Spider

Chương 6: Chương 6




Trong trí nhớ Đàm Giám, y vẫn rất thích xem kinh kịch.

Có chiêng trống vang trời, có xiêm y rực rỡ, có lời nói dịu dàng, còn có tư thế hiên ngang oai hùng của vài diễn đao mã. Cho nên thích xem nhất là Phàn lê hoa tam đùa giỡn Tiết Đinh Sơn, mỗi lần xem liền không thể rời mắt, kích động đứng lên trầm trồ khen ngợi, huýt gió, huýt sáo vỗ tay, thường khiến người xung quanh trợ mắt nhìn.

Khi đó Đàm Giám là tân sinh viên đại học, chỉ biết là trường học có một khoa nghệ thuật, đầu gỗ mà đi xem âm kịch kịch mỹ thuật tạo hình, phát hiện thì ra còn có trình diễn kinh kịch, bất ngờ suýt chết.

Người diễn Phàn Lê Hoa kia trên sân khấu thì xinh đẹp không gì sánh được, dưới sấn khấu lại là một thằng nhóc lô lỗ táo báo.

Hắn gọi là Lâm Hàn, tạm thời đóng vai hoa đán, rất kinh thế hãi tục.

Giờ nhớ lại mới thấy vẻ ngoài Lâm Hàn rất giống Trình Điệp trong “Bá Vương Biệt Cơ”, chỉ tiếc đây là phiên bản bạo ngược. Hắn thích Tiết Đinh Sơn, dù là trên sân khấu hay dưới sân khấu. mà phương thức biểu đạt sự yêu mến của hắn chính là lúc ở trên sân khấu trêu chọc Tiết Đinh Sơn, dưới sấn khấu lại tiếp tục đem hắn ra trêu chọc.

Hắn nói với Đàm Giám hắn thích Tiết Đinh Sơn, Đàm Giám gật đầu, khi đó Đàm Giám rất ngơ, Lâm Hàn nói đến chuyện tình yêu y nghe không hiểu, nói năng lực tiếp nhận của Đàm Giám sao lại mạnh mẽ đến vậy, sau đó lại cười cười mà nói, Đàm Giám, chúng ta thử xem thế nào đi?

Hắn dán môi lên môi Đàm Giám, đổi lấy một cái tát của Đàm Giám.

“Cậu điên à? Sao lại tùy tiện hôn tôi?”

“Móa! Chỉ chạm một chút thôi mà, không phải cậu nói cậu có thể tiếp nhận sao?

“Tôi nói khi nào?”

“Tôi nói tôi thích hắn, cậu bảo tốt….”

“Đệt! Sao tôi biết cậu bảo “thích” lại là ý này… Vậy cậu hôn hắn đi! Sao mang tôi ra làm vật thí nghiệm?”

Lâm Hàn ngậm miệng, trừng mắt nhìn y: “Tôi là không dám thôi… loại đàn ông như vậy chạm vào không được! Tôi mà thực sự đến hôn hắn, hắn sẽ cho là tôi biến thái đấy?”

“Cậu tùy tiện hôn đàn ông mới là biến thái!” Đàm Giám cả giận nói. “Nhàm chán!”

“Tôi chỉ là muốn thử xem xem chứ không thích cậu đâu.” Lâm Hàn bực bội vò tóc. “Sao tôi lại thích một người đàn ông chứ? Cậu và tôi cũng rất hợp mà, sao hôn cậu lại không có cảm giác chứ? Không hiểu nổi…”

“Không hiểu được đi chết đi!” Đàm Giám hận không thể bóp chết hắn. “Ông đây không rảnh chơi cái này với cậu!”

Đàm Giám và Lâm Hàn ở trong trường học không cùng thuộc về một quần xã người: Lâm Hàn trông rất có khí phách, một đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, đi đến đâu điện giật đến đấy, hơn nữa không bỏ qua bất cứ chỗ nào cũng có thể phát ra mị lực của bản thân, bởi thế mà trong sân trường bốn phía đều có bóng dáng của hắn. Đàm Giám thì cứ đến môn chuyên ngành là chạy, chưa bao giờ đến phòng tự học, thư viện ở chỗ nào cũng không rõ lắm; ngày nào cũng nằm ườn trong phòng không ngủ thì lại chơi trò chơi, đại học năm hai mà mọi người cùng hệ cũng không biết y. Một câu thôi: Kiểu người điển hình không ai biết đến.

Có thể hết lần này tới lần khác Lâm Hàn thích chạy tới tìm y bởi vì cảm thấy Đàm Giám rất đúng khẩu vị của hắn, không nhiều lời, khiến người ta cảm thấy rất yên ổn, có gì nói với y nghe cũng thấy yên tâm… mãi về sau hắn mới nhận ra kỳ thật Đàm Giám chỉ là mệt mỏi, hơn nữa không quá quan tâm chuyện của người khác, mỗi lần y làm bộ chăm chú lắng nghe, hơn phân nửa là vài phút sau hồn đã bay đến nơi xa rồi. hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao lại coi một kẻ như vậy là tri kỷ vậy trời???

Nhưng vẫn thích lúc không có việc gì làm chạy tới tìm y, biết rõ Đàm Giám mệt mỏi nên ngay cả việc chép phao đều thay y làm, Đàm Giám còn cười hắn như một bà mẹ nhỏ, chép phao mà cũng làm như tạo một tác phẩm nghệ thuật.

Lâm Hàn cắn răng: “Đồ không có lương tâm! Tại sao tôi phải đối với cậu tốt như vậy, cậu biết không? Biết không?”

Đàm Giám nói: “Cậu dã man vậy, tôi chính là dù muốn làm cũng không biết làm thế nào!” trong lòng nghĩ cậu tốt với tôi đơn giản là muốn dựa vào tôi mà quên Tiết Đinh Sơn, ai mà không biết kỳ học này Tiết Đinh Sơn quen bạn gái chứ!

Y ngược lại không hề tự mình đa tình cho rằng lâm Hàn chuyển dời tình yêu sang y — Lâm Hàn là loại đầu đá, thể hiện ra ngoài như một kẻ hoa tâm nhưng bên trong lại đâm đầu vào thích một người đàn ông, mãi không chịu từ bỏ. hắn vẫn như trước yêu Tieets Đinh Sơn, cũng hi vọng người con gái kia bị Tiết Đinh Sơn vứt bỏ, hoặc là nàng vứt bỏ Tiết Đinh Sơn.

Một bụng chua xót không chỗ xả, mỗi lần đều lôi Đàm Giám đến thổ lộ hết tâm sự, Đàm Giám phiền vô cùng, cậu thầm mến một người đàn ông sao luôn tìm tôi tố khổ, ông đây cũng không phải tỷ tỷ tri âm!

Về sau Đàm Giám nói với hắn: “Hay là cậu tìm cơ hội nói rõ với hắn hoặc là từ bỏ đi. Cậu suốt ngày chiếm dụng toàn bộ thời gian của tôi, ông đây vẫn muốn tìm bạn gái đấy!”

Lâm Hàn rầu rĩ nói: “Tôi giới thiệu cho cậu một người được không?”

Đàm Giám mắng to: “Đệt!”

Thời gian cứ như vậy nhàn nhạt trô qua, Lâm Hàn vẫn cùng Đàm Giám lẫn lộn một chỗ, Tiết Đinh Sơn cùng người bạn gái kia tình cảm vẫn ổn định, mỗi lần trường học xắp xếp giờ kinh kịch Phàn Lê Hoa cùng Tiết Đinh Sơn, chắc chắn là có Đàm Giám ngồi dưới đài. Thấy nhiều rồi cũng không ngạc nhiên nữa, nhưng là mỗi lần thấy một màn khóc nức nở của Tiết Đinh Sơn liền quay đầu đi không nhìn nổi.

Y nghĩ Lâm Hàn nằm trong quan tài, không biết dùng tâm tình gì nghe xong đoạn xướng dài này? Tiết Đinh Sơn hối tiếc buồn bã khóc, nhiều câu nói ra nỗi lòng hắn, trong lòng Lâm Hàn có đau đớn khổ sở hay không?

Đến lòng của y còn đau đớn, Lâm Hàn sao lại không đau?

Sau khi tan cuộc Đàm Giám liền bị Lâm Hàn lôi lên trên sân thượng.

Lâm Hàn chỉ ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng uống ngụm bia, Đàm Giám nhìn hắn ngẩn người.

Thoạt nhìn vẻ mặt Lâm Hàn có vẻ rất bình tĩnh,qua một lúc Đàm Giám mới nghe hắnnoisˆ: “Đàm Giám, cậu tới đây.”

Đàm Giám nghe lời hắn tiến đến gần một chút.

Lâm Hàn mạnh mẽ kéo ống tay áo trái của mình lên: “Cậu biết vì sao mà ngay cả mùa hè tôi cũng không mặc áo ngắn tay không? Vì vậy đấy.”

Đàm Giám nhìn cánh tay của hắn, hút một ngụm khí lạnh, trên đó giăng kín từng vết thương, dùng dao cắt có, dùng đầu thuốc châm cũng có.

“Vì sao? Vì… hắn ư?” Là kẻ Tiết Đinh Sơn kia ư?

“Mỗi lần tôi hận hắn đều hận đến mức muốn giết hắn, chỉ có thể cầm tay trái của mình lên trút giận.” Lâm Hàn lạnh lùng cười, nhìn Đàm Giám, sau đó kéo ống tay áo phải lên. “Sau đó tôi phát hiện ra tôi thích một người khác, lại cũng không được đáp lại, lại đau khổ, cậu biết là ai sao?”

Cánh tay phải của hắn hiện đầy vết thương, so với tay trái còn nhiều hơn khiến người nhìn thấy mà giật mình, da đầu Đàm Giám run lên một hồi, hít sâu một hơi: “Tôi không biết.”

“Cậu không biết sao…” Lâm hàn cười rộ lên. “người này, tôi càng yêu mến lại càng không nỡ, một chút tâm tình muốn giết y cũng không có… cậu nói xem người này có biết tôi thích y hay không?”

“Sao tôi biết được?”

“Sao cậu biết được? Đúng vậy, sao cậu biết được?” Lâm Hàn ném tàn thuốc trong tay đi, nhìn thẳng vào y. “Cậu cảm thấy đàn ông yêu đàn ông, có đúng hay không?”

“Không đúng, đúng không?” Lâm hàn cười ha ha, có chút điên loạn. “Cậu… cái gì cũng không cần biết rõ.”

“Lâm Hàn, cậu uống quá nhiều rồi sao?”

“Có lẽ vậy.” Lâm Hàn quay đầu, nhìn lên trời. “Tôi nhập cuộc sâu quá rồi.”

Có chút gió lành lạnh thổi qua, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, mặt Lâm Hàn thoạt nhìn có chút mờ sương.

“Giúp tôi cai nghiện đi Đàm Giám.” Hắn nói.

“Nghiện gì?”

“Tôi không muốn hát Phàn Lê Hoa nữa, tôi muốn trở lại hiện thực… Đàm Giám, tôi không muốn đau khổ như vậy nữa, cậu giúp tôi đi, tránh hắn ra, quên hắn.”

Đàm Giám nói: “tôi giúp cậu thế nào?”

Y biết giúp thế nào? Lâm Hàn không cần y giới thiệu bạn gái cho, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay tự nhiên sẽ có một đống nữ sinh yêu mến hắn, vậy hắn muốn y giúp hắn thế nào? Giết chết Tiết Đinh Sơn? Không để hắn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Lâm Hàn nữa? Hay là đánh Lâm Hàn một trận, đánh tới khi hắn mất trí nhớ, triệt để quên đi Tiết Đinh Sơn, để chính mình cũng yên tĩnh?

Lâm Hàn nói: “Hay là cậu với tôi yêu nhau đi?”

Đàm giám hỏi lại: “Có ý nghĩa sao?”

Không phải người yêu nhau lại cùng một chỗ nói chuyện yêu đương, có gì vui? Lâm Hàn chính cậu cũng biết là mình nhập quá sâu, ngoại trừ người kia có thể lôi cậu ra, ai cũng không giúp được cậu.

Lâm Hàn lại nở nụ cười, có chút tiêu điều. Hắn nói: “Ôi đệt! Đàm Giám, cậu nói chuyện luôn không có tình người như vậy hả?”

Đàm Giám nghĩ chẳng lẽ tôi lại cũng hồ đồ theo cậu? Y không có kiên nhẫn nói chuyện tình cảm, yêu một người đồng nghĩa với việc có trách nhiệm, mà mối quan hệ không chắc chắn thì muốn phụ trách kiểu gì? Tâm tính Đàm Giám nói là lãnh đạm chi bằng nói là chán ghét, chán ghét cái gì? Không muốn nói nha, thấy được nghe được nhiều hơn sẽ hiểu, không phải có người hát như vậy sao, tình yêu là một vấn đề khó khăn, khiến người hoa mắt mù mê.

May y không dính vào.

Lâm Hàn phất tay với Đàm Giám: “Cậu về đi.”

Đàm Giám chần chờ: “Cậu thì sao?”

“Tôi sẽ trở lại, rượu còn chưa uống xong mà, cậu để tôi một mình nghĩ lại.”

Đàm Giám muốn để hắn yên tĩnh một mình cũng tốt, hiểu rõ ràng là tốt, trước khi đi có chút không yên tâm: “Cậu sớm quay lại ký túc xá một chút đi!”

Lâm Hàn lại cười rộ lên, rất ngọt ngào: “Đàm Giám nếu cậu để tôi hôn một chút tôi liền trở lại ký túc xá.”

Đàm Giám mắng: “Cậu có bệnh hả?”

Đêm đó Đàm Giám trở lại ký túc xá, vừa chạm vào giường liền nhận được điện thoại của Lâm Hàn, hắn nhả từ không rõ lắm, cười hì hì nói: “Đàm Giám, bây giờ chúng ta ra ngoài chơi suốt đêm nha?”

Đàm Giám thấy bực mình, mẹ nó qua Đàm GiámHạ Tiểu Xuyên giờ đêm trường học sớm đóng cửa rồi còn muốn ra ngoài chơi suốt đêm?

“Lâm Hàn cậu đang ở đâu? Có quay về kí túc xá không vậy?”

“Cậu không ra được à? Không ra được thì chỉ có một mình tôi đi chơi thôi đó! Chờ cậu 20 phút!”

“Đệt!” Đàm Giám muốn chửi một mình cậu đi chết đi! Ai dè điện thoại hết pin, tự động ngắt máy.

Đàm Giám tiện tay vứt điện thoại xuống dưới gối, cũng lười thay pin, trở mình đi ngủ. Y nghĩ Lâm Hàn tám phần là uống quá nhiều, không cần làm phiền hắn, hai ngày nữa thì hắn ổn thôi mà.

Kết quả ngay ngày hôm sau Đàm Giám biết được Lâm Hàn nửa đêm té từ trên sân thượng xuống, ngã chết rồi.

Đàm Giám không biết mình nghe được tin này như thế nào, lại không biết mình bằng cách nào chạy tới chỗ xảy ra chuyện, nơi đó rất hỗn loại, thật nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, cảnh sát cũng đã tới, mẹ của Lâm Hàn khóc đến mức ngất xỉu.

Có người ở phía sau y nói: “Cậu đi theo tôi.”

Đàm Giám quay đầu lại, là Tiết Đinh Sơn.

Ngày đó Tiết Đinh Sơn là ngày hắn nói chuyện với y dài nhất, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Đàm Giám nói chuyện với hắn. Bọn họ vốn không cùng xuất hiện, vừa xuất hiện cũng đã biến mất.

Lâm Hàn chết rồi.

Tiết Đinh Sơn nói cậu không hiểu sao? Đàm Giám, cậu thật sự không hiểu sao?

Đàm Giám nói tôi hiểu cái gì?

Tiết Đinh Sơn nói vì sao Lâm Hàn đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không biết sao?

Đàm Giám lui về sau một bước, lắc đầu.

Tiết Đinh Sơn nói Lâm Hàn vốn là học nhạc, mỗi lần vì đến kì thi của cậu là lại chạy khắp nơi mượn tài liệu, chép lại giúp cậu, hắn làm như vậy, cậu thật sự không hiểu sao?

Tiết Đinh Sơn nói, Đàm Giám tao *** mẹ mày! Lâm Hàn đối với mày tốt thế, mày lại đối xử với nó như vậy?

Đàm Giám nói cậu cướp lời kịch của tôi rồi, Lâm Hàn luôn thích cậu.

Tiết Đinh Sơn cười thảm, cuộc gọi cuối là nó gọi cho cậu. Lâm Hàn thích tôi? Sao một chút tôi cũng không nhìn ra? Nó sao không giúp tôi chép phao? Sao không chơi trò chơi với tôi trong phòng ngủ? M* nó hắn đêm hôm khuya khoắt leo tường, người nó nghĩ đến sao không phải tôi?

Đàm Giám nói Lâm Hàn thích cậu, thật sự thích cậu, chuyện không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi…..

Tiết Đinh Sơn nói tôi luôn chờ hắn mở miệng với tôi, hắn có thời gian lại chỉ dành cho cậu. cho dù hắn không yêu cậu thì tâm của hắn cũng đã không dành cho tôi nữa.

Đàm Giám nói, hắn không yêu ta, cậu cũng biết, hắn không yêu ta.

Tiết Đinh Sơn cười lạnh, Đàm Giám, cậu bị dọa rồi à, tình yêu của cậu còn chưa bắt đầu đã chết non rồi, bất quá, người như cậu căn bản là không chờ đợi tình yêu?

Đàm Giám nói đúng, tôi không có tình yêu.

Lâm Hàn chết không liên quan đến y, muốn trách muốn oán thì tại điện thoại tự dưng hết pin, mà dù điện thoại đầy pin thì nửa đêm y cũng sẽ không cùng Lâm Hàn chạy ra khỏi trường.

Ngoài ý muốn, Đàm Giám thì thào nói, m* nó đều là ngoài ý muốn?

Y nghĩ rõ ràng Lâm Hàn chết không liên quan gì đến y, vì sao y lại đau khổ như vậy? Ông đây không biết! Mẹ nó, ông đây cái gì cũng không biết!

Lâm Hàn nhéo tai y kêu, tại sao tôi lại đối xử với cậu tốt như vậy, cậu hiểu không? Hiểu không?

Lâm Hàn kéo ống tay áo phải lên, những thứ này là do tôi phát giác tôi thích một người khác, lại cũng không được đáp lại lại đau khổ, cậu biết là ai không?

Lâm hàn nhìn y cười, hay là cậu với tôi yêu nhau đi?

Lâm hàn nói, giúp tôi cau nghiện…

Nếu như buổi tối kia y chịu đáp lại Lâm Hàn, để hắn hôn nhẹ, hắn sẽ ngoan ngoãn quay lại kí túc xá sao?

Nếu như buổi tối kia y rời giường, giữ chặt Lâm hàn không cho hắn say khướt, hết thảy sẽ thay đổi sao?

Đàm Giám nói tôi nghĩ Lâm Hàn chỉ là ra ngoài chơi, tôi không nghĩ tới sẽ thành như vậy…

Tiết Đinh Sơn nói kỳ thật mọi chuyện không liên quan đến cậu, cậu cái gì cũng không biết.

Đàm Giám hốt hoảng nghĩ đúng vậy, cái gì tôi cũng không biết, chuyện không liên quan đến tôi… y chạy vọt lên sân thượng, nơi mà lần cuối Lâm Hàn mỉm cười với y, điên loạn gào thét: TÔI CÁI GÌ CŨNG KHÔNG BIẾT!!! ÔNG ĐÂY CÁI GÌ CŨNG KHÔNG BIẾT

Y có thích Lâm Hàn hay không, Lâm Hàn có thích y hay không đều không quan trọng nữa, bởi vì đã không còn ý nghĩa. Lâm Hàn chết đi thật sự không liên quan đến y, có thể sự thật này quá nghiêm trọng, không thể thay đổi được nên Đàm Giám cười thảm, tôi còn chưa kịp chạm vào tình ái đã bị dọa sợ.

Tôi nợ cậu 20 phút, Lâm Hàn.

Bầu trời sáng trong, giống như ánh sáng đêm đó, có ít người đối với một số chuyện quay cuồng le lói ở tít sâu trong trí nhớ, rót vào cốt tủy.

Không liên quan đến tình yêu, cũng đau đớn.

“Mạng của tôi cứng lắm, chỉ sợ anh chơi không chết được.” Trần Diệp ghé vào lỗ tai y cười lạnh. “Đàm Giám, anh cảm thấy tôi không đủ phân lượng? Tôi lại biết là chỉ cần anh có khả năng, tôi nhất định theo tới cùng.”

Trong tích tắc Đàm Giám nhìn về phía hắn.

Quá coi trọng trò chơi, chơi rồi sẽ mất mạng. Nếu như Tiết Đinh Sơn không nói với y những lời kia thì đối với cái chết của Lâm Hàn nhiều nhất y cũng chỉ áy náy, không đến mức thống khổ như vậy.

Chơi cái gì cũng được nhưng đừng đùa giỡn tình cảm. Hai người đàn ông, chơi đến cuối cùng không phải là một đao lưỡng đoạn sao?

Đàm Giám cười nhạt một tiếng: “Ngày hôm nay cậu đưa tôi về nhà đã, đề tài này chấm dứt tại đây.”

Không có kết quả y không cần. Không túm được cái gì y không cần. Quá mệt mỏi quá kịch liệt quá quan trọng y không cần. Y không muốn quan tâm cũng không có hứng thú quan tâm.

“Ok.” Trần Diệp mỉm cười. “Nhưng mà trò chơi đã bắt đầu rồi nha— tôi rất muốn nhìn xem đến cuối, rốt cục là ai chơi ai không dậy nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.