Tôi đến trường như bao ngày khác. Vẫn như mọi khi, tôi lại chào Kumino, người con gái tôi thích từ thời trung học. Tuy vậy, chúng tôi chỉ cười nói với nhau chứ ít khi nói chuyện, nên điều này khiến cho cuộc trò chuyện của chúng tôi trung bình chưa bao giờ kéo dài quá 2 phút.
“Chào cậu Kumino, hôm nay cậu khỏe chứ?”
“Mình khỏe, Taki à. Cậu khỏe chứ?”
“Đương nhiên mình vẫn khỏe mà, cậu nhìn xem. Mình có thể chạy một vòng quanh sân trường ngay bây giờ mà không mệt đấy.”
“Cậu vui tính thật đó Taki.”-Kumino cười mỉm với tôi.
“...”
Đúng là một thiên thần, tôi nghĩ. Kumino luôn tốt với tôi, luôn cười với tôi ngay cả khi đó là câu chuyện nhảm nhí nhất mà tôi bịa ra. Đây là một mẫu hình con gái lí tưởng, một người vợ tương lai tuyệt vời trong mắt tôi. Thật may là Kumino vẫn chưa có người yêu nên tôi vẫn còn cơ hội. Tuy vậy dù có cơ hội đã sao chứ, suốt 5 năm nay tôi còn chẳng có đủ dũng khí để tỏ tình nữa là! Vào giờ học, tiết học tôi thích nhất luôn là lịch sử tự nhiên. Cô giáo bộ môn, cô Kisako cũng rất quý tôi, tôi rất hay nói chuyện với cô đến mức tụi bạn đặt biệt danh cho tôi là “Người đi dạo với cô Kisako“. Nhưng hôm nay tôi đã khiến cô phần nào thất vọng về mình, tôi nghĩ vậy.
“Trò Kanako, em hãy cho cô biết nguyên nhân của sự kiện tuyệt chủng kỉ Trias-Jura?”
“Lũ ngốc các ngươi, đó là do con quái vật ngủ sâu trong lòng đất mà ta đã quên tên báo hiệu cho sự thức giấc của nó! Cuộc đại tuyệt chủng xảy ra và cái siêu lục địa ta sinh sống cũng bị tách ra sau đó. Đó là những gì mà gia phả nhà ta ghi chép lại, còn đâu ta cũng không rõ!”
“Có ý đúng nhưng không phải hoàn toàn, em nên xem ít các bộ phim viễn tưởng và chăm chỉ đọc sách hơn nếu muốn hoàn thành ước mơ của mình, trò Kanako.”-Cô nói mà vẻ mặt hoài nghi.
Lũ bạn cười nói với tôi:
“Gia phả nhà mày kinh vậy hả Tanaki?”
“Cậu hài hước thật đó, Taki!”-Kumino cười với tôi.
Tôi bất chợt cảm thấy kì lạ. Tôi đâu có nói những lời đó! Thật là kì lạ! Bất chợt tôi nhớ về giấc mơ đêm qua.
“Không lẽ, không thể nào, đó chỉ là giấc mơ thôi, không thể nào, không thể nào!”
Sâu thẳm trong tôi vang lên một giọng nói, mà nghe rất quen:
“Không phải đâu nhóc, đó là thực tế đấy.”
Tôi ngẩng đầu lên. Vẫn dáng hình đó, kích thước đó, giọng nói đó. Chính là con khủng long gàn dở đêm qua! Hốt hoảng khi thấy lớp học biến mất., tôi hỏi:
“Lớp học đâu rồi, ông đã biến lớp học đi đâu rồi Spino?”
“Đây là cái hộ khẩu thường trú mới mà ta đã đăng kí đêm qua, ngươi nhớ không? Đây là trong tâm trí ngươi đấy.”
Tôi đánh mình vài cái. Đau thật. Đây không phải là mơ, đây là hiện thực.
“Ổn áp rồi chứ? Ngươi đã tin vào sự thật chưa, loài người bé nhỏ?”
“Ông hãy trả tôi về thế giới thực đi, tôi không có thời gian dành cho ông đâu!”
“Đừng lo, trong tâm trí của ngươi thì thời gian bên ngoài sẽ tạm dừng lại, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian thôi. Hơn nữa ngươi có thể tự ra được mà, đâu nhất thiết phải cần đến ta.”
“Phải làm thế nào mới được cơ chứ?”
“Nghĩ trong đầu ngươi muốn trở về, và búng tay một cái...”
Thế rồi Spino biến mất, và tôi trở lại lớp học. Mọi người vẫn đang bàn tán cái chuyện ban nãy. “Về nhà phải hỏi cha này cho ra nhẽ chuyện hôm nay mới được!”-Tôi nghĩ bụng.
“Ta nghe và thấy được những gì ngươi nói, ngươi làm đấy.”
“Sao cũng được!”-Tôi nói.
Như mọi khi, tôi về cùng đường với Kumino. Cô ấy hỏi tôi có làm sao không, vân vân và mây mây. Tôi bảo rằng mình ổn. Nghĩ lại lời nói của sinh vật thời tiền sử đó nói, tôi nói:
“Có thể những lời mình nói trên lớp hôm nay là sự thật đấy, Kumino à.”
“Đúng là cậu không ổn thật rồi!”
“Mình đùa thôi mà!”-Tôi nói, lòng suy nghĩ về những gì xảy ra hôm nay.
Về nhà, tôi sinh hoạt như mọi khi và lên phòng. Lão Spino một lần nữa hiện lên trong tâm trí tôi, hay đúng hơn là tôi đang ở trong tâm trí của mình.
“Sao rồi?”
“Ông hỏi sao là sao?”
“Thì ngươi đã làm quen với sức mạnh chưa?”
“Ông bị ngớ ngẩn hả Spino? Từ đêm qua tới giờ ông mới chỉ huyên thuyên với tôi chứ có dạy tôi dùng cái sức mạnh gì đó đâu?”
“À vậy hả? Có lẽ do ta mới tỉnh dậy sau hàng triệu năm nên hay đãng trí đó thôi! Nếu ngươi muốn ta sẽ dạy cho ngươi cách sử dụng sức mạnh của mình ngay bây giờ.”
“Sao cũng được nhưng để tôi làm bài tập trước đã!”
Tôi ngắt kết nối với Spino, và tôi coi nó là một kĩ năng để trốn tránh phiền phức mà vô tình được Spino dạy ngay đầu tiên. Sau đó 2 tiếng thì tôi cũng học xong, và khi đấy Spino lại hiện lên.
“Giỏi đấy nhóc, dám dùng chiêu này với ta. Nhưng ngươi thật hồ đồ khi nghĩ rằng có thể ngắt liên kết với ta bằng chiêu trẻ con đó. Ta là Spino, là linh thú thần mạnh nhất trong các thú thần của khủng long! Làm sao ngươi có thể thoát được?”
“Thoát gì chứ, tôi chỉ muốn có không gian riêng để làm bài tập thôi. Đằng nào thì tôi vẫn đang dỏng tai lên nghe ông dạy đây.”
“Được rồi, để ta tạo một kết giới hẵng.”
Nói rồi, phòng tôi biến mất, thay vào đó là một căn phòng hình vuông có tường là những dòng chảy năng lượng màu xanh. Sau đó Spino nhìn tôi:
“Để ta giải thích cho ngươi thế này. Ngươi có thể dùng hai loại sức mạnh là phép thuật và vật lí. Hiện tại thì tốt nhất ngươi nên luyện sức mạnh vật lí trước, sau đó ta sẽ dạy ngươi phép thuật sau. Sức mạnh vật lí của ngươi hiện tại ở mức con người, yếu đuối đúng không? Nhưng khi ngươi liên kết với ta, sức mạnh vật lí của ngươi sẽ gia tăng. Tốc độ, sức mạnh thể chất, sức bền của ngươi sẽ gia tăng đáng kể. Tuy nhiên, ta sẽ cho ngươi thuần thục từng thuộc tính, rồi sau này mới lên cao dần.”
“Vậy để có sức mạnh phải liên kết kiểu gì?”
“Ngươi không cần phải làm gì, tự ta sẽ truyền cho ngươi. Bây giờ ngươi sẽ tập với sức mạnh thể chất, sau đó lên đến độ bền và tốc độ. Hãy thử đấm tảng đá đằng kia xem nào!”
Một tảng đá hiện ra. Tôi sờ thử. Đúng thật là rất cứng. Nhưng tôi nói lại:
“Nếu tôi đấm thì dù có vỡ thì tôi vẫn sẽ đau tay chứ.”
“Ngươi đã có một ít độ bền và tốc độ sẵn rồi, cứ đấm thử đi.”
Tôi nhắm mắt lại và đấm. Tảng đá vỡ tung! Không hề đau một chút nào!