhưng nó không phải dạng vừa, nhanh chóng dùng yêu lực cản phá. Tôi lảo đảo lùi ra sau mấy bước, lồng ngực bị chấn động mạnh.
Martin mạnh hơn tôi còn đứng được như cũ. Nhưng từ tầm nhìn của tôi, thấy có gì đó chuyển biến trong mắt Xà Yêu, một ánh kim từ mắt phóng ra hướng Martin. Tôi vội đẩy nó ra, ánh kim đó đánh xẹt qua bả vai tôi. Cảm giác đau đớn ập vội vàng đến, tôi kêu một tiếng thống khổ:
- Aaaaaa...
- Chị Vy…
- Băng Vy…
- Không sao,không sao… a…Martin vẽ trận lại một lần nữa mau lên… Sang Woo, cậu phong ấn mau lẹ đi.
Tôi cắn răng chịu đựng, thở dốc. Máu đang chảy ra và không ngừng. Tôi cảm nhận rõ ràng, mắt tôi lúc này mơ hồ dần. Nhưng tôi vẫn cố vẽ lại pháp trận kia. Lần này tôi và Martin mới thực sự thành công.
- Victoria, phong ấn.
Tôi nhìn Sang Woo đang trấn định cùng chị Victoria gần đấy, vẽ trận phong ấn màu tím huyền ảo. Xà yêu hốt hoảng bị thu gọn vào trận rít một tiếng không cam lòng. Khi vừa phong ấn xong Xà yêu, tôi gục ngã xuống. Đau đớn khiến tôi muốn ngất ngay lập tức. Bên tai nghe tiếng ồn ào:
- Băng Vy, cố lên, chúng ta sẽ thoát khỏi đây. Em đừng có ngủ, chị xin em đấy.
Chị vừa nói vừa vạch áo tôi, lấy đồ khử trùng, băng bó bả vai tôi. Máu vẫn chảy. Tôi nghĩ vết thương sâu lắm đây. Tôi cắn răng chịu đựng. Đau thật.
Martin khóc lóc xin lỗi:
- Tại em cả, hu hu.
Tôi cười gượng, che nỗi đau:
- Không phải lỗi của em. Nếu em là chị, em cũng sẽ làm vậy thôi. Con trai không nên khóc lóc.
Hình như ai đó lại thêm dầu vào lửa thì phải:
- Ngu ngốc. Cô lúc ấy có thể dùng bất cứ thứ gì để đẩy Martin ra. Cô không nhất thiết phải tự mình dùng lấy thân mình.
Sang Woo mắng tôi.
Tôi cúi đầu không nói gì. Tôi quả thực có thể làm thế, nhưng tình thế nguy cấp, tôi không nghĩ được gì hơn ngoài việc phải cứu Martin. Vả lại nếu làm như lời cậu ta nói thì Martin sẽ bị thương, tôi không làm được.
Đợi khi chị Victoria sơ cứu xong bả vai tôi, chúng tôi phải dịch chuyển đến một quốc gia gần đây, đưa tôi vào viện băng bó.
Ngày mai bọn tôi sẽ đi đến Nam Cực, vì vậy, trừ Sang Woo ở viện trông tôi thì hai người kia đi mua sắm cho cuộc sống lạnh buốt ngày mai. Cho đến khi tối muộn, họ mới xách về bao chăn bông áo khoát, bình giữ nhiệt... đầy đủ cả.
Lúc này, giờ đã thoát nơi nguy hiểm ấy, mà đầu óc tôi vẫn còn hoang mang, mọi thứ thỉng thoảng mờ đến lạ kì. Chỉ cần một yêu ma thôi là bọn tôi hoàn thành kiểm tra. Nhưng chị Victoria lại lo lắng cho tôi, chốc chốc lại hỏi:
- Băng Vy, em không sao chứ? Chúng lại phát tác, phải không? Hay là… Chúng ta về thôi.
Tôi ghì chặt tay Sang Woo đang đỡ tôi, mím môi kiên quyết:
- Chị à, em không sao. Chỉ còn một ma yêu thôi là ta hoàn thành bài kiểm tra rồi. Chúng ta đã tốn công, tốn sức như thế. Ta vẫn đi tìm, tìm ma hệ băng là xong.Em còn chịu được mà.
Chị đỡ tôi :
- Chúng ta đi, cùng đi.