Spider

Chương 10: Chương 10




Đàm Giám ôm một cái gối đầu quay về, nhìn thấy một người phụ nữ đứng hút thuốc trước chiếc xe BMW đỏ. Thấy y, người kia ném thuốc lá trong tay, gỡ kính râm xuống.

Đó là một người thoạt nhìn vẫn còn trẻ, lớp trang điểm tinh tế che đi tuổi thật, dáng người vẫn thon thả như trước khiến người phụ nữ này trông như mới 20 tuổi.

“Ta không nhớ rõ tòa nhà mà cháu ở, Đàm Giám.” Người phụ nữ mỉm cười với y. “Chỉ là may mắn 5 năm qua tiểu khu này vẫn không có thay đổi gì, bằng không ta không biết có thể tìm được đến đây hay không.”

Đàm Giám do dự, nửa ngày sau mới nói: “Lăng phu nhân, chúng ta lên lầu nói tiếp đi.”

Lăng Lợi gật đầu: “Được rồi! Đàm Giám, vì sao không gọi “thím” nữa?”

Đàm Giám đi phía trước dẫn đường, nghe vậy nở nụ cười: “Người thoạt nhìn còn trẻ trung như vậy, tôi gọi không lên lời.”

Lăng Lợi thở dài: “Con của ta năm nay cũng 18 rồi, còn trẻ tuổi hay không trẻ tuổi cái gì nữa? Đàm Giám, cháu đối với ta xa lạ như vậy, ta bắt đầu sợ hãi liệu Tiểu Xuyên có còn nhận ra ta không.”

Đàm Giám cười rộ lên: “Người yên tâm, cho đến giờ nó chưa từng ở trước mặt tôi nói người không phải, nó rất ít nhắc tới người.”

Đàm Giám mở cửa, Lăng Lợi đi vào, lúc đổi giày nhíu mày: “Sao nhà của cháu không có sẵn dép lê cho nữ dùng?”

Đàm Giám nói: “Là không có.”

Lăng Lợi nói: “Cháu còn chưa kết hôn?…. Vì Tiểu Xuyên?”

Đàm Giám rót chén nước cho bà: “Tôi có kết hôn hay không liên quan gì đến nó?”

Lăng Lợi nhìn Đàm Giám: “Ngược lại ta thật không nghĩ tới cháu thật sự nuôi Tiểu Xuyên giúp ta 5 năm, Đàm Giám.”

Đàm Giám thản nhiên nói: “Lúc trước không phải người nói là thanh toán tiền sao, Lăng phu nhân? Ba năm nữa khế ước mới kết thúc, 10 vạn khối cũng không phải con số nhỏ.”

ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Hạ Tiểu Xuyên mở cửa, đơ người tại cửa ra vào.

Lăng Lợi ngoắc ngoắc tay với cậu: “Tiểu Xuyên, đến đây.”

Hạ Tiểu Xuyên đứng bất động: “Bà tới đây làm gì? Ai cho bà tới?”

Lăng Lợi có chút tức giận: “Ta là mẹ của con, tới nơi này còn cần ai cho phép?”

Hạ Tiểu Xuyên cười nhạo nhìn bà: “Tôi nghĩ rằng từ 5 năm trước cách xưng hô của tôi với bà đã đổi thành Lăng phu nhân rồi.”

Lăng Lợi sững sờ, hung hăng nhìn về phía Đàm Giám: “Có phải cháu dạy nó như thế không?”

Hạ Tiểu Xuyên cắt ngang lời của bà: “Một người khách không mời mà đến có tư cách gì đối chất chủ nhân nơi này? Đàm Giám còn mời bà uống chén trà, đổi lại là tôi, bước lên lầu cũng không cho bà lên.”

Lăng Lợi ném cái ly xuống đất, gào lớn: “Hạ Tiểu Xuyên! Trước khi đi ta đem tất cả mọi thứ để lại cho con, nuôi con đến năm 13 tuổi, không có công lao cũng có khổ lao, con lại dám đối xử với ta như vậy?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “10 vạn khối kia là bà để lại cho tôi? Phía trên sổ tiết kiệm của bà là tên tôi chứ?”

Lăng Lợi tức đến muốn vung tay đánh cậu, Đàm Giám ngăn bà lại: “Người tới nói luôn ý định của mình đi chứ? Hạ Tiểu Xuyên, cậu cũng nói ít vài câu đi.”

Hạ Tiểu Xuyên lạnh lùng nhìn bà một cái, đi đến bên sofa ngồi xuống.

Đàm Giám lại rót cho Lăng Lợi một chén trà.

Lăng Lợi nói: “Ta chỉ quay lại đây một tuần, Hạ Tiểu Xuyên, con theo ta tới Mỹ!”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “bà bị bênh tâm thần sao?”

Lăng Lợi đến nổi giận cũng lười: “Đàm Giám, cháu nói với nó đi, nó cùng đường mà vẫn muốn cháu nuôi, đến tột cùng ai mới bị bệnh tâm thần.”

Đàm Giám tâm bình khí hòa: “Đây là vấn đề của các người.”

Hạ Tiểu Xuyên cười lạnh: “Đương nhiên tôi không muốn Đàm Giám nuôi không.”

Lăng Lợi cũng cười lạnh đáp: “Vậy là con tính toán đợi đến lúc con có tiền đồ báo đáp nó? Con lại không phải con của nó, tương lại có thể nuôi nó cả đời, chăm sóc nó đến già ư?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “tôi chính là muốn chuẩn bị cùng y trải qua cả đời.”

“BA!!!” một tiếng, Lăng Lợi vung cái ly trong tay rơi xuống đất. “Mày nói cái gì?”

Hạ Tiểu Xuyên chậm rãi nói: “Tôi muốn cùng Đàm Giám trải qua cả đời, tôi thích y.”

Lăng Lợi tát cho cậu một bạt tai: “Mày là đồ biến thái!”

Hạ Tiểu Xuyên lạnh lùng nhìn bà: “Có phải bà hối hận lúc trước lẽ ra nên mang tôi cho một người phụ nữ khác nuôi?”

Lăng Lợi thét lên: “Sao ta có thể sinh ra một đứa con trai như mày chứ! Mày theo ta đến Mỹ! Hạ Tiểu Xuyên, ta mới là mẹ của mày! Ta có quyền giám hộ!”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Dường như tôi đã được 18 rồi nha?”

Lăng Lợi quay đầu lại nhìn Đàm Giám, thấy trên mặt y nhàn nhạt hoàn toàn không có vẻ chột dạ kinh hoảng, lập tức cảm thấy y nhất định đã có tính toán — Hạ Tiểu Xuyên biến thành bộ dạng như vậy, nói không chừng là y đứng ở sau lưng xúi giục… Còn nữa, ai biết có phải hắn thừa dịp Hạ Tiểu Xuyên còn ở độ tuổi cái gì cũng không hiểu, có làm trò gì với nó hay không?

“Đàm Giám, ta sẽ kiện ngươi!”

Đàm Giám hỏi lại: “bà kiện tôi tội gì?”

Lăng Lợi im bặt, kiện y tội gì? Bắt buộc trẻ chưa vị thành niên quan hệ xác thịt? Không có chứng cơ. Hơn nữa người bị hại tuyệt đối sẽ không làm chứng.

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Lăng phu nhân, bà đừng đơn phương đổ hết tội lỗi lên đầu Đàm Giám — kẻ biến thái chính là con trai bà, muốn kiện cũng phải là kiện tôi quấy rối *** Đàm Giám mới đúng chứ?”

Lăng Lợi quả thực không thể tin lỗ tai mình: “Hạ Tiểu Xuyên con nhìn rõ đi, người này là đàn ông! Là anh họ con! Có phải con đã điên rồi không?!”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Đàn ông thì sao? Anh họ thì sao? Chúng tôi không sinh con, không cản trở chuyện của ai? Hôm nay bà muốn nói gì nói xong rồi chứ? bà có thể đi về.”

Lăng Lợi vô cùng tức giận, đứng lên đóng sập cửa mà đi.

Đàm Giám không có phản ứng gì ngồi đối diện Hạ Tiểu Xuyên, một lát sau, y đứng dậy thu thập mấy miểng ly bị Lăng Lợi làm vỡ.

“Đàm Giám.” Hạ Tiểu Xuyên có chút bất an nhìn y. “Anh sẽ không đồng ý để nàng mang tôi đến Mỹ chú?”

“Không phải cậu tròn 18 rồi sao? Muốn quyết định thế nào là ở cậu.”

“Anh tức giận sao?”

“Vì sao tôi phải tức giận?”

“… Tôi nói tôi thích anh.”

“Câu nói kia ư?” Đàm Giám nhàn nhạt nói: “Tôi không có gì phải tức giận, bất quá mẹ của cậu đại khái sẽ tức đến mức không nhận đứa con trai này.”

Hạ Tiểu Xuyên lạnh mặt xuống: “Bà ta không nhận tôi thì liên quan gì?”

Đàm Giám thở dài: “Nói gì thì bà cũng là mẹ cậu.”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Người tôi muốn sống cùng chỉ là anh.”

Đàm Giám mỉm cười: “Huyết thống là không thể mạt sát, Tiểu Xuyên, bà là mẹ cậu, tôi là anh cậu, ai cũng không thể thay thế ai.”

“Tôi không nói muốn anh thay thế bà ta! Đàm Giám, tôi thích anh, không phải vì trêu tức bà ta, cũng không phải nói giỡn!”

Đàm Giám vỗ vỗ vai của cậu: “Nhưng tôi là anh cậu.”

Hạ Tiểu Xuyên nháy mắt mấy cái, muốn khóc.

Từ bao giờ thì bắt đầu yêu Đàm Giám? Chính cậu cũng không rõ ràng lắm.

Rõ ràng chỉ là một người đàn ông tử tế bình thường, không anh tuấn, không dịu dàng. Năm năm qua mỗi ngày nấu cơm giặt quần áo cho cậu, thế vào chỗ khuyết của phụ huynh khi họp ở trường, ngẫu nhiên quan tâm đến việc học của cậu, tức giận lên cũng mắng cậu quát cậu… Khi cậu phát sốt lúc nửa đêm cõng cậu tới bệnh viện, khi cậu bị viêm dạ dày mua cháo dinh dưỡng về nấu cho cậu uống; khi cậu học cấp hai bị côn đồ đuổi đánh tới tận cửa nhà, cầm hai con dao phai dọa họ rời đi… Hạ Tiểu Xuyên nghĩ đến mình thậm chí còn không có cơ hội tìm hiểu người khác đã yêu mến y.

cậu khàn khàn mở miệng: “nếu như tôi không phải em trai anh, anh sẽ thích tôi sao?”

Đàm Giám không nói gì.

“nếu như tôi không phải đàn ông, anh sẽ thích tôi sao?”

Đàm Giám vẫn không lên tiếng.

“Có phải cả đời này anh đều không có khả năng yêu tôi?”

Đàm Giám quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt trong veo, lẳng lặng rơi trên người cậu.

“Cả đời, dài bao nhiêu?”

Hạ Tiểu Xuyên không biết trả lời thế nào.

“Rồi cậu sẽ gặp một người tốt hơn tôi.”

Ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu kêu râm ran. Mùa hè 5 năm trước, cậu cho là cậu sẽ không được quan tâm, cậu cho là cậu không có nhà. Cậu vô tội bị ném cho người đàn ông này, cậu không hiểu sao lại yêu mến y.

Sống nương tựa lẫn nhau, người đàn ông này chịu quá nhiều trách nhiệm cho cậu: cha mẹ, huynh trưởng, bạn bè, người yêu…. Cậu làm sao có khí lực đi yêu người khác.

Hạ Tiểu Xuyên bi ai lắc đầu: “Quá khó khắn, Đàm Giám… muốn tôi yêu mến người khác, quá khó khăn.”

Bức màn lắc nhẹ, gió nhẹ nâng những sợi tóc trên trán của cậu thiếu niên kia, đôi con ngươi đen như mực, dường như muốn nhìn xuyên qua linh hồn người khác.

Đàm Giám thở dài: “Khó mấy cũng sẽ qua, cuối cùng tôi cũng không thể lưu lại cậu cả đời.”

y giơ tay lên, dường như muốn vén những sợi tóc toán lạn của Hạ Tiểu Xuyên lên, cuối cùng vẫn cách khuôn mặt cậu vài cm hạ tay xuống, Hạ Tiểu Xuyên chỉ thấy đôi tay kia vươn qua, trên móng tay có vết máu tụ màu tím nhạt.

Muốn nhìn kỹ, đôi tay kia đã dùng báo gói lại những mảnh thủy tinh, đi vào trong bếp.

Lăng Lợi chỉ có thể ở trong nước một tuần, bà dùng hộ chiếu du lịch, đến thời hạn phải quay về. Trong một tuần này bà thường xuyên đến tìm Hạ Tiểu Xuyên, câu trả lời Hạ Tiểu Xuyên cho bà chỉ có một: “Tôi không đi theo bà.”

Lăng Lợi tuyệt vọng: “Đến cuối cùng Đàm Giám có cái gì tốt? Con vẫn còn nhỏ như thế, con bị hắn che mắt! Sau này con sẽ hối hận!”

Hạ Tiểu Xuyên phẩy tỉnh bơ: “Chuyện tương lai, tương lai nói.”

Cậu muốn Đàm Giám dù không chấp nhận cậu, nhưng ít ra cũng không đi yêu người khác. Năm năm, cậu đâu thể nói buông tay liền buông tay! Trần Diệp nói câu kia rất đúng, lòng Đàm Giám dù lạnh thì cũng là người, chỉ cần đối thủ không phải phụ nữ—- là phụ nữ thì sao?

Hạ Tiểu Xuyên híp mắt lại ,nhìn ra xa.

Đàm Giám không nói đến chuyện cưới hỏi, hoặc tuyên bố với cậu mình đã có người trong lòng, cậu còn có hi vọng, cậu tuyệt đối không buông tay.

Qua hai ngày nữa trường học Đàm Giám tổ chức kiểm tra sức khỏe, thống nhất 8h30 đến bệnh viện thành phố thử máu.

Ngồi trên xe trường tới bệnh viện thành phố rút máu, Đàm Giám lấy bông rịt trên cánh tay, đi ra ngoài vườn hoa hút thuốc lá. Vừa hít hai cái, thình lình có người giật thuốc lá trong tay y: “Không nên đến bệnh viện làm ô nhiễm không khí!”

Đàm Giám giật mình quay đầu lại, thì ra là Kiều Tấn Vi.

“Anh đến khám bệnh?” Kiều Tấn Vi ném tàn thuốc đi, hỏi y.

Đàm Giám nhìn hắn mặc áo khoác trắng, hơn nửa ngày mới nói: “Tôi đến thử máu — cậu là bác sĩ ở đây?”

Kiều Tấn Vi nói: “Chẳng lẽ nhìn tôi không giống?”

Đàm Giám nhíu mày: “Tôi chưa từng nghĩ cậu có liên quan gì đến nghề này.” Sau đó lại cười rộ lên: “Mợ nó, cậu là bác sĩ! Thật hay giả vậy?”

Kiều Tấn Vi thấp giọng mắng một câu, thấy Đàm Giám còn giữ lấy miếng bông kia, nói: “Anh còn rịt làm gì? Vứt đi!”

Đàm Giám sửng sốt một chút: “Không phải phải giữ 5 phút sao?”

“Anh là đầu heo à? Người bình thường 10 giây là cầm máu— anh giữ bao lâu rồi?”

Đàm Giám nói: “Đại khái không chỉ 10 giây đâu ?” Lấy miếng bông trong tay vứt vào thùng rác.

Kiều Tấn Vi nói: “Dạo này thế nào?”

Đàm Giám nói: “Cậu đang luyện tập đối thoại hàng ngày với tôi à! Tôi đến lấy máu cậu đã quan tâm đến sức khỏe của tôi rồi?”

“Đệch!” Kiều Tấn Vi mắng một câu, sau nửa ngày mới nói: “Gần đây anh với Trần Diệp đang cãi gì vậy?”

Đàm Giám sửng sốt một chút: “tôi cùng cậu ta cãi cái gì?”

“Hắn không tới Somewhere chơi bời nữa, mấy kẻ vớ vẩn bên cạnh cũng sạch sẽ không ít —- sao anh lại kết giao với hắn?”

Đàm Giám mắng: “Đệt! Làm sao có thể?”

Còn nói: “Có thể hắn chuẩn bj khảo nghiên cứu đi?”

Kiều Tấn Vi nói: “Hắn? Khảo nghiên? Chuyện đùa sao? Ông già nhà hắn sớm chuẩn bị cho hắn xuất ngoại, hắn khảo cái gì nghiên cái gì?

Đàm Giám sửng sốt một chút, xuất ngoại? Y nhớ rõ Trần Diệp giống như từng đề cập với y là muốn khảo nghiên kia mà.

“Có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không.” Kiều Tấn Vi nhìn y. “Thằng nhãi Trần Diệp này bình thường rất lạm giao, anh cũng biết đấy, nhưng mà đều là chơi đùa rồi chia tay. Hắn không có tính nhẫn nại, nhiệt tình cũng không giữ được lâu, nhưng lần này tôi cảm thấy dường như hắn thật sự định tiến tới với anh… Tôi chưa từng thấy hắn chấp nhất với ai như vây.”

Đàm Giám nói: “Cậu nói với tôi cái này làm gì?”

Kiều Tấn Vi thở dài: “tôi là bạn hắn, đương nhiên hi vọng hắn có thể theo đôổi được người trong lòng chứ?”

Đàm giám nhíu mày , không nói gì .

Kiều Tấn Vi làm gì lại muốn nói với y về những chuyện này của Trần Diệp? Mới có một khoảng thời gian ngắn, Trần Diệp… sao lại dường như thay đổi hoàn toàn thành một người khác?

Hắn tới viện dưỡng lão làm công nhân tình nguyện, bắt đầu chăm chỉ học tập, những kẻ loạn thất bát tao bên người đều đuổi đi sạch sẽ… Nếu như nói đây mới là bản chất của hắn, hoặc là nói vì Đàm Giám, chính Đàm Giám cũng cảm thấy buồn cười.

Trần Diệp hắn lại là cái loại người này?

Y đột nhiên mở miệng hỏi: “Trần Diệp thật sự có ý muốn xuất ngoại?”

Kiều Tấn Vi sửng sốt một chút, nói quanh co: “A, cái kia, đại khái vậy… tôi cũng không chắc, nói không chừng hắn sẽ không đi đâu?”

Đàm Giám cười rộ lên: “Cậu để ý như vậy làm gì? Xuất ngoại là chuyện tốt nha.”

Kiều Tấn Vi bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ không vì vậy mà từ chối hắn chứ?”

Đàm Giám mỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi từ chối hắn, tuyệt không vì nguyên nhân này.”

Từ chối hắn? Dường như cho đến giờ y cũng chưa có ý định nhận lời hắn mới đúng?

Hạ Tiểu Xuyên cũng được, Trần Diệp cũng được, không phải loại người y có thể thừa nhận. Hai người đàn ông cùng một chỗ, nếu như chỉ vì *** thì đương nhiên là càng chơi càng khoái nhạc, thoải mái là tốt rồi. Nhưng nói đến tình yêu, không khỏi quá nghiêm túc, cũng quá phức tạp.

Thương thân thương tâm tổn thương tình cảm, không phải làm chính mình bị thương, chính là làm bị thương người khác, không nghĩ đến sẽ đầu rơi máu chảy — tội gì phải khổ vậy chứ?

Đàm Giám cười nhẹ.

Ai nhìn được tương lai?

—–

Sắp được 1 nửa rùi đó TT^TT Tui ơi Chiaki!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.